Chương 32.3

Lão Trần nheo mắt lại, sau khi thấy rõ khuôn mặt người đàn ông, trái tim khẽ run lên: “Cậu, cậu đến cười nhạo tôi?”

Một nửa khuôn mặt của người đàn ông bị vết sẹo bao trùm, nhưng một nửa còn lại vẫn rất đẹp trai, anh nhướng mày lên, cười xì một tiếng: “Ông có cái gì đáng để tôi cười?”

Anh nhìn lão Trần giống như nhìn giòi bọ trong cống rãnh.

Trong lòng lão Trần không cam lòng, nhưng hoàn cảnh ép người, ông ta không dám lộ ra cái gì trên mặt: “Vậy cậu muốn làm gì?”

Dịch Vân Kình trực tiếp hỏi thăm: “Chồng cũ của Bành Quyên xảy ra chuyện, rốt cuộc có phải ngoài ý muốn hay không?”

Lão Trần: “...”

Ông ta cứng họng, không ngờ đối phương sẽ hỏi ra câu này, ông ta không muốn trả lời, nhưng dưới ánh nhìn áp bức lạnh như băng của người đàn ông, ông ta vẫn lên tiếng: “Chuyện này, thật ra tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng tôi nhớ được, ngày xảy ra tai nạn đó, người nhà kia tới tiệm cơm nhỏ đối diện khu chung cư ăn cơm, nghe nói là uống quá nhiều rượu, không thấy rõ đường, sau đó đυ.ng phải xe tải lớn...”

Ông ta càng nói càng nhỏ: “Nhưng trước khi xảy ra chuyện, tôi nhìn thấy Bành Quyên gặp mặt ông chủ tiệm cơm, còn kín đáo nhét cho ông ta một xấp tiền dày cộm...”

Nhiều tiền như vậy, không thể nào là đang tính tiền được?

Đặt hai chuyện này lại với nhau, rất khó khiến người ta không nghĩ rằng Bành Quyên mua chuộc ông chủ, cố ý chuốc cho gia đình chồng cũ quá chén, khiến cho bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dịch Vân Kình lẳng lặng nghe xong lời ông ta nói: “Ý của ông là, năm đó chồng cũ của Bành Quyên xảy ra chuyện, Bành Quyên cũng góp một phần sức lực.”

Lão Trần quả thực nghĩ như vậy.

Ông ta phát hiện ra chuyện này, từ đó nắm được nhược điểm của Bành Quyên, khi gửi tin nhắn quấy rối, ông ta cũng chêm vào một vài lời, ông ta hưởng thụ cảm giác đe dọa người phụ nữ này, khống chế vui buồn đau sướиɠ của cô ta.

Bởi vậy có thể thấy được, con người không nên làm việc trái lương tâm. Ai biết ở nơi nào đó sẽ có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mỗi một hành động của ngươi chứ?

Lão Trần ngập ngừng nói: “Tôi chỉ biết vậy thôi...”

Dịch Vân Kình ‘à’ một tiếng, sau đó ‘lạch cạch’ đóng nắp thùng rác lại, còn tiện tay lấy một cục đá ở ven đường đè lên trên nắp: “Ngủ ngon, chúc ông đêm nay mơ đẹp.”

— Trong thùng rác.

Nghe thấy tiếng vật nặng đè lên, lão Trần: “—!”

Đệt, có lẽ tôi không phải là người, nhưng cậu thật sự là chó!

Lão Trần có mơ đẹp hay không thì không biết, nhưng Hạ Chí quả thực ngủ một giấc ngon lành.

Cậu đã xin nghỉ phép, trải nghiệm cuộc sống nô ɭệ của tư bản một ngày là được rồi, từ nay có thể ngủ một giấc đến khi nào tỉnh thì thôi.

Nhưng khi cậu gọi điện thoại xin nghỉ, sao giọng điệu của đồng nghiệp lại kỳ quái như vậy — “Cậu muốn xin nghỉ? Hình như tổng giám đốc Dịch cũng không tới, các cậu... khụ, buổi tối không nên ‘vất vả’ quá, chú ý sức khỏe một chút.”

Hạ Chí mơ mơ màng màng nghĩ, sao cô ta biết mình phải thức đêm nhỉ.

Cậu mở mắt ra, Dịch Vân Kình đang nằm nghiêng người, một tay chống cằm, mỉm cười nhìn cậu.

“Chào buổi sáng.” Anh nói.

Giống như một con dã thú nửa đêm đi săn bắt, sáng sớm đặt con mồi ở đầu giường, chờ đợi bạn đời thưởng thức, mà ‘con mồi’ của anh đương nhiên là tin tức đêm qua mới moi được từ chỗ của lão Trần.

Sau khi Hạ Chí nghe xong, không có gì bất ngờ xảy ra, đưa ra kết luận giống vậy: “Tai nạn của gia đình chồng cũ là bởi vì cô ta động tay chân?”

Có lẽ Bành Quyên không trực tiếp tham dự, cô ta chỉ là cho ông chủ tiệm cơm một khoản tiền, để ông ta chuốc say cả nhà chồng cũ, về phần xe tải lớn đột nhiên xuất hiện, có thể là ngoài ý muốn, cũng có thể là Bành Quyên đã nghe ngóng trước lộ trình của tài xế... cuối cùng, cô ta đạt được kết quả như mong muốn — người nhà kia đã không thể quấy rầy cô ta nữa.

Đúng lúc này tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên: “Nhiệm vụ phụ tuyến — bí mật trong chung cư kỳ quái, tiến độ hoàn thành: 2/7.”