Chương 10.3

“Có phải nơi này có một cánh cửa không?”

Hạ Chí: “...”

Đúng là có một cánh cửa, gian phòng này ở bên cạnh nhà vệ sinh, giống như là một gian phòng chứa đồ.

Nhưng sao bạn trai lại biết chứ?

“Anh nghe thấy tiếng vang.” Dường như nhận ra nghi ngờ của cậu, Dịch Vân Kình thuận miệng giải thích.

Tiếng vang? Tiếng vang gì cơ?

Vành tai Hạ Chí nhúc nhích, rõ ràng xung quanh rất yên tĩnh mà.

Nhưng mà, tiếng khép mở tủ quần áo nhỏ như vậy mà bạn trai còn có thể nghe thấy, nói không chừng thính giác của người mù nhạy cảm hơn người bình thường.

Cậu liếc nhìn phòng khách một cái, chị Liễu không có ở đó, bèn trực tiếp vặn chốt cửa, ‘lạch cạch’ một tiếng, cửa mở ra rồi.

Nơi này quả nhiên là một phòng chứa đồ, mấy chiếc giá sắt được đặt cạnh tường, bên trên chất đống rất nhiều thứ tạp nham, trước cửa còn đặt dụng cụ vệ sinh như chổi lau nhà.

Phòng chứa đồ phủ đầy bụi bặm, đèn cũng hỏng rồi, bên trong tối om, Hạ Chí đang định đi vào, đột nhiên nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên dừng bước.

“Sợ có chuột hở?” Trong mắt Dịch Vân Kình chợt lóe tươi cười.

Hạ Chí: “...”

Dịch Vân Kình ngẫm nghĩ, móc một chiếc khẩu trang từ trong túi ra, anh nhếch miệng nói: “Đeo nó vào, vậy sẽ không sợ chuột cắn rớt mũi nữa.”

Anh cho rằng em vẫn là trẻ con tám tuổi sao? Hơn nữa anh lấy đâu ra khẩu trang?

Trong lòng Hạ Chí thầm oán, sau đó vẫn ngoan ngoãn cúi đầu xuống, mặc cho ngón tay lành lạnh của bạn trai đặt lên trên mặt mình —— ừm, khẩu trang còn có thể ngăn chặn bụi bặm, nếu có vì sao không đeo, đúng không?

Dịch Vân Kình: Mỉm cười.

Đi vào phòng chứa đồ, Hạ Chí tỉ mỉ xem xét đồ vật đặt trên giá sắt, có một ít ly cốc cũ kỹ, đinh sắt rỉ sét, búp bê gốm sứ, đồ lưu niệm du lịch... dường như không có gì đặc biệt.

“Loảng xoảng ——”

Hạ Chí xem xét, sốt ruột hỏi: “Không sao chứ? Đυ.ng vào chỗ nào? Có bị thương không?”

Bạn trai không cẩn thận va vào giá sắt, tiếng vang vừa rồi bởi vậy mà có.

“Không sao.” Dịch Vân Kình cử động cánh tay: “Không cẩn thận sượt vào.”

“Bộp ——”

Giá sắt bị ban trai va vào hơi lung lay, một cuốn nhật ký trượt xuống theo khe hở giữa giá sắt và vách tường.

Trong nhật ký cò có một ổ khóa rỉ sét nho nhỏ, lúc này đã gãy thành hai nửa.

Hạ Chí nhặt nó lên mở ra xem, trên trang tiêu đề của cuốn nhật ký có một dòng chữ nhỏ nhắn xinh xắn: “Ngày 17/5, Yến Chiếu Thủy tặng Đa Đa.”

“Ngày 5/6, trời trong xanh, hôm nay Yến phu nhân đọc [Bầy Chim Lạc]: Cho tôi được nghĩ rằng có một vì sao trong đám sao kia dẫn dắt cuộc đời tôi vượt qua bóng tối vô minh. Tôi muốn nhớ kỹ câu nói này, tôi nghĩ, Yến phu nhân chính là vì sao kia của tôi.”

“Ngày 12/6, trời âm u, từ nhỏ Yến phu nhân sống ở New Zealand, chị ấy nói nơi đó có bầu trời sao đẹp nhất thế giới —— thị trấn nhỏ Tekapo, chị ấy nói tháng mười một sẽ đưa tôi đến New Zealand, chúng tôi cùng nhau đi ngắm chòm sao Nam Thập Tự, còn năm tháng nữa thôi, tôi mong chờ quá.”

“Ngày 14/6, trời trong xanh, hôm nay Đoàn tiên sinh ra ngoài thu thập thực vật, anh ta không có ở đây, tôi tự do hơn rất nhiều. Bây giờ tôi rất bài xích việc tiếp xúc với đàn ông, chắc chắn trước kia Đoàn tiên sinh đã phát hiện ra chuyện này, cho nên vẫn luôn giữ khoảng cách với tôi, anh ta cũng là người tốt... tôi phải làm như thế nào mới vượt qua được chướng ngại này đây?”

“Ngày 17/6, trời âm u, phu nhân thật sự rất lợi hại, hiểu sâu biết rộng! Chị ấy đều biết những thực vật mà Đoàn tiên sinh thu thập được, còn kể cho tôi rất nhiều câu chuyện liên quan đến chúng nó... hẳn là đời này tôi không cách nào xuất sắc được như phu nhân...”

“Ngày 18/6, trời âm u, hôm nay Đoàn tiên sinh có gì đó là lạ, vẫn luôn tự nhốt mình trong thư phòng... anh ta đang nói chuyện với ai?”

“Ngày 19/6, trời mưa, đêm qua tôi mơ thấy mẹ, bà hát ru cho tôi nghe, kỳ quái, tôi mới ba tháng bà đã bỏ rơi tôi rồi, nhưng vậy mà tôi còn nhớ rõ tiếng hát ru của bà, dịu dàng như vậy...”

“Ngày 28/6, trời âm u, nguyện vọng? Nguyện vọng của tôi? Tôi muốn quên đi những ký ức tồi tệ kia... tôi muốn trở thành người phụ nữ tao nhã tự tin và nội tâm mạnh mẽ giống như phu nhân... tôi muốn có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn ——”



“Các cậu vào phòng chứa đồ làm gì?” Vẻ mặt chị Liễu âm trầm, đột nhiên xuất hiện trước cửa ra vào.