Chương 33.2

Trọng điểm tới rồi, bà lão nói: “Nhưng mà, duyên con cái của Tiểu Cảnh và Vi Dân thật sự hơi kém.”

Cảnh Bạch Vũ đã sảy thai bốn lần.

Lần đầu tiên là sau khi hai người kết hôn không lâu, Cảnh Bạch Vũ bị cảm nặng, nào là tiêm thuốc nào là uống thuốc, bị giày vò mấy tuần mới khỏi hẳn, sau khi khỏi bệnh mới phát hiện mang thai, nguy cơ thai nhi bị dị tật cao, cho nên không thể không phá bỏ; lần thứ hai kiểm tra phát hiện thai nhi có khả năng cao mắc hội chứng Down, cho nên lại phá bỏ; lần thứ ba là tim thai ngừng đập vào tháng thứ năm; lần thứ tư là bản thân không cẩn thận ngã cầu thang, dẫn đến sảy thai.

Lần này là lần thứ năm, cả nhà đều căng thẳng và cẩn thận, sắp đến ngày dự sinh rồi, Tự Vi Dân sớm đã xin nghỉ ở nhà cùng vợ, sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì.

Hạ Chí như có điều suy nghĩ: Anh linh, là trẻ sơ sinh bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không cách nào thuận lợi sinh ra, ẩn chứa oán khí. Cảnh Bạch Vũ sảy thai nhiều lần như vậy, quả thực phù hợp với đặc điểm này.

Bốn lần sảy thai quả thật khiến cho người nghe không nói nên lời, nhưng nghĩ kỹ lại thì không tìm ra vấn đề gì, nhiều nhất chỉ có thể nói là hai vợ chồng không may, không có duyên với con cái, nhưng chuyện này thật sự đơn giản như vậy sao?

Nhắc đến Cảnh Bạch Vũ, bà lão còn nhắc đến Khải Lâm.

Khải Lâm chuyển vào khu chung cư từ ba năm trước, lúc ấy không mấy ai để ý đến cô ta, chỉ là một thời gian sau, luôn thấy cô ta buổi tối trang điểm rất đậm đi ra ngoài, ba bốn giờ sáng mới trở về, từ đó mới xuất hiện nhiều lời bàn ra tán vào về cô ta hơn.

Có người nói Khải Lâm là gái tiếp rượu trong hộp đêm, ngày đó anh ta đi ngang qua nhìn thấy; có người nói mặt ngoài là gái tiếp rượu, trên thực tế là gái bán da^ʍ; còn có người nói làm kẻ thứ ba của người có tiền, không biết đã phá bỏ bao nhiêu đứa bé... lời đồn càng ngày càng quá đáng.

Khải Lâm không biết những lời đồn đại kia sao? Đương nhiên cô ta biết rồi.

Cô ta đúng là một nhân viên tiếp rượu, từ khi làm công việc này, Khải Lâm đã biết mình sẽ phải đối mặt với rất nhiều ánh nhìn khác nhau. Khinh bỉ, coi thường, đồn đại... nếu không chịu nổi những điều này, cô ta sớm đã tự sát rồi.

Khi bà lão nói chuyện, cô ta xuống tầng đổ rác trở về.

Trước cửa đặt một đống giày, đều là giày thể thao, giày đế mềm, khi ở hộp đêm cô ta phải đi giày cao gót đứng cả đêm, tan làm rồi còn đi giày cao gót nữa, chắc đôi chân này của cô ta phế luôn.

Cộng thêm cô ta tan làm lúc rạng sáng, đi giày cao gót bước đi sẽ tạo ra tiếng vang rất lớn, sẽ dẫn đến càng nhiều thị phi.

Cho nên không nhìn thấy một đôi giày cao gót nào trong nhà Khải Lâm.

Cô ta đá văng giày ở trước cửa, đi vào trong nhà, đổ người xuống sofa, gửi tin nhắn cho một cô bạn cũng làm trong hộp đêm: “Tôi luôn cảm thấy, gần đây dường như có người rình coi tôi.”

Cô bạn: “?”

Khải Lâm nói, cho dù là lúc xuống tầng vứt rác, hay là khi đi làm, cô ta luôn cảm thấy dường như có một ánh mắt rơi xuống người cô ta, đi sát đằng sau cô ta, khiến sống lưng cô ta ớn lạnh.

Nhưng quay đầu nhìn, lại không thấy người nào đáng ngờ, vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất bình thường.

Con gái sống một mình đi làm ban đêm thế này sợ nhất là bị người ta để mắt tới, trong túi của Khải Lâm có chuẩn bị bình xịt hơi cay, thiết bị báo động, sợ xảy ra chuyện bất trắc.

Cô bạn an ủi cô ta mấy câu, Khải Lâm đặt điện thoại di động xuống, nhưng bất an trong lòng cũng chẳng vơi đi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là của đôi vợ chồng tầng trên.

Khải Lâm: “...”

Cách mắt mèo, cô ta mặt không đổi sắc nhìn hai người đi xa, trong lòng xoay chuyển vô số suy nghĩ, cuối cùng vẫn không đẩy cửa ra.