Hết lần này đến lần khác rồi, cậu tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Ngài Vương, mắt anh không thoải mái sao? Không thoải mái thì đừng chủ quan, tôi quen biết một người cũng giống như anh vậy, hai mắt luôn co giật, về sau khám ra bị tăng nhãn áp, về sau nữa thì mù rồi, nghiêm trọng lắm.”
Vương Hưng: “???”
“Cậu rủa tôi?”
Từ Bảo Liên không nhìn nổi nữa: “Rủa cậu gì chứ? Người ta quan tâm đến cậu không được sao! Chỉ là cách nói chuyện có chút bộc trực thôi, chàng trai trẻ trời sinh đã vậy rồi mà! Cậu cũng không phải là không biết!”
Chàng trai hướng nội dễ ngại như vậy chủ động quan tâm đến cậu, cậu không cảm kích thì thôi, lại còn nghĩ xấu người ta, đúng là có vấn đề tâm lý.
Trên mặt Chu Lộ Lộ ngập tràn không đồng ý với Vương Hưng, khi cô ta hoảng sợ khóc lóc, cũng chỉ có Hạ Diêu Quang quan tâm cô ta.
Điền Duyệt Nhi và Lâm Bá Văn lại càng không cần phải nói, ấn tượng của bọn họ đối với Hạ Diêu Quang tốt hơn đối với Vương Hưng nhiều.
Vương Hưng: “...”
Hạ Chí vùi đầu vào trong hõm vai của bạn trai, chỉ để lại bóng lưng gầy yếu.
Dịch Vân Kình muốn cười, nhưng vẫn nhịn được, còn thêm mắm dặm muối: “Chính bởi sự tồn tại của những người như anh, tính cách của Diêu Quang mới ngày càng hướng nội.”
Giọng điệu của anh ta bình thản, nhưng như thế này mới càng lộ rõ sự quá đáng của Vương Hưng.
Hạ Chí: Bạn trai cũng giỏi diễn kịch quá đi!
Vương Hưng: “...”
“Bỏ đi.” Thấy anh ta không hề hối lỗi, Từ Bảo Liên đang định tiếp tục phê bình, Phương Tác Ưng đã lên tiếng ngăn cản.
“Anh Phương...” Vương Hưng ngạc nhiên nhìn hắn ta, lại chỉ nghe thấy Phương Tác Ưng nói: “Xin lỗi Hạ Diêu Quang, chuyện này coi như xong.”
Vương Hưng: “...”
Lại còn phải xin lỗi? Sao phải xin lỗi chứ?
Nhưng anh Phương đã lên tiếng rồi, Vương Hưng đành phải làm theo.
Đương nhiên là Hạ Chí ‘tha thứ’ cho anh ta rồi.
Cậu lắc đầu nói: “Không sao, là tại tôi không biết nói chuyện, nhưng ngài Vương à, về sau thực sự nên bảo vệ kỹ càng đôi mắt.”
Vương Hưng: “...” Đệt.
Anh ta còn có thể thế nào nữa, chỉ có thể khô khan đáp một tiếng, sau đó ghi lại một mối thù trong lòng —— cậu đợi đấy!
Khúc nhạc đệm này trôi đi, Hạ Chí lấy ra thứ cậu vừa phát hiện —— sợi tóc kia.
“Tóc?” Điền Duyệt Nhi vừa thấy đã kích động: “Chắc chắn là Yến phu nhân! Trong chúng ta chỉ cô ta có tóc dài như thế này!”
“Thật ra còn một khả năng.” Hạ Chí nói.
“Còn có khả năng gì nữa?” Điền Duyệt Nhi không vui.
“Đàm Đa Đa đó.” Từ Bảo Liên nói: “Nói không chừng Đàm Đa Đa cũng để tóc dài!”
Đến bây giờ, bọn họ đều không biết dáng vẻ của Đàm Đa Đa là như thế nào.
Bà ta nói: “Tôi cảm thấy, hung thủ chắc chắn là người mà chúng ta chưa từng gặp! Nó gϊếŧ người xong sẽ nấp trong mật đạo, đợi chúng ta đều đến phòng khách rồi lén lút chạy ra ngoài —— như vậy sẽ không ai phát hiện ra, đúng không?”
Bà ta nói cũng có lý.
Muốn nghiệm chứng điểm này cũng rất đơn giản, chỉ cần biết Đàm Đa Đa có để tóc dài hay không là được.
“Chắc chắn chỗ Yến phu nhân có ảnh chụp!”
Phòng của Yến phu nhân ở tầng dưới.
Từ Bảo Liên đi đầu gõ cửa, người mở cửa là chị Liễu: “Xuỵt —— phu nhân ngủ rồi, mấy người có chuyện gì?”
Từ Bảo Liên vẫn còn chút lòng phòng bị, không nói thẳng ra: “Chúng tôi muốn xem ảnh chụp của Đàm Đa Đa.”
Chị Liễu cũng không hỏi nhiều, quay trở lại gian phòng, lấy một khung hình ra: “Đây là ảnh chụp chung của bốn người chúng tôi, được phu nhân đặt trên tủ đầu giường.”
Phông nền của bức ảnh là bãi cỏ trước ngôi nhà cổ, Yến Chiếu Thủy và Đàm Đa Đa ngồi trên ghế, Đoàn Nhất Châu và chị Liễu lần lượt đứng sau hai người.
Trong bức ảnh, cô gái có nụ cười rực rỡ, để một mái tóc dài kia chính là Đàm Đa Đa. Cô ta và Yến Chiếu Thủy mặc cùng một kiểu váy dài trắng, đội mũ che nắng, thân thiết dựa sát vào nhau.
Mặc dù khuôn mặt khác nhau, nhưng dù cho là người nào nhìn thấy các cô, trong đầu đều sẽ toát ra hai chữ ‘chị em’.