Sau khi Diệp Mân rời khỏi 301, trực tiếp tới 402, đang định gõ cửa thì cửa đã tự mở ra, một người phụ nữ có mái tóc dài màu đỏ trang điểm rất đậm xách một cái túi nhỏ, xem ra là muốn ra ngoài.
“Các cô là?” Người phụ nữ hất hất tóc.
Diệp Mân chào hỏi cô ta, nói mình là khách trọ mới tới, người phụ nữ im lặng nghe cô ta nói xong, cũng không có phản ứng gì thái quá, không nhiệt tình cũng không lạnh lùng, chỉ bình thản nói ra: “Các cô gọi tôi Khải Lâm là được, ngại quá, tôi phải đi làm rồi.”
Đưa mắt nhìn cô ta xuống tầng, Triệu Nhu nhỏ giọng nói một câu: “Có phải công việc của cô ta không được... vẻ vang cho lắm?”
Đây là cách nói uyển chuyển lắm rồi, trên thực tế, nhìn cách ăn mặc gợi cảm và lớp trang điểm dày cộm của người phụ nữ, lại còn đi làm ca đêm, cộng thêm lời của lão Trần, bọn họ khó tránh được liên tưởng đến loại nghề nghiệp không đứng đắn nào đó.
Trịnh Bỉnh Hành nói: “Nếu thật sự là như vậy... liệu anh linh có phải là đứa nhỏ cô ta phá bỏ?”
Diệp Mân kinh ngạc liếc anh ta một cái: Khi Phan Na Na không có ở đây, anh vẫn có đầu óc lắm!
Khả năng này cũng không phải là không thể.
Bọn họ lại tới 501, lần này là một bà lão chừng năm sáu mươi tuổi nhưng trông vẫn rất khỏe khoắn nhanh nhẹn ra mở cửa, trên tay bà ta đeo một chuỗi tràng hạt, trên người cũng đậm mùi đàn hương.
Đây là một bà lão tín Phật.
Hạ Ba Nhi có một khuôn mặt hiền hậu, nhiệt tình chào hỏi mời bọn họ vào nhà, rót trà cho bọn họ, Tự Vi Dân và Cảnh Bạch Vũ đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, người một nhà hòa thuận vui vẻ, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Diệp Mân không phát hiện ra điều gì, uống trà xong liền tạm biệt rời đi.
Trở lại 502, Phan Na Na lộ vẻ không kiên nhẫn chờ trong phòng khách: “Sao bây giờ mấy người mới trở về?”
Diệp Mân không thèm để ý đến cô ta, tự mình vào phòng bếp nấu mì: “Muốn ăn tự đi múc.”
Phan Na Na: “...”
Cuối cùng, vẫn là Trương Húc Đông múc cho cô ta một bát mì sợi, cũng cho cô ta một bậc thang đi xuống.
Phan Na Na vừa ăn vừa lẩm bẩm mì sợi chẳng có mùi vị gì, gẩy gẩy bới bới, cuối cùng còn thừa hơn phân nửa.
Trịnh Bỉnh Hành chỉ lo cúi đầu ăn mì, mì sợi nóng hổi vậy mà anh ta trực tiếp cho vào miệng xì xụp ăn, Triệu Nhu thấy mà đơ ra: Người này không sợ nóng sao?
Trịnh Bỉnh Hành để ý thấy ánh mắt kinh ngạc của cô ta, thuận miệng nói một câu: “Trời sinh rồi.”
Cơm nước xong xuôi, người chơi bắt đầu chia phòng, cặp vợ chồng và Phan Na Na rút trúng gian phòng, những người khác ngủ ở phòng khách.
Vì an toàn, tất cả mọi người thay phiên gác đêm.
Thời gian bất tri bất giác đi tới nửa đêm, tiếng kim giây trong chiếc đồng hồ tròn ở tầng một đang tích tắc di chuyển, trong khoảnh khắc kim giờ, kim phút và kim giây chồng lên nhau, tiếng khóc của trẻ sơ sinh lần nữa vang lên.
Người chơi nghe thấy tiếng khóc quen thuộc này, còn chưa kịp phản ứng thì đã nhanh chóng mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ say.
Lão Trần nghe thấy tiếng khóc này, không kiên nhẫn nghĩ: Gần đây cũng không có trẻ sơ sinh, tiếng khóc này ở đâu ra?
Người già vốn ít ngủ, lão Trần không ngủ được, thế là muốn lấy đồ sưu tầm của mình ra thưởng thức.
Ông ta run run rẩy rẩy xuống khỏi giường, không nhịn được cảm khái mình quả thực già rồi, đi đứng đã không còn linh hoạt nữa, mà hôm nay còn yếu ớt khác thường.
Đột nhiên, một thứ đồ tròn vo lăn qua trước giường của ông ta, lão Trần tập trung nhìn lại, đây không phải là quả bóng da của Bành Giai Hạo à, sao lại ở trong phòng ngủ của ông ta?
Ông ta nhặt lên xem xét, đúng là nó, hoa văn màu sắc bên trên giống hệt quả bóng da mà ông ta nhặt lúc buổi sáng kia.
Ngay sau đó, ông ta cảm thấy mặt ngoài quả bóng bỗng trở nên mềm mại, lỏng lẻo... bên dưới mọc ra râu ria mang lại cảm giác gai gai, bên trên mọc ra mái tóc hoa râm...
Quả bóng da trong tay ông ta xoay lại, đối mặt với ông ta, vậy mà lại là một khuôn mặt già nua đầy vết đồi mồi.
“Lạch cạch ——”
Tay lão Trần nhũn ra, quả bóng da rơi xuống mặt đất, lăn lông lốc vài vòng, sau khi dừng hẳn, mỗi ngày khi ở trước gương, khuôn mặt quen thuộc kia đều có thể nhếch miệng nở nụ cười với ông ta.
Lão Trần: “——!”
Đó không phải là bóng da ——
Đó, đó là đầu của ông ta!