Chương 58

Chương 059: Năm mới

Lễ năm mới ở thế giới này không khác gì ở Trái Đất, đều là người nhà hoặc bạn bè cùng tụ tập lại vui vẻ đếm ngược chào đón một năm mới, vô cùng nháo nhiệt.

Các vị quản lý lục tục về nhà, cậu lạc bộ dần dần yên tĩnh.

Ban đầu Tống Minh Uyên định đi thị sát những sản nghiệp của mình một vòng, nhưng nếu như vậy thì trong một thời gian ngắn không thể về được, anh không tham dự thi đấu cũng được, nhưng Bạch Thời thì khác, đã thế anh lại không thể tự đi một mình, bởi vì gần đây người này đều ngoan ngoãn rúc vào bên cạnh anh, bộ dạng “em đã bồi bạn với anh, anh không thể đột nhiên bỏ em lại đâu nha”, vừa ngốc vừa manh, làm cho anh không thể nào bỏ cậu lại mà đi.

Trên thực tế nếu anh mà đi thì ngoài nhân viên ra, trong câu lạc bộ chỉ còn lại mỗi mình Bạch Thời, chắc nhóc con này sẽ yên lặng ôm trứng làm ổ trên giường, chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng thương. Tống Minh Uyên đành phải bỏ qua ý định kia, cũng may thuộc hạ anh lựa chọn đều khiến người ta rất yên tâm, có thể chỉ huy từ xa.

Tống Minh Uyên có rất nhiều việc cần làm, Bạch Thời thì yên lặng ngồi bên cạnh đọc sách hoặc lên mạng, hoàn toàn không hề có chút mất kiên nhẫn nào cả, phải nói là cực kỳ nghe lời, anh nhìn thoáng qua: “A Bạch, không muốn đi quanh xem sao?”

Bạch Thời giật mình, ngẩng đầu nhìn anh: “Đi quanh đâu?”

“Đâu cũng được, bên ngoài rất náo nhiệt, em không muốn đi đâu chơi à?”

“Không có.” Bạch Thời hơi dừng lại, “Anh thì sao? Em nghe theo anh.”

Tống Minh Uyên nhớ tới việc người này luôn sống trong một thị trấn nhỏ, mặc dù sau này đã rời khỏi nơi đó, nhưng chắc đa số thời gian đều dành cho việc huấn luyện, không rảnh rỗi mà đi xung quanh thăm thú, cho dù tới sao Mê Điệt cũng chỉ sống như một đường thẳng, không có bạn bè, hơn nữa trưởng thành quá sớm, thậm chí đã từng gϊếŧ người, hoàn toàn không còn ngây thơ như những thiếu niên bằng tuổi, nhưng ngược lại, cậu đã mất đi rất nhiều niềm vui thú.

Anh đứng dậy: “Đi thôi, dẫn em ra ngoài chơi.”

Bạch Thời không có ý kiến, ngoan ngoãn đi theo anh.

Tống Minh Uyên định dẫn em trai ngốc manh của mình đi chơi, nhưng trên thực tế anh cũng chẳng khá hơn chút nào, mấy năm qua chỉ có huấn luyện và huấn luyện, sau đó lại bắt đầu đào tạo vũ trang tư nhân và kinh doanh, căn bản không biết nên đi đâu. Thực ra anh có biết mấy câu lạc bộ rất thú vị, nhưng thứ trong đó không hợp với thiếu nhi, không hợp với Bạch Thời.

Tống Minh Uyên im lặng một lát, nghĩ thầm người này chưa từng đi tới mấy nơi như công viên hay khu vui chơi, liệu cậu có muốn đi không đây? Anh thuận miệng hỏi vài câu, quả nhiên thấy bạn nhỏ nào đó lắc đầu, dứt khoát dẫn cậu đi leo núi, rồi dạy cậu đánh tennis, chơi xong thì đi dạo quanh mấy con phố, mua cho Bạch Thời một đống đồ thật lớn.

