Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiết Lập Thâm Tình Không Thể Sập

Chương 52.3

« Chương Trước
Lúc này, đôi mày tựa lưỡi đao của anh nhíu lại, xem vẻ tâm trạng không tốt, trầm giọng nói: “Cậu đang nhìn ai?”

Hạ Chí: “?”

Anh nói sảng gì thế? Chẳng lẽ trước mặt em còn người nào khác à?

Dịch Vân Kình lạnh lùng quay đầu sang chỗ khác, nói với bạn học ngồi ở bàn trước chéo với Hạ Chí: “Tránh ra.”

Đối phương vội vàng kéo ghế, sợ chậm một giây thôi là sẽ bị cái người tỏa ra áp suất thấp này cho ăn đấm.

Hạ Chí thấy Dịch Vân Kình ngồi xuống vị trí trống trước mặt, hóa ra học sinh có vấn đề kia là ngài hung thần.

Chỉ là... sao thái độ của đối phương lại quái lạ như vậy?

Giống như hoàn toàn không biết cậu vậy?

Hóng hớt là bản tính của con người.

Từ khi Dịch Vân Kình mở cửa đến khi ngồi xuống, mọi người mặt ngoài lặng lẽ nghiêm túc học tập, nhưng trên thực tế đều dựng tai lắng nghe động tĩnh.

Quả nhiên, hai người này bởi vì chuyện của đàn chị Triệu mà mâu thuẫn. Không phải sao, nhìn hai người chán ghét nhau chưa kìa?

Một người nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy sớm muộn gì bọn họ cũng đánh nhau.”

Bạn ngồi cùng bàn của cậu ta nói càng nhỏ hơn: “Còn cần cậu nói à.”

Khúc nhạc dạo vừa rồi không ảnh hưởng chút nào đến tiến độ giảng bài của giáo viên ngữ văn, cô ta giống như không phát hiện học sinh đến muộn, giọng điệu đều đều giảng xong tiết này.

Chuông tan học vừa vang lên, cô ta vừa vặn giảng xong kiến thức hôm nay, lập tức cầm giáo án đi ra khỏi phòng học, quả quyết dứt khoát, không hề giống một giáo viên lớp mười hai.

Người chơi ở phòng học bên cạnh cũng phát hiện ra khác thường của giáo viên.

Như bình thường, học sinh chuyển trường vừa tới, dù thế nào giáo viên cũng nên cho bọn họ giới thiệu bản thân một chút, sau đó sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ, nhưng ở đây không có.

Giáo viên kia chỉ dẫn bọn họ vào lớp học, sau đó ném lại một câu ‘các em có thể tùy ý lựa chọn chỗ ngồi cho mình’ rồi lên bục giảng bài!

Quả là một giáo viên độc đáo không đi theo lẽ thường, người chơi sững sờ chốc lát, đành phải làm theo lời cô ta nói, ngồi xuống chỗ trống ở cuối lớp học.

Nhắc đến cũng quái lạ, lớp học này có tám hàng sáu dãy ghế ngồi, nhưng lại chỉ có hai mươi tư học sinh, cộng thêm người chơi cũng mới chỉ ba mươi hai người, cho nên có rất nhiều chỗ trống.

Chẳng phải theo lý thuyết thì khi sắp xếp lớp học, nhà trường nên cân đối số lượng học sinh sao? Ngôi trường này quả thực nơi nơi quái lạ.

...

Suốt nửa tiết ngữ văn một tiếng toán học, Dịch Vân Kình vẫn luôn nằm sấp xuống mặt bàn, Hạ Chí chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng lớn rắn chắc của anh, chuông tan học vang lên, người này vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.

Có câu ‘ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề’, những người khác đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị lao đến căng tin, một người bỗng bị bạn cùng bàn huých một cái vào cánh tay, khi quay sang thì bạn cùng bàn nháy mắt ra hiệu: “Cậu xem.”

Người nọ quay đầu, chỉ thấy Hạ Chí - học bá Hạ đang đứng ở cạnh bàn của đối thủ một mất một còn của mình, giơ tay lay lay đối phương: “Dậy, dậy đi!”

“Hít ——” Người kia hít vào một ngụm khí lạnh.

Học bá gan dạ quá, có ai không biết Dịch Vân Kình này có tính cáu gắt khi ngủ dậy chứ?

Trong mắt bọn họ, cái lay này không thua gì tiếng súng vang lên ở Sarajevo trong chiến tranh thế giới thứ nhất và xe tăng tiến quân vào Ba Lan của quân đội Đức trong chiến tranh thế giới thứ hai, tóm lại, thổi lên tiếng kèn lệnh chiến tranh.

Bạn học vẫn chưa đi rời đi nín thở, lặng lẽ chờ đợi tình hình phát triển, sau đó bọn họ nhìn thấy —— Dịch Vân Kình mở mắt ra, trong mắt còn mang theo nhập nhèm chưa tan hết, giọng điệu dữ dằn: “Cái gì?”

Hạ Chí cong cong mặt mày: “Trưa rồi, nên đi ăn cơm.”

Dịch Vân Kình: “...”

Anh nhìn chằm chằm vẻ mặt vui cười của thiếu niên mấy giây, sau đó vùi đầu, tiếp tục kéo đồng phục lên che mặt.

Không ra tay, không mắng chửi, thậm chí không tỏ vẻ gì.

Tất cả mọi người: ???

Đây là trùm trường hở ra cái là đánh người ta vào viện sao?
« Chương Trước