Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 224: Phiên ngoại – Trung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu Bạch Thời mà biết Joshua vừa đến Phỉ Tây chưa được một ngày đã đè Lam ra ăn sạch, hơn nữa còn ra tay trong tẩm cung của người ta, chắc chắn bạn nhỏ này sẽ xông tới cho ngay một like ngoài cửa phòng ngủ.

Nhưng nếu Bạch Thời mà đến thật ấy, ngay sau đó sẽ được nghe thấy nhị ca xấu bụng nhà mình đang giành quyền chủ động, chắc sẽ hồi hộp đến muốn nội thượng, tiện thể… Độc miệng mà bày cho Joshua mấy chiêu khó lường.

Cũng may là ai kia không biết gì hết, bởi vậy cả đêm duỗi móng vuốt ôm Tống Minh Uyên ngủ thật ngon.

Còn hai người nào đó trong cung thái tử giờ phút này mới đi vào vấn đề chính.

Trước giờ Lam không phải là người thích chịu thua thiệt, sao có thể ngoan ngoãn nghe lời chịu nằm dưới. Joshua hiểu rất rõ tính tình của hắn, thích thú tận hưởng một trận cướp đoạt quyền chủ động cùng hắn, vì vậy cả quá trình và việc “Tự tay cởi lễ phục của Lam” thêm chuyện “Làm ngay trong phòng ngủ mà Lam ở từ nhỏ tới lớn” đều khiến cho y cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Du͙© vọиɠ trong mắt y càng ngày càng đậm, nhắm đúng thời cơ đè chặt người xuống giường, giữ gáy đối phương mà hôn điên cuồng, mãi tới khi khó thở mới chịu buông ra, giọng khàn khàn: “Còn muốn vùng vẫy?”

Quần áo hai người đã sớm hỗn loạn, áo khoác của Lam bị Joshua cởi ngay từ đầu, cổ áo sơ mi mở rộng, chỉ còn cài hai nút lỏng lẻo, khí chất ôn hòa xưa nay bỗng pha thêm một chút cuồng dã, vô cùng mê người. Ánh mắt Joshua càng sâu hơn, không đợi Lam trả lời đã dùng sức cởi phăng cái áo cuối cùng, tiến thẳng tới đai lưng.

Lam nằm trên giường lười biếng nhìn y, hít sâu một hơi: “Người —— Ưm…”

Joshua nhanh tay bịt miệng hắn, quả thực bị chọc giận tới bật cười: “Dù gì em cũng là thái tử, thật sự muốn người ta xông vào nhìn bộ dạng này của em sao?”

Lam không thể lên tiếng nhưng ánh mắt hắn hoàn toàn không có chút vui vẻ nào, như thể đang trả lời: Chỉ cần họ có thể khống chế được nhà ngươi, ông đây không sợ mất mặt.

Joshua nghĩ tới trình độ vô sỉ của người này, im lặng hai giây, ham muốn ăn sạch hắn đã tăng thêm một tầm cao mới.

Y cười xấu xa: “Tốt lắm.”

Lam hơi nhướn mày, nhanh chóng phát hiện mình bị người nọ buông ra, còn chưa kịp hỏi gì đã thấy người này cúi đầu dùng miệng bịt chặt môi mình, ngay sau đó hơi thở ấm áp quen thuộc nhanh chóng quấn lấy hắn, hương vị ngọt ngào xen lẫn chút cảm giác như điện giật, hắn không kiềm nén được mơ hồ ưm một tiếng, tóm lấy vai đối phương xuống đè y xuống giường.

Joshua tiếp tục giữ chặt hắn, tay còn lại rảnh rỗi bắt đầu giật thắt lưng, tiến thẳng vào bên trong.

Cổ họng Lam phát ra tiếng thở gấp khe khẽ, nhưng ngay sau đó đã bị nuốt trọn, làn da hai người dán chặt vào nhau, cảm giác thân mật khiến cả thể xác và tinh thần đều thỏa mãn.

Lam vẫn muốn cướp đoạt quyền chủ động, càng không quên nổi nụ cười xấu xa của người này, vội vàng phân ra một chút thần chí, bởi vậy khi hắn phát hiện hai tay mình bị cầm chặt đã muốn tránh ra ngay lập tức, nhưng dù sao giữa gene cấp S và A vẫn có sự chênh lệch, gần như chẳng tốn bao nhiêu thời gian, người nào đó đã bị trói tay vào đầu giường.

