Chương 51.3

Mọi người nghe vậy đều cạn lời, hiển nhiên không phải là vậy, bạn học đi tiểu đêm mà không bật đèn, đứng trơ trơ trước đầu giường như vậy sao?

Trong video, cách một lớp màn, bóng người nhìn chằm chằm nhân vật chính, nhân vật chính mơ hồ cảm giác được ánh mắt âm u lạnh lẽo kia, cô ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, hình như tưởng rằng đó là bạn cùng phòng của mình, lẩm bẩm: “Hơn nửa đêm rồi, sao vẫn chưa ngủ?”

Cô ta xốc màn lên, ngay sau đó, hình ảnh đáng sợ khiến cô ta trợn tròn hai mắt —— đứng ở đầu giường hoàn toàn không phải là bạn cùng phòng, mà là một cỗ thi thể rõ ràng vừa bị lửa thiêu, toàn thân cháy đen, da thịt giống như mặt đất nứt nẻ, máu và mủ từ những khe nứt chảy xuống!

“...”

Thấy cảnh này, người xem bên ngoài hình chiếu không nhịn được buồn nôn.

Chỉ thấy cỗ thi thể chết cháy không rõ nam nữ này chậm rãi đưa tay chụp về phía nhân vật chính, nhân vật chính hét lên một tiếng, lộn nhào né tránh bàn tay kia, sau đó vội vàng phóng ra ngoài cửa phòng.

Nhân vật chính thét chói tai lao ra khỏi ký túc xá, chạy như điên trên hành lang, những ký túc xá khác cũng lần lượt sáng đèn, một cô gái mặc đồ ngủ màu trắng đi ra khỏi ký túc xá, nhân vật chính còn chưa hết kinh hoàng lao vào người cô gái: “Cứu, cứu mạng! Có quỷ đang đuổi tôi ——”

Cô gái ngẩng đầu nhìn sang: “Quỷ? Quỷ ở đâu?”

Video đến đây là kết thúc.

Trong video này chỉ xuất hiện hai người một quỷ, bởi vì vấn đề góc nhìn nên không cách nào nhìn thấy khuôn mặt của nhân vật chính, mặt của cô gái thì bị khảm Mosaic, mặt của xác chết cháy bị hủy, cũng không thấy rõ khuôn mặt.

Nhưng hệ thống cho video này, chứng tỏ bên trong tồn tại manh mối quan trọng.

Ngô Thiên Lâm phát đi phát lại video nhiều lần, hỏi: “Mọi người có phát hiện gì không?”

“Ký túc xá bị ma ám à?” Vệ Thủ Phú ngập ngừng nói ra.

Chuyện này, chỉ cần có mắt là có thể nhìn ra.

Kinh Hàn lên tiếng, tiếng nói của thiếu niên lành lạnh tựa như ngọc vỡ: “Trường này từng xảy ra hỏa hoạn.”

Xác chết cháy sẽ không tự nhiên xuất hiện, điều tra theo hướng hỏa hoạn, nhất định có thể tìm ra được nhiều manh mối hơn.

Ngô Thiên Lâm liếc cậu ta một cái, thản nhiên nói: “Có lý.”

Trừ cái đó ra, lượng tin tức thực sự quá ít, có lẽ, nếu tìm ra nữ chính của video, bọn họ có thể biết được nhiều thứ hơn.

Tắt video đi, trong tay người chơi có thêm một cuốn băng video. Lúc này một cô giáo tiến lên đón: “Các em là học sinh chuyển trường mới đúng không, các em được phân vào lớp A16, đi theo tôi.”

Người chơi mới nhìn về phía Ngô Thiên Lâm, Ngô Thiên Lâm cười nói: “Vậy phiền cô dẫn đường.”

Cô giáo mặt lạnh tanh, không chút phản ứng với lời cảm ơn của anh ta, giống như một người máy, dọc đường đi Ngô Thiên Lâm thử dò hỏi mấy vấn đề, đối phương đều hờ hững.

Cuối cùng Ngô Thiên Lâm đành từ bỏ.

Người chơi vào trường đúng lúc nghỉ giữa giờ, rất nhiều người tựa vào lan can trên hành lang của tòa nhà dạy học nhìn bọn họ, dựa vào sự sắp đặt hợp lý hóa của trò chơi, không ai nảy sinh nghi ngờ về những học sinh chuyển trường trông chẳng hề giống học sinh này.

Tăng Tử Huân chậc chậc nói: “Không có bạn nữ xinh đẹp.”

Các chàng trai ở độ tuổi này cũng chỉ quan tâm đến điều này.

Bàng Bị huých cậu ta một cái: “Có nữ là tốt lắm rồi, trước đó tôi còn sợ người chuyển đến đều là nam đấy.”

Trường cấp ba Thanh Mộc vốn đã ít nữ, dương thịnh âm suy, theo như lời nói của Bàng Bị —— ‘Sắp thành miếu hòa thượng rồi’.

Hai người vừa nói vừa cười đùa, Hạ Chí khẽ nhíu mày: Cậu nhìn thấy một ‘người quen’.

‘Người quen’ này, đương nhiên chính là Trần Tinh Châu dùng thủ đoạn không đàng hoàng, tiến vào trò chơi tử vong trái phép.

Cùng lúc đó, Dịch Vân Kình đang trèo tường sau trường học đi vào, đàn em hỏi anh: “Nghe nói hôm nay tên ẻo lả họ Hạ kia muốn hẹn hò với đàn chị Triệu, dám cướp phụ nữ của lão đại chúng ta, cậu ta đúng là chán sống rồi, lão đại, muốn dạy cậu ta một bài học không?”

Dịch Vân Kình hờ hững rủ mắt xuống: “Được.”