Ấn tượng của Bành Quyên về thanh niên không tệ, mới có thể nhắc nhở thêm câu này, nói xong cô ta liền đóng cửa lại.
Cẩn thận người bên cạnh?
Người bên cạnh cậu, không phải chỉ có...
Ánh mắt của Hạ Chí rơi xuống người Dịch Vân Kình, dẫn tới hỏi thăm của người đàn ông: “Sao vậy?”
Anh làm như không nghe thấy tiếng thì thầm của Bành Quyên, Hạ Chí lắc đầu: “Không có việc gì.”
Cậu nghĩ thầm, Bành Quyên có ý gì?
...
Đêm khuya, kim đồng hồ dần chỉ vào mười hai giờ, kim giây tích tắc di chuyển, một phút cuối cùng, ba mươi giây, mười giây... mười hai giờ.
Hạ Chí không ngủ, cậu vốn định nghe tiếng trẻ sơ sinh khóc đêm nay, nhưng mãi mà không nghe thấy.
Trái lại ‘cạch’ một tiếng, hai người nhìn về nơi phát ra âm thanh — cửa phòng 301. Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, chốt cửa bỗng xoay chuyển.
— Có người bên ngoài mở cửa.
Sẽ là ai chứ?
Hạ Chí dùng ánh mắt ra hiệu: Lão Trần?
Dịch Vân Kình cong cong khóe môi: Trùng hợp thật, anh cũng nghĩ vậy.
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, khuôn mặt mang theo nụ cười gằn của lão Trần xuất hiện từ sau cửa.
Sau đó ông ta phát hiện, trên ghế sofa trong phòng khách, Hạ Chí và Dịch Vân Kình đang lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa, không có chút xíu bất ngờ nào.
Nụ cười trên mặt lão Trần trở nên cứng ngắc.
Không phải chứ, các cậu không kinh ngạc thì thôi đi, sao cũng không sợ chút nào, đúng là chả có tí tẹo nể mặt nhau gì!
Sau mấy giây cứng ngắc, ông ta vẫn làm theo kịch bản ban đầu, hung dữ nói ra: “Nếu các cậu đã phát hiện ra bí mật của tôi, vậy cũng chỉ có thể chết đi!”
Sau khi nói ra câu mang đậm nét nhân vật phản diện này, lão Trần hung ác nhào tới, hung hăng hùng hổ, muốn một đợt quét sạch hai người.
Ông ta nghĩ thì đẹp lắm, nhưng kết quả bị Dịch Vân Kình đạp một phát vào ngực bay ra ngoài, nặng nề đập lên trên tường, cái đầu lạch cạch rơi xuống, lăn lông lốc mấy vòng.
Lão Trần: “...”
Sao có thể như vậy, chẳng hề giống như ông ta tưởng tượng!
‘Bịch’ một tiếng đập vào tường, phòng bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
Bé trai xuất hiện ở cửa ra vào trước tiên, ôm bóng da chế giễu ông ta: “Ngu ngốc, ông không phát hiện sao, thời gian của anh ta sớm hơn ông đấy?”
Lão Trần: “...”
Hạ Chí: “?”
Thời gian sớm muộn?
Nghe thấy tiếng vang, Bành Quyên cũng đi ra.
Chỉ thấy bé trai ngoan ngoãn gọi một tiếng mẹ, ngay sau đó bóng dáng tái nhợt xuất hiện trước cửa ra vào.
“Tiểu Quyên?” Lão Trần kìm lòng không đặng hô lên một tiếng, lại nhận về ánh mắt lạnh lẽo đầy chán ghét của người phụ nữ.
Trước đây Bành Quyên sẽ không dùng ánh mắt này nhìn ông ta.
— Cô ta biết rồi sao?
Bành Quyên phớt lờ cái đầu lăn loạn trên mặt đất của lão Trần, hỏi Hạ Chí: “Cậu không sao chứ?”
Hạ Chí lắc đầu, Dịch Vân Kình nhướng mày: “Có tôi ở đây, sao xảy ra chuyện được chứ?”
Bành Quyên liếc anh một cái, trong lòng cười khẩy: Anh? E rằng người nguy hiểm nhất chính là anh.
Thanh niên bên cạnh còn chưa phát hiện ra cái gì, vừa nghĩ tới đây, Bành Quyên bỗng có chút đồng tình thanh niên.
Lão Trần vẫn chưa từ bỏ ý định, còn đang nói: “Tiểu Quyên, sao cô cũng biến thành quỷ rồi? Là người nào hại cô, cô nói ra đi, tôi báo thù cho cô...”
Bành Quyên lạnh lùng cười một tiếng, cô ta bước lên trước, trong ánh mắt vui mừng của lão Trần, một tay nhấc đầu ông ta, một tay kéo thân thể của ông ta xuống tầng.
Vui mừng biến thành hoảng sợ, lão Trần muốn giãy giụa, lại không cách nào thoát khỏi bàn tay tựa như kìm sắt của cô ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta kéo mình xuống tầng, đi tới trước thùng rác dưới tòa nhà.
Trên thùng rác in sáu chữ lớn màu trắng: Rác không tái chế.
Xoẹt một tiếng, Bành Quyên giống như xé giấy, nhẹ nhàng xé cơ thể lão Trần thành tám mảnh.
“Cô —” Đau đớn kịch liệt ập tới, ông ta chỉ kịp nói ra một chữ, ngay sau đó Bành Quyên đã ném đầu và cơ thể chia năm xẻ bảy của ông ta vào trong thùng rác.