Lam ngẩng đầu nhìn Joshua, phát hiện chẳng biết từ khi nào tên này đã rút thắt lưng của mình rồi.

Joshua nhanh chóng lột sạch người yêu, rũ mắt thưởng thức cảnh đẹp trước mặt, tâm trạng rất tốt: “Bây giờ có thể kêu rồi, anh không cản đâu.”

Lam đánh giá tình hình hiện tại, chắc chắn tên này sẽ không dừng tay, cho nên nếu như hắn thật sự gọi người tới, rất có thể thứ mà mọi người sẽ thấy sau khi xông vào chính là cảnh tượng gạo nấu thành cơm, dù da mặt hắn có dày tới mức nào cũng không có sở thích cho người ta xem trực tiếp cảnh H, đành phải cam chịu thở dài một tiếng, ra điều kiện: “Lần sau tới lượt tôi.”

Joshua thích thú đáp: “Xem tâm trạng.”

Lam cười tủm tỉm gật đầu, hoàn toàn không để tâm tới câu trả lời qua loa kia, dù sao tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh của mình. Còn Joshua lại rất thích bộ dạng tính toán này của hắn, nâng cằm Lam lên hôn sâu, bắt đầu hưởng thụ bữa tiệc lớn.

Du͙© vọиɠ trong cơ thể hai người đã được khơi mào, bây giờ chỉ cần một chút kí©h thí©ɧ là có thể hòa quyện lại, Lam phối hợp thả lỏng cơ thể, giọng nói khàn khàn pha lẫn tiếng thở dốc: “Cởi trói.”

Joshua nhìn hắn, cười nói: “Đợi lát nữa.”

Chút hy vọng cuối cùng của Lam hoàn toàn tắt ngóm, thấy y cúi người ôm mình, âm thầm hít sâu một hơi, ngay sau đó không nhịn được mà cứng đờ, kêu lên đau đớn: “Nhẹ chút…”

Ánh mắt Joshua sâu thẳm, y hoàn toàn không thể nghe rõ hắn đang nói gì, chỉ đưa tay giữ gáy ép hắn ngẩng đầu, bắt đầu một nụ hôn mãnh liệt, dường như hận không thể nuốt trọn người trước mắt.

Cảm giác nóng bỏng thay đổi giác quan toàn thân, tư vị tuyệt vời khó tả này quả thực có thể khiến người ta nổi giận, hai tay bị trói lại cũng được cởi trói từ bao giờ, trong phòng ngủ tràn đầy tiếng thở dốc và tiếng va chạm kịch liệt, hòa với cảnh ban đêm, vô cùng mập mời.

Joshua chỉ cảm thấy thời gian trôi qua trong chớp mắt, nếu không phải Lam yếu ớt đẩy y, có lẽ y sẽ làm thêm một lần nữa.

Joshua liếc nhìn thời gian.

Hai giờ ba mươi phút sáng.

Quả là có chút điên cuồng.

Cảm giác phấn khởi vẫn còn đọng lại, y tựa vào đầu giường, kéo cả người Lam ôm vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên vành tai hắn: “Muốn tắm không?”

Toàn thân Lam ướt đẫm mồ hôi, đại não vẫn trống rỗng, mấy giây sau mới thở đều: “Không tắm, mệt.”

Joshua cười một tiếng: “Anh ôm em đi tắm?”

Lam tưởng tượng hình ảnh kia, linh cảm được khả năng rất lớn là mình sẽ bị người nào đó ăn luôn trong bồn tắm, kiên trì không đi tắm, nói thêm: “Em khát.”

Joshua gật đầu, dùng máy vệ sinh làm sạch cơ thể, sau đó mở tủ lạnh lấy hai lon bia, ném cho hắn một lon.

Lam mở ra uống hai ngụm, một chân cong lên, lười biếng tựa vào đệm, sắc mặt cực kỳ thảnh thơi. Joshua ngồi bên cạnh ngắm nhìn hắn, cảm thấy khuôn mặt người này bỗng trở nên dịu dàng hơn trước, rất mê người. Lam phát hiện ánh nhìn của y, quay đầu đối mặt, không biết có phải do ảo giác hay không, hắn nhìn khuôn mặt gần như hoàn mỹ của người này đã bắt đầu có chút tình cảm.

