Hứa Minh Dương là kiểu người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, cậu ta đề xuất lén lút theo dõi hai người kia, đợi Hạ Chí và đàn chị Triệu đến chỗ hẹn sẽ nhảy ra đánh Hạ Chí một trận, khiến tên ẻo lả họ Hạ mất mặt trước mặt đàn chị Triệu.
Một đàn em khác không đồng ý, Tống Hiền nói: “Không được, lỡ dọa đàn chị sợ thì phải làm sao bây giờ? Chi bằng cứ đánh cậu ta một trận trước, để cậu ta biết khó mà lui, chắc chắn đàn chị sẽ không thích đàn ông lỡ hẹn.”
Hai người hai ý kiến, Hứa Minh Dương hỏi: “Lão đại, anh cảm thấy thế nào?”
Cách nào tốt hơn?
Trông lão đại như đang ngẩn ngơ suy nghĩ cái gì, cũng không biết có nghe bọn họ nói chuyện hay không, Hứa Minh Dương: “Lão đại?”
Dịch Vân Kình ngước mắt nhìn, Hứa Minh Dương thấy vậy lập tức nín thở, mỗi lần đối mặt với cặp mắt đen kinh người kia, trái tim nhỏ bé của cậu ta đều hẫng một nhịp, không biết vì sao, cậu ta luôn cảm thấy trên người lão đại có loại… trường khí rất đặc biệt, lại không biết nên diễn tả như thế nào.
Một lát sau, Dịch Vân Kình khoác đồng phục lên người, từ chối cho ý kiến, ‘ừ’ một tiếng rồi nói: “Tùy tiện đi.”
Mặc cho ai cũng có thể nhìn ra anh chẳng mấy hứng thú.
Thiếu niên đi về phía tòa nhà dạy học, Tống Hiền theo sát phía sau, đưa mắt nhìn nhau với Hứa Minh Dương, hai bên đều ngầm hiểu: Chắc chắn tối qua lão đại lại ngủ không ngon, tâm trạng không tốt.
Một tháng trước Dịch Vân Kình chuyển đến trường này, ngày đầu tiên đã đánh cho trùm trường tiền nhiệm và đám đàn em của cậu ta nhập viện, một trận thành danh, hiển nhiên là một nhân vật không dễ chọc.
Tâm trạng thường ngày của nhân vật ác ma này thay đổi giữa ‘bình thường’ và ‘tồi tệ’, Tống Hiền và Hứa Minh Dương ở cùng anh lâu ngày, cũng mơ hồ biết chút nguyên nhân —— buổi tối lão đại hay mơ thấy những giấc mơ kỳ quái.
Về phần nội dung, bọn họ không dám hỏi, nhưng nghĩ thôi cũng biết, chắc chắn không phải giấc mơ tốt đẹp gì.
Nghe nói hôm nay có học sinh chuyển trường tới, hai người còn định bàn tán một chút, bây giờ thì đều ngoan ngoãn im lặng rồi.
Đám người chơi đi về phía tòa nhà dạy học, vừa đi vừa quan sát ngôi trường này.
Thoạt nhìn tòa nhà dạy học đã tồn tại nhiều năm, bề ngoài của tòa nhà mang lại cảm giác cũ kỹ, học sinh cũng vậy, bất kể nam nữ, ai nấy đều mặc đồng phục dài rộng, trông vẻ xám xịt.
Học sinh chuyển trường đến sẽ bị vây xem, đây là chuyện rất bình thường, nhưng người vây xem lại mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm bọn họ, trong mắt không có chút xíu tò mò nào, điều này rất không bình thường.
Bị bọn họ nhìn chằm chằm, thậm chí người chơi còn sinh ra cảm giác rùng mình.
“Học sinh nơi này quỷ dị quá.” Hoàng Miểu ôm hai tay, rùng mình một cái.
Cô ta vốn đi ở cuối đội ngũ, lúc này chen lên trước, Chử Liễu Liễu liếc cô ta một cái rồi lặng lẽ nhường chỗ.
Vừa đi vào tòa nhà dạy học, bầu không khí lập tức thay đổi.
Các học sinh cười đùa, rượt đuổi trên hành lang, hơi thở thanh xuân tươi mát phả vào mặt.
Đây mới là không khí nên có của một trường học, Hoàng Miểu thở phào một hơi.
Người chơi cũ thì thầm ghi tạc tương phản này ở trong lòng.
Cả tòa nhà dạy học này đều là học sinh lớp mười hai, tổng cộng mười sáu lớp, tòa nhà dạy học là một kiến trúc hình vòng, lớp học cũng là đầu đuôi tiếp giáp, bên cạnh A16 chính là A1, lớp học của Hạ Chí.
Ba người gặp mặt đám người chơi ở trên hành lang.
Trần Tinh Châu: “——!”
Anh ta nhìn thấy Hạ Chí!
Nhưng không giống với Hạ Chí đã trưởng thành, Hạ Chí này chỉ là một thiếu niên, mặc đồng phục xám xịt, hoàn toàn chỉ là một học sinh lớp mười hai.
Càng khiến Trần Tinh Châu ghen ghét hơn là, cho dù mặc đồng phục dài rộng, đối phương vẫn vô cùng đẹp trai, sống lưng thẳng tắp đứng ở nơi đó, khiến người bên cạnh không cách nào dời mắt.
Hơn nữa đối phương còn vờ như không biết anh ta, trên mặt lộ vẻ xa lạ!
Ngô Thiên Lâm phát hiện ra khác thường của anh ta: “Sao vậy, anh có phát hiện gì?”
Đương nhiên Ngô Thiên Lâm cũng nhìn thấy Hạ Chí, thiếu niên có ngoại hình như vậy, dù ở đâu cũng sẽ khiến người khác chú ý.