Ban đầu Bạch Thời rất vui, sau đó lại nghi vấn, cuối cùng thì yên lặng ôm mấy túi đồ mà hoảng sợ, nghĩ thầm: đừng bảo đại ca định ném cậu lại rồi đi liều chết với nhân vật phản diện nha? Bây giờ họ đang làm gì đây? Ăn bữa cơm từ biệt sao?

Tống Minh Uyên chọn món xong, liếc cậu một cái: “Có chuyện gì thế?”

Bạch Thời do dự một chút: “Gần đây anh có tính toán gì không?”

“Tiếp tục làm việc, nếu em có nơi nào muốn đi anh sẽ dẫn em đi.”

“… Ồ.” Bạch Thời nhìn anh vài lần, chắc anh sẽ không lừa gạt cậu đâu ha, hơi yên lòng một chút.

Hai người ăn tối xong thì quay về, Tống Minh Uyên có việc phải xử lý, Bạch Thời thì vẫn kiên trì canh chừng anh, ngồi một góc lên mạng, vô cùng yên tĩnh.

Ngày qua ngày, khoảng cách tới năm mới đã gần hơn, Tống Minh Uyên dẫn Bạch Thời ra ngoài chơi mấy lần, phát hiện Bạch Thời hoàn toàn không có dị nghị với cuộc sống thế này, cũng không thích náo nhiệt cho lắm, vì vậy lúc rảnh rỗi liền đánh vài trận với cậu, coi như là huấn luyện.

Trong hệ thống, cả hai đều dùng cơ giáp cao cấp, hoàn toàn không xuất hiện tình huống vì cơ giáp cấp thấp hạn chế khiến thực lực không thể phát huy, đương nhiên Bạch Thời vẫn không đánh lại được thiên tài cấp SS, trên cơ bản là đánh ván nào thua ván đó, nhưng cậu không nhụt chí, sau khi đấu xong thì cẩn thận nghe đại ca phân tích ưu khuyết, càng chiến càng hăng, cả kỹ xảo lẫn phản ứng đều được đề cao.

Tống Minh Uyên cảm thấy rất thỏa mãn với khả năng học tập và tiếp nhận của Bạch Thời, hỏi: “Tiếp tục?”

Bạch Thời đáp lại, hít sâu một hơi, tập trung tinh thần nhìn về phía trước, chuẩn bị thử kiếm lấy một ván hòa, nếu không thì nam chính như cậu cũng quá thê thảm à nha.

Từ xưa tới nay trong lúc giao chiến Tống Minh Uyên sẽ không cho đối phương bao nhiêu cơ hội thở dốc, hơn nữa anh cảm thấy làm như vậy sẽ giúp Bạch Thời tiến bộ hơn, bởi vậy càng không hạ thủ lưu tình, vừa bắt đầu không lâu hai người đã tiến vào đối kháng cường độ cao.

Hai tay Bạch Thời nhanh chóng lướt qua các phím trên bàn điều khiển, vất vả lắm mới tránh được công kích của anh, cẩn thận tìm kiếm sơ hở, nhanh chóng lao tới trước mặt. Trong ánh mắt Tống Minh Uyên lóe lên ý khen ngợi, đưa tay đỡ một chiêu của Bạch Thời, ngay sau đó đã đánh bay cậu, gia tốc đuổi theo.

Một tiếng ầm vang dội, Bạch Thời ngã xuống đất, trong lòng trầm xuống, cậu biết mình lại sắp xui xẻo rồi, nhưng cậu thật sự không muốn bị động như mấy lần trước. Bạch Thời nghiêm túc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tống Minh Uyên, sau đó phát hiện hình như động tác của anh trở nên chậm hơn, vì vậy nhắm đúng thời cơ, ngay khoảnh khắc anh ra đòn đã thành công né tránh, tiếp theo tiến lên nghênh đón không chút lo sợ, bắn ngay một pháo ở khoảng cách gần.

Tống Minh Uyên bị vụ nổ lớn kia đánh lui mấy chục mét, dừng lại vài giây, nhanh chóng điều chỉnh tư tế trên không trung. Bạch Thời lại tranh thủ lỗ hổng này để lao tới, hai người tiếp tục quấn vào nhau, trong một thời gian ngắn, tốc độ và công kích của hai bên đều tăng vọt.