Joshua rũ mắt nhìn đôi môi ướŧ áŧ kia, nâng cằm hắn cúi người hôn sâu.

Động tác lần này rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo hương vị dịu dàng ngọt ngào, hai người triền miên một lát, hào hứng của Joshua lại bị khơi gợi, nhưng y biết Lam rất mệt mỏi, đành cất bia đi rồi kéo người vào lòng, tắt đèn đi ngủ.

Một đêm ngon giấc.

Kết quả của việc quá phóng túng chính là quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Lam đã bị phá vỡ vào sáng hôm sau, Joshua vẫn mở mắt đúng giờ, chỉ có điều cảm giác ôm nhau ngủ quá tốt đẹp, y không có ý định dậy sớm mà nằm ngắm nhìn Lam từ khoảng cách gần, vuốt tóc mai đặt lên vầng trán kia một nụ hôn.

Lam vừa mở mắt đã bắt gặp ánh nhìn của y, lười biếng cười nói: “Chào buổi sáng.”



“Chào buổi sáng, ngủ ngon không?”

“Ngủ rất ngon.” Lam đưa mắt nhìn xung quanh, mơ hồ đoán được mình đã dậy muộn, không lãng phí thời gian nữa, bắt đầu rời giường rửa mặt. Quần áo họ mặc hôm qua đã không thể mặc lại lần nữa, Joshua bèn lấy một bộ khác từ trong không gian cầm tay, đứng trước gương sửa sang lại.

Lam cười tủm tỉm nhìn y: “Đây là đồ dự bị, hay là anh đã chuẩn bị sẵn với mục đích khác?”

Bọn họ đều là người đã trải qua huấn luyện, bởi vậy luôn có thói quen mang theo vật dụng cá nhân, có điều… Bộ đồ người này đang mặc quá chính quy, như thể đã lên kế hoạch sẵn vậy.

“Em đoán xem.” Joshua bước qua hôn hắn một cái, dắt tay nhau cùng ra ngoài.

“Lúc nãy em chưa dậy, hình như anh nghe thấy ai đó ở bên ngoài hỏi quản gia xem em đã tỉnh chưa, chắc bây giờ đang chờ em cùng anh điểm tâm, đi thôi.”

Lam có chút bất đắc dĩ, cuối cùng đành chiều theo y.

Tối qua quản gia đã biết Joshua có tới, cũng biết đối phương chưa đi, giờ phút này nghe cửa phòng ngủ mở ra, vô thức liếc nhìn Becky đang ngồi thu lu trong sô pha, người nọ cũng nghe tiếng, vội vàng đứng dậy, sau đó toàn thân cứng đờ.

Becky không thể tin nổi: “Sao anh lại ở đây?”

Trước giờ Joshua rất lạnh nhạt đối với người mình không thích: “Đây không phải là nhà cậu.”

Becky nhìn hai bàn tay nắm chặt trước mắt, lại nhìn lướt qua phòng ngủ lộn xộn sau lưng họ, dù nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết đêm qua hai người đã làm gì, cặp mắt lập tức đỏ hoe. Mặc dù hắn cũng có tên trong đội tiếp đón, nhưng mấy việc như ăn sáng có thể tự giải quyết ở nhà, chỉ là hắn không muốn để nhóm người kia ở lại đến khi thi đầu, bèn quyết định đi sớm thương lượng với Lam một chút, ai ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này.

Becky dùng khuôn mặt mếu máo nhìn Lam.

Lam lại nhìn Joshua hỏi thăm.

Cũng phải nói hôm nay Joshua rất dễ tính, y chủ động buông tay Lam: “Anh đi tìm A Bạch.”

Lam đưa mắt nhìn y đi xa, lúc thu ánh mắt lại đã thấy Becky chầm chậm nhích về phía mình.

Becky cắn môi: “Anh… Anh thật sự quyết định…”

Lam biết suy nghĩ của hắn, cười gật đầu.

Becky không cam lòng: “Anh ta có gì tốt?”

“Vậy cậu ấy có gì không tốt?”

Becky lập tức nói: “Người này quá cuồng vọng, quả thực không coi ai ra gì!”

Lam mỉm cười: “Nhưng cậu ấy đối với anh không như thế.”

Becky cứng họng, vô thức muốn nói thêm gì đó.

Lam vỗ vai hắn, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Được rồi, đừng ôm hiềm khích với cậu ấy, em muốn ăn sáng với bọn anh hay là về nhà?”

