“Ông xã, đừng căng thẳng như vậy.” Người phụ nữ có thai cười nói: “Chắc là côn trùng bay đi rồi, hơn nữa em ăn mặc kín đáo như vậy, côn trùng nào có thể đốt được em.”
Tự Vi Dân thở dài: “Em là hay sơ ý lắm.”
Hai vợ chồng này, người đàn ông vẻ ngoài xấu xí, dáng người mập lùn, người phụ nữ cao gầy xinh xắn, sau khi mang thai mập lên không ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét khuôn mặt rất đẹp.
Chỉ nhìn từ bề ngoài, hai người không mấy xứng đôi, nhưng mỗi một cử chỉ hành động, giọng điệu biểu cảm khi nói chuyện của bọn họ lại đều toát ra ân ái mặn nồng và ăn ý.
“Chị dâu, anh Tự cũng là lo lắng cho chị.” Hạ Chí thăm dò: “Nhưng hôm nay anh Tự tan làm sớm như vậy à?”
“?” Tự Vi Dân sững sờ: “Hôm nay là thứ bảy, tôi không đi làm.”
Người phụ nữ có thai cười một tiếng: “Đúng vậy, Tiểu Hạ, hôm nay là thứ bảy, cậu sống cũng mơ màng quá rồi?”
Bọn họ không hề có cảm giác về việc ngày tháng đột nhiên thay đổi.
Tự Vi Dân nói: “Đã bảy giờ rồi, mẹ anh đã nấu cơm xong, chúng ta lên trước đi.”
Hai người rời đi.
Diệp Mân nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, trong lòng hơi dao động.
Cặp vợ chồng và hai nam sinh viên đại học hơi bất an: “Chị Diệp, đã xảy ra chuyện gì?”
Phan Na Na vẫn bình chân như vại: “Chuyện này mà còn phải hỏi sao, chắc chắn là năng lực của boss rồi.”
Diệp Mân nhíu mày nhìn cô ta: “Trước mắt chưa thể kết luận, chúng ta tiến vào phòng trọ đã.”
Hệ thống sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, chính là phòng 502 của chung cư số bảy, đối diện với nhà người phụ nữ có thai kia.
502 có hai phòng ngủ một phòng khách, Diệp Mân sắp xếp một chút, mỗi tối sẽ rút thăm, người rút trúng ngủ trên giường, người rút không trúng ra ngủ phòng khách.
Không ai có ý kiến gì khác.
Sau đó, cô ta nói: “Bây giờ chúng ta đi thăm hỏi các gia đình trong tòa nhà, cũng để tìm hiểu tình huống.”
Bây giờ cô ta chỉ biết anh linh ở trong chung cư số bảy, nhưng không biết nó ẩn nấp ở nơi nào.
Người phụ nữ có thai hôm nay hơi đáng ngờ, nhưng anh linh, tên như ý nghĩa, linh hồn của trẻ sơ sinh đã chết, mà đứa nhỏ trong bụng người phụ nữ có thai thì còn sống sờ sờ.
Những người khác không nói chuyện, Phan Na Na không vui: “Tôi đói quá, chúng ta có thể ăn cơm trước không?”
Diệp Mân liếc mắt nhìn Phan Na Na một cái, cô ta phát hiện, cô gái này cũng không biết điều giống như những gì đã nói lúc trước: “Muốn ăn cơm, được thôi, nguyên liệu nấu ăn ở trong phòng bếp, tự mình đi làm.”
Phan Na Na giơ móng tay đỏ chót ra: “Không được đâu chị Diệp, hôm nay tôi vừa sơn móng tay, không thể dính nước, hơn nữa tôi cũng không biết nấu cơm.”
Cô sớm đã chết rồi, lại còn để ý sơn móng tay?
Diệp Mân đã hơi tức giận: “Có liên quan gì tới tôi không?”
Biết biết nấu thì không ăn, đơn giản biết bao.
Cô ta trực tiếp ra ngoài, xuống tầng.
Cặp vợ chồng thấy vậy vội vàng đuổi theo, người nào đáng tin người nào không đáng tin, bọn họ vẫn hiểu rõ.
Phan Na Na bĩu môi, Trương Húc Đông vội vàng nói: “Hay là chúng ta gọi thức ăn ngoài?”
Cậu ta và Phan Na Na học cùng chuyên ngành, mới thêm bạn bè wechat không lâu trước đây, đang trong thời kỳ mập mờ, không ngờ tòa nhà dạy học xảy ra hỏa hoạn, hai người đều chết bên trong hỏa hoạn.
Mặc dù tiến vào trò chơi tử vong, nhưng Trương Húc Đông vẫn chưa có cảm giác chân thực, đối tượng mập mờ chịu ấm ức, chắc chắn phải đi an ủi rồi.
Phan Na Na lại chẳng thèm bố thí cho cậu ta dù chỉ một ánh mắt, trực tiếp rời đi.
Trương Húc Đông: “…”
Anh em tốt Vu Hào của cậu ta vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Đối mặt với nguy cơ tử vong, vậy mà cậu còn sa vào thứ gọi là tình yêu này sao.”
Trương Húc Đông: “Nào có, tôi chỉ quan tâm cô ta một câu thôi…”
Đầu tiên Diệp Mân tìm đến ông lão ở tầng một.
Ông lão là bảo vệ của khu chung cư Hòa Mỹ, nhưng không ở trong buồng bảo vệ, mà cả ngày ở tầng dưới trông coi.
Trên tường trước cửa phòng 101 treo một chiếc đồng hồ tròn to lớn, kim giây đang tích tắc kêu vang.
Diệp Mân thoáng nhìn, vừa đúng bảy rưỡi.