Nếu như giờ phút này có người quan sát, nhất định sẽ vô cùng khϊếp sợ, bởi vì mắt thường đã không thể bắt được hình ảnh của họ nữa rồi, trong tầm mắt chỉ có thể trông thấy từng đợt ánh sáng mờ ảo do đạn pháo và va chạm tạo nên, đây là một trận đối kháng kịch khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, chẳng biết nó liệt đến nhường nào.

Cấp S… Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Tống Minh Uyên, hào hứng của anh cũng được khơi dậy, chuyên tâm ứng đối.

Bạch Thời càng đánh càng chăm chú hơn, muốn tranh thủ thắng một trận, nhưng lúc này chợt nghe thấy một giọng nói rất khẽ vang lên bên tai, cực kỳ quen thuộc: “Cấp S, cảm động quá đi mất, tui cứ tưởng lần trước cậu bị thương rồi không dậy nổi chứ, hóa ra vẫn có thể lên tới cấp S luôn nha.”

Bạch Thời: “…”

Mịa, cơ giáp nhị hóa! Bạch Thời giật mình.

Trong hệ thống, Tống Minh Uyên nhạy bén phát hiện sơ hở, nhanh chóng bắn một pháo, trong giây lát đã đánh cho Bạch Thời bay ngược ra ngoài.

“Lần trước tui kết nối với máy truyền tin của cậu, lên mạng download được rất nhiều thứ luôn, tui nói với cậu, tui phát hiện ra một đại sự!” Lục Việt hoàn toàn không biết chủ nhân của mình đang gặp phải cảnh gì, giọng điệu rất nghiêm túc, còn mang theo chút kinh hãi đến là kì lạ, “Cậu có biết từ lúc tui có ý thức đến giờ đã là bao nhiêu năm trôi qua không! Nói ra cậu giật mình chết luôn!”

Giật mình cái đầu mi! Bạch Thời có cảm giác mình đang được kết nối với cơ giáp, bất chấp trận đấu, nhanh chóng ghìm không gian cầm tay đang bay lơ lửng trước ngực, cố gắng giãy dụa thoát khỏi loại trạng thái này, đầu thì nghĩ chắc ngày đó Trì Hải Thiên cũng điều khiển cơ giáp như vậy, chỉ là bây giờ cậu đang ở trong phòng, lỡ cơ giáp nhị hóa này khởi động, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng được đâu.

Sự chú ý bị chuyển đi, tác dụng phụ dần dần xuất hiện, Bạch Thời chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, đau tới nỗi suýt nữa đã nổ tung.

Lục Việt phát hiện sự kết nối đã biến mất, liền nghe lời yên tĩnh nằm xuống lại, hỏi, “Cậu nghe thấy tui nói không hả? Cho chút phản ứng đi nào.”

“… Im lặng.” Bạch Thời thấp giọng nói, trong mơ hồ trông thấy hệ thống đưa ra hai chữ thất bại to tướng, bản thân cậu cũng không chịu nổi nữa, chán nản ngã quỵ.

Vừa rồi Tống Minh Uyên đã phát hiện ra vấn đề, vội vàng rời khỏi hệ thống, giật phăng kính của Bạch Thời ra, nâng cằm cậu lên: “A Bạch?”

Bạch Thời khẽ đáp một tiếng, từ từ nhắm hai mắt, mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống hai bên má. Mà Lục Việt phát hiện có người, đành ngoan ngoãn im lặng, Tống Minh Uyên dò xét vài lần, cũng biết là do tinh thần lực tăng quá nhanh tạo thành tác dụng phụ, tình huống này chỉ cần ngủ một giấc là được. Anh cúi xuống ôm cậu rời khỏi ghế, quay về phòng: “Lúc em gặp anh lần đầu cũng đột ngột logout, là vì thế này sao?”



“Ừ.”

Tống Minh Uyên hiểu, nói sau này đừng miễn cưỡng, rồi lại nghe Bạch Thời ừ một tiếng, hai tay ôm cậu thật chặt, bước nhanh về phòng.