Becky gặp phải đả kích mãnh liệt, không muốn nhìn thấy hai người này chim chuột nữa, quyết định về nhà, nức nở bỏ chạy. Lam khẽ thở dài, không nghĩ thêm về việc này nữa, Becky được người nhà bảo vệ quá mức, vẫn chưa trưởng thành, tất cả hỉ nộ đều hiện trên nét mặt, tình cảm quá thuần thiết, quá ngây thơ cũng quá đơn thuần.

Người như vậy có thể là em trai hoặc là bạn bè, nhưng vĩnh viễn không thể trở thành bầu bạn của hắn.

Lam đút tay vào túi, mỉm cười bước ra cửa.

Đám Bạch Thời đã dậy từ lâu rồi, nhanh chóng phát hiện thiếu mất một người. Bạch Thời nhìn ngang ngó dọc: “Có ai đi gọi ảnh chưa?”

Velar cười nói: “Không gần gọi, chắc chắn hôm qua cậu ta không về.”

Bạch Thời bỗng có cảm giác ‘Quả nhiên mình không đoán sai mà’, hỏi lại: “Thật hả? Sao anh biết?”

“Hôm qua chính mắt anh đứng từ sân thượng nhìn thấy cậu ta đi cùng Lam, mà bình thường tên này dậy rất sớm, bây giờ vẫn không thấy bóng dáng, hiển nhiên là không ở đây.”

Có lẽ là để xác nhận, Velar vừa dứt lời, bọn họ liền thấy Joshua bước vào, y phục trên người không phải là bộ đồ tối qua. Bạch Thời dò xét: “Anh ở chỗ nhị ca hả?”

Joshua rất vui vẻ: “Ừ.”

Vừa tới một hôm đã ăn sạch nhị ca rồi, không tệ nha, người anh em! Bạch Thời âm thầm khen ngợi một câu, cũng không kích động chạy tới nhiều chuyện, cái vụ một ngày không gặp cách ba thu cậu hiểu mà, huống chi trong tiềm thức cậu cảm giác Joshua đã sớm đè nhị ca ra lâu rồi, còn lâu mới kinh ngạc nhé.

Đương nhiên, nếu như Bạch Thời biết đêm qua là lần đầu của hai người, chắc sẽ không bình tĩnh vậy đâu.

“Nhị ca đâu rồi?”

Joshua đáp: “Sắp đến rồi.”

Bạch Thời gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi một lát đã thấy nhị ca nhà mình xuất hiện trong tầm mắt.

Lam cười tươi mở lời: “Thật ngại quá, tôi tới muộn.”

Bạch Thời rất hào sảng: “Không sao, em hiểu mà.” Nói xong bắt đầu quan sát hắn từ đầu tới chân, có vẻ muốn nhìn xem có vấn đề nào lộ ra hay không.

Lam hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của bạn nhỏ nào đó, mỉm cười bước tới.

Lần này đám Bạch Thời khua chiêng gióng trống tới Phỉ Tây, không thể nào cư xử như một cuộc gặp mặt cá nhân rồi không lộ diện trước công chúng được, cho nên Phỉ Tây đã đặt ra một vài phương án tiếp đãi, biện pháp an toàn và đường lối cũng được xác định từ sớm, địa điểm thăm quan đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi bọn họ tới.

Bạch Thời rất không thích mấy chuyện thế này, chẳng muốn qua loa. Đương nhiên Tống Minh Uyên sẽ chiều theo cậu, bình tĩnh ném hết việc cho Velar, còn bản thân anh chuẩn bị kéo người nào đó đi chơi. Velar cảm thấy rất bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn Joshua, dịu dàng hỏi: “Lam cũng ở đây, cậu sẽ ở lại chứ?”



Joshua cười gật đầu: “Đương nhiên.”

Velar thỏa mãn một chút, dặn dò hai người nào đó chú ý an toàn rồi cùng Joshua đi theo phái đoàn đồng phạt xuất phát.

Hành tinh được đặt làm thủ đô của Phỉ Tây rất lớn, thành thị phồn hoa náo nhiệt, phong cảnh cũng rất đẹp đẽ. Vì không để Bạch Thời và Tống Minh Uyên xảy ra sự cố ngay trong tầm mắt mình, Phỉ Tây quyết định phái mấy hộ vệ hoàng gia được huấn luyện nghiêm chỉnh đi theo họ, nhưng Bạch Thời không chịu.

