Cô ta gõ vang cửa phòng, một lát sau ông lão mới xuất hiện: “Các cô có chuyện gì?”
Diệp Mân: “Chào chú, hôm nay chúng cháu vừa chuyển đến khu nhà, muốn thăm hỏi hàng xóm, làm quen với mọi người.”
Ông lão họ Trần, lão Trần rũ mắt xuống: “Người trẻ tuổi các cô cũng chú trọng chuyện này nhỉ.”
“Có câu ra ngoài nhờ bạn bè, ở nhà nhờ hàng xóm.” Diệp Mân tỏ vẻ ngượng ngùng: “Chú ở chung cư số bảy lâu rồi nhỉ? Có thể kể cho cháu biết tình huống của các hộ gia đình nơi này không? Mọi người có dễ hòa hợp hay không?”
“Có gì khó hòa hợp đâu?” Lão Trần nhếch miệng cười một tiếng: “Người tốt bụng nổi tiếng trong khu chung cư chúng ta chính là ở tòa nhà này, các cô gặp chuyện gì khó khăn, cứ đi tìm cậu ta nhờ giúp đỡ.”
Lúc này ‘người tốt bụng’ trong miệng ông ta đang nấu cơm trong nhà bếp.
Nồi đất trên bếp đang tỏa hơi nghi ngút, trong phòng bếp ngập tràn mùi thơm của canh gà nấm hương, Hạ Chí đang đeo một chiếc tạp dề hoa nhí màu hồng, làm tôn lên vòng eo nhỏ gầy.
Phòng khách đối diện với phòng bếp, Dịch Vân Kình nhìn thấy rõ ràng khung cảnh này, chậc chậc cảm khái, gầy quá, một bàn tay cũng có thể nắm hết, bình thường ‘viên chức nhỏ’ của anh ăn uống đầy đủ sao?
Hạ Chí vừa quay đầu lại liền trông thấy ánh mắt không rõ ý tứ của anh, hơi khựng lại: “Sao anh còn chưa đi?”
Không phải anh ở chung cư số tám sao?
Khi Dịch Vân Kình đi lên cùng cậu, cậu còn tưởng người này có lời muốn nói, không ngờ người đàn ông vừa vào cửa đã yên vị trên ghế sofa, hồi lâu không di chuyển.
Chiếc ghế sofa nho nhỏ kia có sức hấp dẫn lớn vậy sao? Hạ Chí nghi ngờ.
“Sao vẫn chưa đi?” Dịch Vân Kình lười biếng dựa trên ghế sofa: “Đêm hè nhiều muỗi như vậy, anh sợ chết được, nào dám đi ra ngoài chứ.”
Hạ Chí: “?”
Dịch Vân Kình gánh trên mình nỗi oan to lớn, sao có thể không mượn đề tài nói chuyện của mình.
Anh cong môi cười nói: “Không cách nào ra ngoài, anh không thể làm gì khác hơn là ở lại nơi này, phiền em cho ở lại một đêm vậy.”
Hạ Chí: “...”
Nói ra lời này, cứ như anh miễn cưỡng lắm vậy.
Cậu nhắc nhở: “Nơi này chỉ có một chiếc giường.”
Dịch Vân Kình đã thấy rồi, nói với vẻ đương nhiên: “Đúng vậy, giường đôi, cũng không phải không ngủ được.”
Hạ Chí: “...”
Anh thích ghế sofa như vậy, buổi tối tiếp tục tương thân tương ái với nó, không được sao?
Nhưng hình ảnh trước đó Dịch Vân Kình không chút do dự chắn ở trước người mình hiện ra trong đầu, cậu mở miệng, lời nói sắp ra lại đổi thành: “Để em tìm xem cái gối đầu khác ở đâu.”
Dịch Vân Kình nghe vậy nhẹ nhàng nhướng mày, lập tức cười một tiếng: Đúng là mềm lòng.
“Đinh đông ——”
Có người ấn chuông cửa, Hạ Chí mở cửa, chỉ thấy người tới hơi sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười thân thiện.
Diệp Mân không ngờ, ‘người tốt bụng’ trong lời nói của lão Trần lại là thanh niên mơ hồ có biểu hiện ‘khác thường’ lúc ở dưới tầng kia.
“Tôi có thể vào không?”
Hạ Chí gật đầu, sau đó nhường đường, để tất cả người chơi đi vào.
Trương Húc Đông vừa vào cửa đã hít một hơi: Thơm quá đi! Là mùi hương của canh gà!
Vu Hào vội vàng huých cậu ta một cái: Đang ở trong nhà người khác đấy, kiềm chế một chút.
Người chơi vừa vào cửa, đương nhiên cũng nhìn thấy Dịch Vân Kình trên ghế sofa, ánh mắt không ngoài dự liệu mà rơi lên vết sẹo trên mặt anh.
Vết sẹo kia thật sự khiến người ta chú ý, dữ tợn chiếm giữ trên mặt người đàn ông, cũng tạo nên sự tương phản rõ ràng giữa hai nửa khuôn mặt.
Diệp Mân nhanh chóng dời ánh mắt, trực giác vẫn luôn nhắc nhở cô ta, cách xa người này một chút.
Cô ta vẫn nói với Hạ Chí là đi thăm hỏi hàng xóm, chỉ là tăng thêm một câu: “Trước đó ở dưới tầng, tôi vô tình nghe thấy các cậu nói chuyện, hình như cậu nhớ lầm hôm nay thành thời gian làm việc?”
Cô ta đang thử thăm dò, trong lòng Hạ Chí cũng biết rõ: “Nhắc tới cũng lạ, tôi nhớ rõ ràng hôm nay là thứ sáu, làm việc cả ngày, nhưng nhìn điện thoại di động, lại thấy hiển thị thứ bảy.”
Cậu khẽ nhíu mày, trưng ra dáng vẻ nghĩ mãi mà không ra.
Suy đoán của Diệp Mân trở thành sự thật, kinh ngạc và kích động: Nhận biết và trí nhớ của cậu không bị sửa đổi, chẳng lẽ đây là một NPC đặc biệt?