Chương 10.1

Trùng hợp?

Thần giao cách cảm giữa người yêu nhau?

Hoặc là, thiết lập của trò chơi là nếu người chơi gặp nguy hiểm, bạn trai sẽ có những trợ giúp tương ứng?

Trong đầu Hạ Chí nảy ra rất nhiều suy đoán, lại chẳng hề dính dáng đến chân tướng.

Không thể nói là thiếu sót chỗ nào, chỉ có thể nói là không chút liên quan.

Nếu như Dịch Vân Kình biết được những suy nghĩ trong đầu cậu, có lẽ sẽ phá lên cười ngay tại chỗ.

Anh sẽ giúp đỡ người chơi?

Từng có biết bao nhiêu người chơi bởi vì sự xuất hiện của anh mà run rẩy lẩy bẩy, anh là người chấp pháp, là cây đao sắc bén nhất trong tay chúa tể, khiến người chơi vừa nghe tin đã sợ mất mật.

Nhưng mà, đó đều là chuyện đã qua.

Bây giờ, anh chỉ là một kẻ tù tội sa sút mà thôi.

...

Sau khi người chơi trở về từ mật đạo, Hạ Chí nói ra phát hiện mới của mình.

Chị Liễu có ấn tượng về chuyện này, nói: “Trước kia đúng là có bức tượng Thần như vậy! Nhưng sau khi tiên sinh xảy ra chuyện, trong nhà quá nhiều người tới người lui, rất nhiều đồ sưu tầm đều không thấy đâu nữa, có lẽ là bị người ta nhân lúc hỗn loạn cầm đi rồi.”

Phương Tác Ưng kiểm tra tờ báo một lượt, cũng không phát hiện khác thường.

Hạ Chí: Mềm nắn rắn buông?

Cậu lại cầm tờ báo lên, phát hiện dường như tượng Thần đã mất đi năng lực mê hoặc lòng người, tà khí toát ra từ trong bức ảnh đã biến mất không thấy tăm hơi.

Kỳ quái? Đây là hiện tượng chỉ xảy ra một lần duy nhất thôi sao?

Trực giác của cậu nói rằng tượng Thần này có vấn đề.

Trong không ít phim kinh dị, tà thần tế tự thường sẽ dùng máu thịt làm tế phẩm, mà nội tạng của người chết lại không cánh mà bay, liệu giữa hai việc này có mối liên hệ nào đó không?

Bận rộn hơn nửa ngày, không phát hiện ra tung tích của hung thủ, người chơi trở lại phòng khách, Chu Lộ Lộ run giọng hỏi: “Lỡ như đêm nay hung thủ lại tới thì phải làm sao bây giờ?”

Phương Tác Ưng đã có sắp xếp: “Đêm nay tất cả mọi người ngủ ở phòng khách, thay phiên gác đêm.”

Điền Duyệt Nhi vô cùng không bằng lòng, cô ta không muốn gác đêm: “Thay phiên như thế nào?”

Phương Tác Ưng: “Chia làm ba nhóm, mỗi nhóm phụ trách hai tiếng, thời gian gác đêm sẽ được xác định bằng cách rút thăm.”

Điền Duyệt Nhi rút được tờ thăm một giờ sáng, tức tối mắng mỏ: “Sao xui xẻo như vậy chứ!”

Khoảng thời gian này dễ buồn ngủ nhất.

Hai giờ sáng, mí mắt của Điền Duyệt Nhi bắt đầu đánh nhau.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài bắt đầu đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách tí tách, càng thúc giục cơn buồn ngủ của mọi người.

Lâm Bá Văn đau lòng nói: “Buồn ngủ thì ngủ đi, còn có anh và chị Từ.”

Từ Bảo Liên ngồi ở bên cạnh, liếc bọn họ một cái, không nói lời nào.

Có ai mà không buồn ngủ chứ, chỉ cô là õng ẹo như vậy?

Điền Duyệt Nhi lẩm bẩm: “Nếu như có điện thoại di động thì tốt rồi...”

Có thể nghịch điện thoại gϊếŧ thời gian.

Đáng tiếc lúc người chơi tiến vào trò chơi này đều hai tay trống trơn, trên người ngoại trừ một bộ quần áo thì không có thứ đồ gì khác.

Điền Duyệt Nhi nhìn điện thoại di động của Liễu Độ, vô cùng thèm thuồng.

Về phần điện thoại di động của Hạ Diêu Quang, cũ kỹ quá rồi, không lọt vào mắt xanh của cô ta.

Trong lòng lẩm bẩm điện thoại di động, Điền Duyệt Nhi nhanh chóng ngủ thϊếp đi. Từ Bảo Liên bĩu môi, bà ta còn có thể qua đó đánh thức cô ta hay sao?

Sống hơn nửa đời người, bà ta nhìn nhận mọi chuyện rất thấu triệt: Ở trong trò chơi, vĩnh viễn đừng bao giờ trông cậy vào người khác, chỉ có thể tin vào chính mình.

Bà ta còn có chồng, có con, cháu trai mới một tuổi rưỡi, bà ta còn chưa ngắm đủ, cứ vậy mà chết đi, sao bà ta cam lòng?

Mình nhất định phải lấy được cơ hội sống lại.

Từ Bảo Liên xoa nắn vết chai trên tay, thầm hạ quyết tâm.

Lúc này, dường như có thứ gì rơi xuống mặt bà ta, ngưa ngứa, bà ta đưa tay chộp lấy, một sợi tóc?

Sợi tóc rất dài, đen bóng mềm mượt…

Đồng tử Từ Bảo Liên co rụt lại, bà ta chợt nhận ra cái gì, nhưng tiếc rằng, quá muộn rồi!