Nhiệt độ trên hành tinh này không có thay đổi gì lớn, thời điểm cuối năm vẫn ấm áp như thường. Bạch Thời chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, chẳng mấy chốc đã bị mồ hôi thấm ướt. Tống Minh Uyên đặt cậu lên giường, đưa tay cởi y phục của cậu, chỉ là đang lúc anh định cởi dây lưng, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đối thoại, mà một trong hai giọng nói đó vô cùng quen thuộc. Tống Minh Uyên dừng lại một chút, đứng dậy đi ra ngoài, ngay sau đó đã đối mặt với ánh mắt của Tống tướng quân.

Anh quay sang ra hiệu với người trực ban, ý bảo ở đây cứ giao cho mình, đợi đến lúc đối phương đi xa mới nhìn về phía người nào đó: “Cha, sao ngài lại tới đây?”

Tống tướng quân đã được con cả nói về việc tiểu Uyên cấy da nhân tạo, nhưng giờ phút này tận mắt nhìn thấy, tầm mắt ông vẫn tối sầm lại, chỉ vào mặt anh: “Mi đang phạm pháp đúng không?”

Tống Minh Uyên thản nhiên gật đầu, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Ngài có thể coi như không biết, hoặc là đi báo cảnh sát, cùng lắm thì con ngồi tù vài ngày, nộp một khoản tiền phạt là xong.”

Tống tướng quân cố lờ đi, nhưng lại không nhịn được mà hỏi: “Có bao nhiêu người biết?”

“Không nhiều, đều là tâm phúc của con, những nhân viên bình thường căn bản không biết rõ thân phận của con.”

Tống tướng quân thở phào một tiếng, ngay sau đó lại nghĩ, nói sao thì ông cũng là một vị tướng quân, không báo cảnh sát thì thôi, thế mà lại đi lo lắng cho thằng nhãi này, đã vậy còn tiện thể suy tư làm sao để bao che cho nó, Tống tướng quân cảm thấy tam quan của mình đã tan nát rồi.

Ông cố gắng bình tĩnh, liếc nhìn con út, đi qua anh định bước vào phòng, dự định ngồi xuống nói chuyện tử tế.

Tống Minh Uyên đưa tay ngăn cản: “Cha, qua phòng bên cạnh.”

“Vì sao…” Tống tướng quân chưa nói hết thì đã nhìn thấy một người nằm trên giường, ông giật mình sững sờ, người này đã bị lột sạch nửa trên, dây lưng hơi mở, đang nhắm chặt hai mắt, bộ dạng mặc người chém gϊếŧ.

Ông nhìn con mình rồi lại nhìn người trên giường, chắc lúc ông đến thì con út nhà ông đang cởϊ qυầи người ta đây mà! Tống tướng quân cảm thấy toàn thân choáng váng, nghĩ thầm đứa nhỏ này mới bao lớn chứ, con trai à, con có cần hung tàn như vậy không?

“Đây là ai?”

“Em con.”

Thân thiết đến mức xưng huynh gọi đệ luôn? Tống tướng quân im lặng thật lâu, nhanh chóng phát hiện ra vấn đề: “Thằng bé làm sao thế?”

“Không khỏe.” Tống Minh Uyên bảo cha mình qua phòng bên cạnh chờ, tiến tới cởi nốt quần áo cho Bạch Thời rồi vào phòng tắm lấy khăn ấm lau qua mồ hôi cho cậu.

Bạch Thời vẫn chưa hôn mê hẳn, thì thào gọi: “… Đại ca?”

“Ừ, ngủ đi.” Tống Minh Uyên xoa xoa đầu Bạch Thời, đắp kín chăn cho cậu.

Tống tướng quân vẫn chưa đi, nhìn chằm chằm vào hai người họ, cảm giác rất hiếm lạ, trong đầu nghĩ, đây là lần đầu tiên ông thấy con út đối xử với một người như vậy, chẳng lẽ đã yêu thật rồi?

