Một sợi tóc?
Hạ Chí đón được nó, đặt trong lòng bàn tay xem xét.
Đây là một sợi tóc dài đen bóng và mềm mại.
Dư Thanh và Chu Lộ Lộ là học sinh cấp ba, trường học quản lý nghiêm ngặt, không cho học sinh nữ để tóc dài, cho nên hai người đều là tóc ngắn ngang tai. Điền Duyệt Nhi có một mái tóc xoăn màu nâu, Từ Bảo Liên đã tuổi trung niên, màu tóc đen trắng lẫn lộn, đều không phù hợp với đặc điểm của sợi tóc này.
Như vậy là Yến phu nhân? Hay là chị Liễu?
Chị Liễu vì để thuận tiện làm việc nhà mà trên đầu vẫn luôn quấn khăn trùm, trái lại là Yến phu nhân có một mái tóc dài đen bóng.
Cọng tóc này, sẽ là do hung thủ để lại sao?
Hạ Chí cất kỹ nó, lại nghiên cứu ván cửa bên trong tủ quần áo, hết đẩy lại kéo, nhưng nó không hề xê dịch, cũng không phát hiện thứ đồ giống như cơ quan ở xung quanh.
“Em muốn tìm cái gì?” Dịch Vân Kình hỏi.
“Cửa ngầm.” Hạ Chí vẫn đang tìm tòi: “Em muốn tìm xem có mật đạo nào không, có thể khiến hung thủ không cần thông qua cửa sổ mà trực tiếp đi từ nơi khác vào phòng.”
Khi con người ngủ ở nơi xa lạ sẽ cẩn thận kiểm tra cửa nẻo xem khóa kỹ hay chưa, nhưng sẽ không đề phòng tủ quần áo.
“Để tôi.” Phương Tác Ưng tiến lên: “Cậu tránh xa một chút.”
Tránh xa một chút? Chẳng lẽ hắn ta có bí quyết độc môn về tìm kiếm cơ quan?
Hạ Chí còn đang nghi ngờ, đã thấy tay phải của Phương Tác Ưng siết lại, cơ bắp kéo căng, vung tay đấm ra, tấm ván gỗ chia năm xẻ bảy, trên tường sau tấm ván gỗ có thêm một cái lỗ lớn đen sì.
Hạ Chí: “...”
Hóa ra đây chính là bí quyết độc môn của anh Phương —— sức mạnh làm ra kỳ tích!
Nghe thấy tiếng động, người bên dưới đưa mắt nhìn nhau rồi chạy lên tầng.
Yến Chiếu Thủy cũng nghe thấy tiếng vang này: “Xảy ra chuyện gì?”
Chị Liễu dém chăn mềm cho cô ta: “Đoán chừng là động tĩnh do đám người kia gây ra.”
Yến Chiếu Thủy muốn đứng dậy, lại bị chị Liễu đè xuống: “Phu nhân, mặc kệ bọn họ đi, cô mất ngủ lâu như vậy rồi, còn không nghỉ ngơi thì cơ thể sẽ không chịu được!”
Yến Chiếu Thủy đành phải nằm xuống, cô ta nhắm mắt lại, thở dài nói: “Nhưng chị Liễu à, tôi thật sự không ngủ được.”
Kể từ khi chuyện kia xảy ra, cô ta không ngày nào ngủ ngon giấc.
“Phu nhân, tôi hát ru cho cô nhé.” Chị Liễu im lặng một lát rồi nói ra.
Không đợi cô trả lời, tiếng hát khàn khàn đã vang lên.
Ý thức của Yến Chiếu Thủy chậm rãi chìm xuống, bàn tay kia nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cô ta, giống như khiến cô ta trở về thời thơ ấu, rúc vào trong lòng mẹ.
Cô ta lẩm bẩm: “Hình như khi còn bé, mẹ cũng từng hát bài này ru tôi ngủ.”
Chị Liễu: “...”
Nếu như lúc này cô ta mở mắt ra sẽ phát hiện vẻ mặt của chị Liễu vô cùng cứng ngắc.
Yến phu nhân ngủ thϊếp đi.
Chị Liễu nhìn cô ta, lặng lẽ nghĩ: Nhanh thôi, phu nhân, những phiền não và đau buồn kia đều sẽ rời xa cô.
Trên tầng, Vương Hưng vội vàng xông lên: “Anh Phương, xảy ra chuyện gì?”
“Phát hiện một mật đạo.” Phương Tác Ưng hời hợt trả lời.
Chu Lộ Lộ phản ứng rất nhanh: “Hung thủ trốn ở trong này sao?”
Vừa nghĩ tới việc tối qua hung thủ vẫn luôn ẩn nấp trong tủ quần áo, có lẽ còn nhìn chăm chú mỗi một hành động của bọn họ, Chu Lộ Lộ liền muốn thét lên.
Cô ta nói: “Đúng rồi! Chính là tủ quần áo! Hôm qua tủ quần áo có tiếng vang nhỏ! Nhưng tôi không để ý!”
Thật ra cô ta cũng không nhớ rốt cuộc tủ quần áo có tiếng vang hay không, nhưng nếu hung thủ trốn ở trong này, vậy chắc chắn là có tiếng vang!
Hạ Chí giật mình.
Bạn trai nói trong tủ quần áo có chuột... liệu có phải mục tiêu ban đầu hung thủ lựa chọn là cậu không?
Bạn trai cậu bị mù, cho dù nghe thấy tiếng vang thì cũng không nhìn thấy khuôn mặt của hung thủ, chứ nói gì đến ngăn cản hung thủ, mà cậu —— Hạ Chí xoa nắn thịt mềm trên cánh tay mình, không thể không thừa nhận, trong mắt người ngoài, cậu quả thật là một quả hồng mềm dễ bóp.