Chương 51.2

Thật ra ban đầu Trần Tinh Châu không muốn tiến vào trò chơi. Trò chơi tử vong, vừa nghe đã khiến người ta liên tưởng đến máu tươi, thi thể, tối tăm, gϊếŧ chóc... Trần Tinh Châu tìm người cứu mạng, chứ không phải tìm đến cái chết.

Anh ta ấp úng nói: “Đại sư, ngài không thể trực tiếp gϊếŧ chết cậu ta sao?”

Người áo đen quát lớn: “Sao vậy, cậu chất vấn tôi?”

Trần Tinh Châu lắc đầu nguầy nguậy, nghe thấy đại sư nói với vẻ cao thâm khó lường: “Tôi biết cậu đang lo lắng cái gì, nhưng người khác không cách nào tiến vào trò chơi tử vong, chỉ có cậu mới gϊếŧ được cậu ta.”

Hắn ta cho Trần Tinh Châu chiếc vòng tay này, trong vòng tay nuôi dưỡng một lệ quỷ áo đỏ: “Cô ta sẽ mặc cho cậu sai khiến.”

Hoàng Miểu chỉ thấy Trần Tinh Châu thay đổi sắc mặt, ngay sau đó, một nữ quỷ sắc mặt tái xanh, cả người sưng tấy xuất hiện sau lưng anh ta, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô ta chằm chặp, vô cùng hung ác.

Hoàng Miểu: “——!”

Cô ta che miệng, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã luôn xuống đất.

Ngô Thiên Lâm không ngờ ngôi sao nhỏ này còn giấu một thủ đoạn, tưởng rằng người mới trong phó bản này đều vướng chân vướng tay.

Trần Tinh Châu mỉm cười: “Ôi, Tiểu Hồng chỉ là quan tâm bảo vệ tôi quá thôi, ngại quá, dọa cô sợ rồi.”

Hoàng Miểu: “...”

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của người phụ nữ, trong lòng Trần Tinh Châu thoải mái hơn hẳn, cảm giác có năng lực siêu phàm thực sự tuyệt vời.

Chỉ là... anh ta có chút ngờ vực, rõ ràng trong đám người chơi này không có Hạ Chí, đại sư sẽ không đưa anh ta vào nhầm chỗ chứ?

Ngô Thiên Lâm tiến lên một bước, ấn lên vòng tay của anh ta: “Được rồi, cũng không phải chuyện to tát gì, không đến mức làm to chuyện, gọi con quỷ của anh trở về đi.”

Trần Tinh Châu nào dễ dàng nghe lời như vậy, nhưng tay Ngô Thiên Lâm vừa dùng sức, nữ quỷ lập tức hét lên một tiếng, rút trở về vòng tay.

Trần Tinh Châu trợn tròn hai mắt, đây chính là người chơi cũ già dặn kinh nghiệm sao?

“Khụ, nể mặt anh Ngô, bỏ đi.” Trần Tinh Châu nói.

Trong mắt Ngô Thiên Lâm lộ vẻ hài lòng, sở dĩ anh ta ra tay như vậy, chính là muốn áp đảo người mới, chiếm quyền chủ động.

Không nằm ngoài dự liệu, bọn họ đều lộ vẻ kính sợ, chỉ có Kinh Hàn, nét mặt vẫn bình tĩnh không dao động, khiến cho người ta không nhìn thấu được suy nghĩ của cậu ta.

Ngô Thiên Lâm khẽ nói: “Không nói nhảm nữa, trước khi chính thức bắt đầu cốt truyện, nhất định phải làm một việc.”

“Có lẽ người mới không rõ lắm, gần đây xảy ra một số sự việc cố tình thay thế thân phận người chơi, cho nên chúng ta cần xác nhận thân phận của nhau một chút.” Anh ta đang nói đến bài đăng về cô gái con rối đang hot trên diễn đàn gần đây.

Ngô Thiên Lâm yêu cầu mọi người mở giao diện trò chơi ra để chứng minh bản thân, người mới sững sờ giây lát rồi ngoan ngoãn làm theo, Kinh Hàn tỏ vẻ không quan trọng, cũng mở giao diện trò chơi ra.

Sau khi xác nhận xong thân phận của người chơi, cuối cùng có thể mở nội dung cốt truyện ra rồi.

Người chơi đi vào trường cấp ba Thanh Mộc, không ngờ đột nhiên bị một vật ngăn cản đường đi —— trước mặt bọn họ xuất hiện một màn hình chiếu to lớn.

Mọi người dừng bước, trên hình chiếu xuất hiện một lựa chọn: Có muốn phát video không? Có/Không.

Ngô Thiên Lâm do dự một giây rồi lựa chọn ‘có’.

Video bắt đầu phát, là góc nhìn thứ nhất quan sát cảnh vật xung quanh, bối cảnh là ký túc xá nữ.

Mở đầu video là một buổi đêm khuya khoắt, mọi vật tĩnh lặng, nhân vật chính nằm ở trên giường, phát ra tiếng thở đều đặn —— cô ta ngủ rất ngon.

Đột nhiên, trong ký túc xá chợt vang lên tiếng vang xột xoạt cổ quái, tiếng bước chân nặng nề từ xa lại gần, màn giường màu hồng phản chiếu một bóng người!

“A ——!”

Hoàng Miểu vừa bị nữ quỷ dọa sợ, cảm xúc còn chưa khôi phục, bây giờ nhìn thấy cảnh này không nhịn được phát ra tiếng kêu bén nhọn.

Ngô Thiên Lâm khẽ nhíu mày, nhát gan như vậy sao?

“Đừng sợ.” Người lên tiếng là Đường Yến, người trẻ tuổi này có loại điềm tĩnh không phù hợp với tuổi tác, tiếng nói chuyện từ tốn: “Có lẽ là bạn học đi tiểu đêm thôi.”