Tống Minh Uyên không hề biết suy nghĩ của cha mình, anh nhanh tay xử lý xong mấy việc cần làm, đi qua phòng mình cùng cha, Tống tướng quân hỏi: “Tên cậu ta là gì?”

“Bạch Thời.”

“Là Tiểu Nhị Hóa kia?”

Ánh mắt Tống Minh Uyên lóe lên ý cười: “Vâng, là cậu ấy.”

Tống tướng quân nhạy bén phát hiện tâm trạng anh thay đổi, lại cảm thấy kì lạ vô cùng, không nhịn được mà hỏi thêm: “Trong nhà cậu ta có những ai? Cha mẹ làm gì?”

Tống Minh Uyên hơi nheo mắt lại, bình tĩnh nhìn ông: “Cha hỏi mấy thứ này làm gì.”

Tống tướng quân không hề bày ra chút mất tự nhiên nào, ung dung nói: “Không phải thằng bé là em con sao? Ta muốn hỏi một chút.”

“Con đã điều tra rõ rồi.” Tống Minh Uyên dừng lại, cảm giác suy nghĩ của cha mình đi lạc đề quá, dứt khoát kéo lại câu hỏi ban đầu, “Sao ngài lại đột ngột tới đây?”

“Nghe nói con không về nhà, ta tới xem có chuyện gì không.” Tống tướng quân đáp, “Vừa nãy ta tới thấy toàn bộ tòa nhà này cũng chỉ có mỗi hai đứa, con không về là vì bồi bạn cùng cậu ta?”

“Cũng xem như thế.”

Tống tướng quân sâu sắc cảm thấy con út nhà mình biết yêu rồi, tốt bụng đề nghị: “Con có thể dẫn cả thằng bé về nhà.”

“Cậu ấy chưa biết thân phận của con, hơn nữa con tạm thời không muốn nói cho cậu ấy biết.”

“Mặt con như vậy cũng là vì chuyện này?”

Tống Minh Uyên dạ một tiếng, vẫn cảm thấy hơi lạc đề, nhìn ông: “Cho nên con sẽ không về nhà cùng ngài đâu.”

Tống tướng quân gật đầu, thầm nghĩ: giấu giếm thân phận thực sự, khiến cho đối phương yêu bản thân mình chứ không phải là địa vị và tướng mạo ấy mà, ta hiểu hết, ông vô cùng thấu tình đạt lý: “Không sao, ta có thể ở đây với con vài ngày, dù sao bây giờ có về nhà cũng không kịp đón năm mới nữa rồi.”

“Vậy ngài đừng để cậu ấy nhìn thấy.” Tống Minh Uyên đoán ra ngay ý đồ của cha mình, vô tình nói, “Ngài khá là nổi tiếng, cậu ấy sẽ nhận ra mất.”

Tống tướng quân: “…”

Tống tướng quân vừa lên kế hoạch phải giữ gìn mối quan hệ với Bạch Thời, nhờ cậu khuyên nhủ khích lệ đứa con trai phản xã hội nhà mình nhiều nhiều một chút, ai ngờ mới một giây sau đã bị giội cho cả thùng nước lạnh. Ông im lặng chớp mắt một cái, định bụng trao đổi và thấu hiểu con út, liền vận dụng hết những tri thức có trong mấy cuốn sách viết về thanh thiếu niên thời kỳ phản nghịch, kết quả là hoàn toàn không có tác dụng, cuối cùng Tống tướng quân thất bại tan tác quay về phòng.

Ông quyết định rồi, lúc nào về phải điều tra thêm tư liệu về Bạch Thời!

Bạch Thời hoàn toàn không biết mình đang bị một nhân vật vừa nổi tiếng vừa lợi hại như vậy để mắt tới, cậu ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đã là tối muộn, hơi cảm nhận cơ thể một chút, thấy khá hơn nhiều, chậm rãi ngồi dậy.



Lúc này Tống Minh Uyên đang ở ngay trong phòng cậu, thấy thế liền tiến lên: “Sao rồi?”

“Không có việc gì đâu.”

Tống Minh Uyên hỏi: “Mỗi lần em lên tới cấp S đều như vậy?”

“Ừm.”

