Chu Lộ Lộ ngắm nghía ảnh chụp, trong lòng nảy sinh cảm giác kỳ quái, Yến phu nhân và Đàm Đa Đa thật sự quá giống nhau.
Cho dù là trang phục, trang sức, tư thế hay vẻ mặt, đều có cảm giác tương tự vi diệu.
Nếu như các cô là chị em ruột, ở chung mười mấy hai mươi năm, giống nhau như vậy cũng không có gì kỳ lạ, nhưng trên thực tế, trước đây không lâu bọn họ chỉ là hai người xa lạ.
Chu Lộ Lộ cảm thấy, Đàm Đa Đa cố ý bắt chước Yến phu nhân.
“Đúng vậy.” Chu Lộ Lộ không cẩn thận nói ra suy nghĩ của mình, chị Liễu gật đầu: “Đa Đa từng nói, cô ấy ước mơ trở thành người phụ nữ ưu tú, nhã nhặn, xinh đẹp, học thức phong phú, kiến thức rộng rãi... giống như phu nhân, cô ấy gần như mỗi ngày đều dính vào phu nhân, quấn lấy xin phu nhân dạy dỗ cô ấy.”
Nhớ lại cảnh tượng khi đó, trong mắt chị Liễu chợt lóe tươi cười.
“Không đúng lắm.” Điền Duyệt Nhi nhỏ giọng thì thầm.
Nếu thật sự giống như chị Liễu nói, mỗi ngày Đàm Đa Đa đều ở cùng với Yến phu nhân, vậy cô ta lấy đâu ra thời gian quyến rũ Đoàn Nhất Châu?
Trừ phi, Đàm Đa Đa chính là bậc thầy về quản lý thời gian?
Chẳng lẽ suy luận của cô ta là sai lầm? Hung thủ thật sự là Đàm Đa Đa hóa thành ma quỷ? Vậy động cơ gϊếŧ người của cô ta là cái gì?
Từ Bảo Liên tò mò hỏi: “Bà làm bảo mẫu ở chỗ này của Yến phu nhân mấy năm rồi?”
Chị Liễu không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Tám năm rồi, trước khi phu nhân kết hôn với Đoàn tiên sinh, tôi đã làm việc cho phu nhân.”
Tám năm trước, Liễu Tân Diệp đến Lâm thành làm việc, làm lụng vất vả một năm, ông chủ ôm tiền chạy mất, trên người bà ta không có đồng nào, lại còn bị bệnh, lưu lạc đầu đường, là phu nhân thu nhận bà ta.
Khi đó Yến Chiếu Thủy vẫn được gọi là Yến tiểu thư, cô ta vừa về nước không lâu, bảo mẫu trước kia về quê, Liễu Tân Diệp mới tiếp quản công việc bảo mẫu, cứ làm như vậy đã được tám năm.
Chị Liễu cẩn thận đóng cửa lại: “Các người còn muốn hỏi gì nữa, đến phòng khách nói đi.”
Những người chơi đưa mắt nhìn nhau, Phương Tác Ưng hỏi: “Bà có biết trong nhà cổ có mật đạo không?”
Chị Liễu: “Biết, ngôi nhà cũ này được xây dựng từ thời kỳ dân quốc, khi đó thói đời loạn lạc, lỡ như gặp phải nguy hiểm, còn có thể chạy trốn thông qua mật đạo.”
“Vậy trong nhà có mấy mật đạo?”
Chị Liễu nhớ lại: “Một lối là thư phòng, một lối ở phòng ngủ chính, một lối ở phòng dành cho khách tầng hai.”
Tầng hai có tổng cộng sáu phòng dành cho khách, phòng chị Liễu nói là phòng của Hạ Chí.
“Ba lối? Nhưng chúng tôi phát hiện một lối trong phòng của Dư Thanh!” Từ Bảo Liên kinh ngạc.
“...?” Chị Liễu nhíu mày: “Lúc trước tiên sinh nói với tôi là ba lối, lối ra của ba mật đạo đều là núi rừng.”
Lối ra đều là núi rừng?
Lâm Bá Văn nói: “Có lẽ là mật đạo kia đã sớm bị phá bỏ, cho nên Đoàn tiên sinh không nhắc đến?”
Cũng có khả năng.
Chị Liễu dẫn bọn họ đi xem các mật đạo khác, khi đi ngang qua phòng của Dư Thanh, nhìn thấy lỗ hổng trên tường, khóe miệng bà ta giật giật, hóa ra tiếng vang vừa rồi là có nguồn gốc thế này.
Lại đến gian phòng của Hạ Chí, nhìn thấy tủ quần áo bị dán băng dính dày đặc, khóe miệng bà ta giật giật, cái này?
Những người khác cũng không nhịn được nhìn về phía Hạ Chí, thầm oán: Nhìn thấy thi thể người còn không sợ, lại bởi vì một con chuột nhỏ không có thật mà quấn tủ quần áo thành thế này?
Hạ Chí: “…”
Mấy người cũng coi thường chuột quá rồi.
Thi thể chỉ là xác chết để lại sau khi người chết, nhưng chuột sống sờ sờ ra đó có thể cử động có thể cắn người!
Khi còn bé cậu sống trong cô nhi viện, nơi đó rất nhiều chuột, không hề sợ người, thậm chí dám chạy nhảy ngay trước mặt người, cậu mãi mãi không bao giờ quên được cảnh mình trợn to mắt, mặt đối mặt với một con chuột lớn.