Chương 7.1

Đáng tiếc kết quả tìm kiếm còn chưa ra thì tín hiệu đã mất, thất vọng quá mà.

Hạ Chí ngẩng đầu nhìn, dường như sắc mặt bạn trai hơi kỳ lạ, cậu ân cần hỏi thăm: “Có phải gió trên núi lớn quá rồi?”

Thổi cho mặt của anh Kình chúng ta cứng đờ.

Dịch Vân Kình: “…”

Hạ Chí kéo lấy cánh tay anh, dẫn người đi vào trong nhà: “Lạnh thì cứ nói thẳng đi, cơ thể anh vốn hư nhược… thể chất không tốt, lỡ như mắc bệnh thì phải làm sao bây giờ?”

Vẫn chưa có kết luận rằng đối phương có phải người có sở thích đặc thù hay không, nhưng cậu là một người bạn trai có trách nhiệm, chắc chắn phải quan tâm lo nghĩ cho người yêu rồi.

Dịch Vân Kình ‘nhìn’ sau gáy cậu, cười mà như không cười: Người đam mê SM, cơ thể hư nhược… trái lại anh cũng muốn nhìn xem cậu còn có thể gắn thêm bao nhiêu mác lên người anh nữa.

Trong ngôi nhà cổ, Yến Chiếu Thủy biết được nguyên nhân mọi người trở về, nhíu mày: “Sao lại như vậy?”

Chu Lộ Lộ nhỏ giọng nức nở, không muốn nói chuyện.

“Có lẽ đây chính là ý trời.” Liễu Độ đột nhiên nói ra, phát hiện ánh mắt mọi người đều rơi lên người mình, anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ý tôi muốn nói là, ông trời muốn chúng ta giúp đỡ phu nhân, cùng nhau điều tra hung án năm đó.”

Phản ứng đầu tiên của Yến Chiếu Thủy là từ chối: “Quá nguy hiểm, tôi không thể liên lụy mọi người.”

“Đã có một người trong chúng tôi chết rồi, vậy mà còn là không liên lụy sao?” Chu Lộ Lộ nức nở nói ra.

Yến Chiếu Thủy: “… Xin lỗi.”

Từ Bảo Liên cũng nói: “Tôi nghĩ, chưa biết chừng chính là hung thủ chặn đường, muốn nhốt chúng ta ở nơi này để nó tiện ra tay. Chúng ta cũng không thể ngồi yên chờ chết, đúng không?”

“Không cần nói nữa.” Phương Tác Ưng một câu định đoạt: “Chúng tôi sẽ ở lại, giúp cô điều tra chân tướng.”

Hắn ta lần nữa thể hiện bản lĩnh ‘tay không bóp đá’: “Cô yên tâm, nghề nghiệp của tôi khá là đặc biệt, cho dù Đàm Đa Đa hóa thành ma quỷ, chúng tôi cũng có cách đối phó.”

Lần này, cuối cùng Yến Chiếu Thủy không từ chối nữa: “… Cảm ơn, tôi không có gì để làm thù lao, chỉ có chút sản nghiệp tổ tiên để lại, nếu như lần này thật sự có thể tìm ra chân tướng, tôi bằng lòng tặng lại cho mọi người.”

Thù lao?

Ánh mắt của người chơi mới sáng rực lên, chỉ nhìn phong thái và trang sức trên người Yến phu nhân, cùng với ngôi nhà cổ này, là biết cô ta thuộc gia đình không tầm thường.

Quy tắc có nhắc nhở bọn họ, tiền tài lấy được từ trong game sẽ trở thành tài sản cá nhân của người chơi, sau này có thể mang ra khỏi trò chơi!

Vương Hưng khinh thường: Nông cạn như vậy, thế này mà cũng đáng để vui mừng sao, tiền có thể khiến quỷ không gϊếŧ mấy người, hay là có thể giúp mấy người thông quan?

“Phu nhân!” Chị Liễu sốt ruột rồi, bà ta biết đó là khối tài sản khổng lồ cỡ nào: “Sao ngài có thể cho đi tất cả tài sản của mình chứ?”

Yến phu nhân bình tĩnh nói ra: “Chị Liễu, lòng tôi đã quyết.”

Chị Liễu thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa: “Nhìn sắc mặt phu nhân kém quá, tôi đưa phu nhân về phòng nghỉ ngơi nhé.”

Yến phu nhân đi được một nửa thì dừng bước lại: “Chỉ là, nếu như hung thủ thật sự là Đa Đa...”

Giọng nói của cô ta không được lưu loát: “Mong các người đừng vội vã gϊếŧ chết cô ấy, cho tôi gặp cô ấy một lần...”

Người chơi đưa mắt nhìn nhau, Phương Tác Ưng chỉ nói: “Tôi không thể đảm bảo.”

Sắc mặt của Yến phu nhân trở nên ảm đạm: “Tôi hiểu.”

Sau khi hai người rời đi, người chơi tụ tập bên cạnh Phương Tác Ưng, hoàn toàn quên đi không vui trước đó của hắn ta.

Lần này bọn họ tích cực hơn nhiều, sợ hãi khi nhìn thấy máu tươi và thi thể lúc trước giảm xuống không ít.

Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, từ xưa đã là như vậy.

Lâm Bá Văn nói: “Anh Phương, anh Vương, các anh kinh nghiệm phong phú, nói cho chúng tôi biết bây giờ nên làm như thế nào đi.”

Vương Hưng bĩu môi: “Cái này cũng phải hỏi chúng tôi sao? Vậy được, tôi nói cho anh biết, đợi ma quỷ đi ra, hoặc là anh tìm nó ra, sau đó gϊếŧ nó là được rồi.”

Điền Duyệt Nhi bất mãn: “Bạn trai tôi lịch sự hỏi anh, anh có thái độ gì đấy hả? Lại nói, chúng ta đều tay không tấc sắt, đối diện với con quỷ có thể tay không xé rách ngực con người đấy! Chúng ta có thể đánh lại sao?”