Tống Minh Uyên nhìn Bạch Thời, đưa tay xoa xoa đầu cậu.

Trên đời này có rất ít người sở hữu tinh thần lực cấp S, nếu Bạch Thời có đột phá, chứng tỏ sau khi thông qua huấn luyện đặc biệt rất có thể sẽ đạt tới độ cao này, về điểm ấy anh đã biết ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc với người này ở trên mạng.

“Ông nội em không huấn luyện cho em về phương diện này à?”

“Đã làm.” Bạch Thời đáp, nhưng từ sau khi tinh thần lực lên tới cấp A thì ngừng hẳn, cậu không biết rõ nguyên nhân, chỉ cảm thấy có lẽ liên quan tới gene, nhưng lại không dám khẳng định hoàn toàn.

Tống Minh Uyên hỏi sơ qua về nội dung huấn luyện, trầm ngâm một lát, đưa cho cậu những khóa huấn luyện hơi khác một chút, Bạch Thời hoàn toàn không nghi ngờ, nghe lời chấp hành.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng cũng tới năm mới.

Mặc dù năm mới ở nơi này không có cảm giác tết như trên Trái Đất, nhưng Bạch Thời vẫn quyết định phải chơi lễ thật vui, cậu và đại ca không muốn ra ngoài ăn, dứt khoát tới tiệm cơm chọn vài món rồi quay về phòng, tiện thể còn mua chút rượu. Tống Minh Uyên định ngăn cản, nhưng lại nghĩ sang năm Bạch Thời đã mười bốn rồi, thôi thì tùy cậu vậy.

Câu lạc bộ nằm ở khu vực phồn hoa nhất trong thành phố, Bạch Thời mở cửa ban công, gió đêm và tiếng cười vui vẻ thổi qua trước mặt, chỉ nghe thôi mà cũng thấy dễ chịu. Từ sau khi xuyên việt tới giờ, cậu chỉ biết huấn luyện không ngừng, cơ thể giống như một cái dây cung luôn luôn bị kéo căng, đây là lần đầu tiên cậu được ăn tết thảnh thơi thế này.

Bạch Thời cảm khái, vừa ăn vừa nói chuyện với đại ca, còn uống thêm hai chén rượu, dần dần cảm thấy choáng váng, thầm nghĩ tửu lượng của cơ thể này kém quá, không uống nữa, chỉ tiếp tục nói chuyện phiếm.

Tống Minh Uyên nhìn ánh mắt mơ màng của cậu: “A Bạch?”

“Ha?”

Tống Minh Uyên nghe giọng nói cũng đã trở nên mơ hồ kia, xoa xoa đầu cậu: “Không có gì, lát nữa đi ngủ sớm một chút.”

Bạch Thời gật đầu, ngồi một lúc, nhìn về phía anh: “Đại ca, đến cùng thì anh tên là gì?”

“Có chuyện gì?”

“Nói cho em biết đi, em quyết định sau này đi theo anh cũng không được sao.” Bạch Thời vỗ vai Tống Minh Uyên, khuyên nhủ, “Tất cả mọi người là huynh đệ, có gì phải cùng gánh vác, chớ tự mình làm mấy chuyện nguy hiểm.”

Tống Minh Uyên cầm chặt móng vuốt nhỏ của cậu, trầm ngâm một thoáng: “Là vì như vậy nên em mới luôn kè kè bên cạnh anh?”

“Em sợ anh bỏ bọn em lại, sau đó xảy ra bất trắc ở bên ngoài.” Ý thức của Bạch Thời vẫn còn tỉnh táo lắm, nheo mắt lại, dứt khoát giả bộ như đang say rượu mà tiến tới kéo kéo mặt anh, nhưng phát hiện quả nhiên kéo thế nào cũng không ra, trong lòng thầm mắng một câu: công nghệ cao đại gian đại ác!

Tống Minh Uyên tóm lấy hai cái tay kia, kéo cậu xuống bên cạnh mình, đề phòng bạn nhỏ này lại làm loạn nữa.

Bạch Thời yên lặng nhìn anh: “Đại ca.”

“Ừm.”

