Nếu hung thủ thật sự có thể thông qua tủ quần áo vào phòng, vậy có lẽ tiếng vang tối qua không phải là chuột, mà là hung thủ đang nhìn trộm!
Suýt nữa thì game over rồi, Hạ Chí vỗ vỗ ngực.
Điểm đáng lên án nhất của [Kịch Bản Trống Không] là nó không cho người chơi có cơ hội công lược lần hai, một khi công lược thất bại, kịch bản sẽ hóa thành tro tàn ngay trước mặt người chơi, có thể nói là gϊếŧ người diệt cả tim.
Bây giờ tiến độ kịch bản còn chưa nổi một phần ba, nếu như lúc này công lược thất bại, e rằng cậu sẽ bồn chồn suốt mấy tháng.
Nhờ có bạn trai nhắc nhở, nếu không cậu tiêu rồi, cảm kích!
Hạ Chí vừa cảm ơn, Dịch Vân Kình liền cười nói: “Cảm ơn cái gì? Anh chỉ nhắc nhở, băng dính là em dán.”
Anh nhớ tới tủ quần áo bị quấn hệt như xác ướp, ý cười không nhịn được lan từ khóe mắt tới đuôi mày.
Hạ Chí: Cho nên, phải quy công lao cho việc mình sợ chuột?
“Tối qua hung thủ cũng tìm các anh sao?” Chu Lộ Lộ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, không nhịn được đặt câu hỏi.
Hạ Chí chần chừ gật đầu.
Tám chín phần mười rồi, giờ chỉ cần xem trong phòng cậu có mật đạo hay không là có thể xác minh được rồi.
Chu Lộ Lộ che mặt, nếu tối qua cô ta tỉnh táo một chút là tốt rồi!
“Cậu nói hung thủ thích chọn quả hồng mềm để bóp, vậy sao chị Từ và Liễu Độ không xảy ra chuyện gì? Bọn họ ở một mình một phòng đấy, không phải càng dễ ra tay hơn sao?” Lâm Bá Văn nghi ngờ hỏi.
“Có lẽ việc gϊếŧ người của hung thủ vẫn còn điều kiện sàng lọc?” Hạ Chí suy đoán: “Hoặc có lẽ, cũng không phải phòng nào cũng có mật đạo?”
Đợi lát sau là có thể nghiệm chứng điều này rồi.
Người chơi đều đứng trước mật đạo, Phương Tác Ưng nhướng mày nói: “Mấy người đều muốn vào mật đạo? Nhưng tôi phải nói trước, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm, tôi sẽ không quan tâm đến mấy người.”
Vương Hưng vội vàng nói: “Anh Phương yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không liên lụy anh, không để anh phải bận lòng.”
Những người khác: “…”
Nịnh bợ, tay sai, bọn họ không nhịn được thầm mắng trong lòng.
Phương Tác Ưng dẫn đầu tiến vào mật đạo, bọn họ do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo, dù sao có hắn ta dò đường phía trước, sẽ không có nguy hiểm quá lớn đâu nhỉ?
Trong mật đạo tối om, Hạ Chí vừa dùng di động chiếu sáng vừa trông chừng bạn trai, phòng ngừa anh giẫm vào đá sỏi trượt chân.
Dịch Vân Kình: “…”
Yên tâm, bạn trai bước đi vững vàng hơn em nhiều.
Anh tỉnh bơ kéo Hạ Chí tránh né cái hố trước mặt.
“Phía trước không còn đường nữa rồi.” Chỉ thoáng chốc, Phương Tác Ưng dừng bước.
Hạ Chí: “?”
Đây là cuối con đường rồi hở? Cậu còn tưởng mật đạo thông với một gian phòng nào đó, hoặc thông với núi rừng chứ.
Mật đạo này không có lối rẽ, chứng tỏ không tồn tại khả năng đi nhầm, vậy rốt cuộc hung thủ đi đâu rồi?
Điền Duyệt Nhi: “Tôi thấy hung thủ chính là Yến phu nhân, cô ta là chủ nhân của ngôi nhà cổ, nơi nào có mật đạo, đương nhiên cô ta biết rõ ràng nhất.”
“Nhưng mà…” Từ Bảo Liên chần chừ nói: “Nếu thật sự là Yến phu nhân gϊếŧ người, mật đạo này lại không thông ra ngoài, cô ta đi ra như thế nào?”
Cửa sổ cũng khóa kỹ càng, chẳng lẽ Yến phu nhân biết thuật xuyên tường?
Điền Duyệt Nhi bĩu môi: “Sao tôi biết được?”
Dù sao thì cô ta cũng cảm thấy, Yến phu nhân có hiềm nghi lớn nhất!
Không cách nào đi tiếp nữa, mọi người trở về theo đường cũ, trở về căn phòng, cuối cùng Vương Hưng tìm được cơ hội tâng bốc: “Anh Phương đúng là lợi hại, vừa ra tay đã tìm được mật đạo, chắc hẳn sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ, dẫn mọi người đi đến thắng lợi...”
“Mật đạo không phải do tôi phát hiện ra.” Phương Tác Ưng từ tốn nói.
“Vậy là ai?” Vương Hưng vừa nói dứt lời thì cũng hiểu rõ.
Còn có thể là ai nữa, trong phòng chỉ có ba người, một người trong đó còn bị mù, anh Phương nói không phải hắn ta, vậy cũng chỉ còn lại Hạ Diêu Quang thôi!
Vương Hưng: “...”
Hạ Chí lại bị anh ta lườm: “?”