“Anh sẽ không bỏ đi mà không nói tiếng nào chứ?”

“Không đâu.”

“Thật chứ?” Bạch Thời suy suy nghĩ nghĩ, “Không được, anh phải nói tên anh cho em biết, mấy ngày nay em chỉ sợ anh sẽ bỏ đi lúc nửa đêm, thậm chí còn muốn đυ.c một cái lỗ trên bức tường giữa phòng chúng ta…”

Tống Minh Uyên không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu anh cảm thấy đứa em trai này quá ngốc manh, đành nói: “Em say rồi, ngủ đi.”

Bạch Thời bị anh ôm lên giường, nghĩ thầm phải tận dụng thời cơ chứ, không lẽ ngày mai vẫn phải uống rượu tiếp? Cậu vội túm anh lại: “Vì sao không nói cho em biết? Là vì quá nguy hiểm ư?”

“Ừm, người anh muốn đối phó có địa vị khá cao.”

Chẳng phải là con trai của tướng quân sao? Địa vị của cha em cũng không hề thấp đâu nhá! Bạch Thời oán thầm trong lòng, ngoài miệng thì nói: “Không sao, em không sợ.”

Tống Minh Uyên chỉ coi như cậu đang say, buông cậu xuống muốn về phòng, sau đó lại phát hiện bạn nhỏ này đang túm mình rất chặt, nhớ tới câu muốn “đυ.c tường” kia, anh dứt khoát xoay người lên giường, nằm cạnh vỗ vỗ cậu: “Anh không đi, ngủ thôi.”

Bạch Thời: “…”

Mịa, hình như kịch bản không đúng lắm!

Bạch Thời từ từ nhắm hai mắt, suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, cuối cùng men rượu dần dần xuất hiện, mới đó mà đã ngủ mất. Tống Minh Uyên nhìn cậu, quyết định không về phòng nữa, cứ ngủ như vậy.

Từ xưa tới nay tính cảnh giác của anh rất cao, cho nên nửa đêm phát hiện ra động tĩnh nhỏ là mở mắt ngay, sau đó khẽ giật mình, cúi đầu nhìn về phía bạn nhỏ nào đó đang rúc vào trong ngực mình tự bao giờ: “… A Bạch?”

Tống Minh Uyên vừa nói đã dừng lại, nhạy bén cảm giác có thứ gì đó nóng rực đang chọc vào đùi, hơi giật mình. Nhiệt độ cơ thể Bạch Thời lúc này rất cao, lại chui vào trong lòng anh, còn thuận tiện nhích nhích người, có vẻ không thoải mái lắm, Tống Minh Uyên nghĩ người này đã mười bốn rồi, cuối cùng cũng tới giai đoạn cần phải trải qua nào đó, bèn nhích sang bên một chút, kéo dài khoảng cách.

Bạch Thời mơ mơ màng màng phát hiện nhiệt độ biến mất, lại tiếp tục nhích qua, khó chịu cọ cọ.

Ban đầu họ không có kế hoạch ra ngoài chơi, cho nên lúc ở nhà đều mặc đồ ngủ, giờ phút này cổ áo lại bị động tác của Bạch Thời làm mở ra, làn da hai người dính sát vài nhau, xúc cảm rất nhẵn mịn. Tống Minh Uyên còn định lùi lại, nhưng lúc này toàn thân anh đều cứng đờ, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể người này lại tăng cao hơn nữa, dường như có một nhiệt độ chút đã len lỏi truyền tới trên người anh.

Toàn thân Bạch Thời đều rúc vào trong lòng Tống Minh Uyên, vùi đầu vào cổ anh, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào cần cổ nhạy cảm, mang theo tiếng thở dốc rất khẽ và chút cảm xúc không biết từ đâu ra.

Ánh mắt Tống Minh Uyên hơi trầm xuống, dường như có một bàn tay vô hình đang nhẹ nhàng mơn trớn từng dây thần kinh, nhiệt độ trong cơ thể sắp bị khơi mào, anh đưa tay ôm chặt eo cậu: “Đừng lộn xộn nữa.” Đăng bởi: admin