Đội trưởng nhíu mày: “Không được, bọn tôi nhất định phải đi theo.”

Bạch Thời chân thành nói: “Chúng tôi chỉ muốn hưởng thụ tuần trăng mật yên lặng, lên mạng là biết, chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi, khó khăn lắm mới có thể cảm nhận thế giới hai người, các anh đừng tàn nhẫn như vậy.”

Mọi người: “…”

Đội trưởng há hốc miệng, cố khuyên nhủ: “Chúng tôi sẽ không quấy rầy hai người, bây giờ các cậu đang ở Phỉ Tây, chưa quen với cuộc sống ở nơi này, nhỡ gặp chuyện không may thì phải làm sao?”

Bạch Thời duỗi móng vuốt vỗ vai: “Anh thật đáng yêu.”

Đội trưởng: “…”

Tống Minh Uyên nín cười kéo oắt con nào đó tới bên cạnh mình, tránh cảnh cậu lại hãm hại người ta, dứt khoát gọi tới số của Lam, để đối phương hạ lệnh thu người về.

Lam cười cười, nhìn đội trưởng qua màn hình: “Các anh về đi.”

Đội trưởng hơi chần chừ: “Nhưng mà…”

“Không sao, cứ giao việc này cho tôi xử lý.” Lam cười hoàn toàn không có chút áp lực nào, hai người anh em này của hắn đều là thiên tài cấp SS, lại còn mang theo hai cơ giáp vô cùng nghịch thiên, bọn họ không khiến người ta gặp chuyện không may đã tốt lắm rồi.

Đội trưởng đành phải nghe lệnh, gật đầu cam chịu dẫn thuộc hạ rời đi.

Bóng đèn đã biến mất, Bạch Thời sung sướиɠ nhờ Lục Việt tạo hành trình toàn diện nhất, đội mũ lưỡi trai và đeo kính đen, kéo đại ca xuất phát.

Công cụ chuyên chở ở thời đại này rất tân tiến, hai người muốn đi đâu cũng được. Chẳng mấy chốc mà đã hết một ngày, bọn họ thương lượng một chút, quyết định quay về ăn tối, mang cho đám Velar một đống quà, thảnh thơi rời khỏi cửa hàng.

Bạch Thời ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy áp phích khổng lồ ở đầu phố đã thay đổi, phía trên in mấy chữ rất lớn”Giải Thi Đấu Cơ Giáp Hữu Nghị”. Bạch Thời nhìn địa điểm, phát hiện nó được tổ chức ngay trên hành tinh này, chỉ là không ở thành thị này mà thôi, nếu dùng máy phi hành đại khái chỉ mất tầm hai mươi phút là tới nơi.

“Thành phố Pedro, bảy giờ thứ sáu tuần sau bắt đầu, chắc mọi người cũng đến rồi chứ hả?”

Tống Minh Uyên nhìn theo tầm mắt của Bạch Thời, lập tức hiểu mọi người mà cậu nói là thành viên của các chiến đội: “Muốn đi xem thi đấu?”

“Một chút.” Bạch Thời nói xong bỗng khựng lại, “Thực ra em muốn đánh một trận với đội của nhị ca hơn.”

Tống Minh Uyên đối mặt với cặp mắt sáng long lanh kia, biết rõ bạn nhỏ này lại mưu đồ chuyện xấu gì rồi, chỉ ừ một tiếng.

Bạch Thời đoán đại ca sẽ giúp mình thôi, lập tức vui vẻ, sau đó đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, lần thi đấu hữu nghị này Erna sẽ phái ai tới?”

Tống Minh Uyên nói: “Để xem, Phượng Hoàng cũng phái người đến.”

Bạch Thời càng tò mò hơn, lập tức đồng ý, vì vậy về nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau lên tiếng báo cho Velar, chuẩn bị đánh lẻ tiếp.

Velar dịu dàng nói: “Chạy tới chạy lui rất phiền toái, ở bên ngoài vài ngày cũng không sao đâu.”

“Nhưng thế thì ngại lắm.” Bạch Thời thành khẩn nhìn hắn, “Mặc dù ban ngày không đi chung, nhưng bọn em sẽ rất nhớ các anh, mỗi ngày phải gặp một lần mới được.”

Velar rất tâm lý: “Chúng ta có thể gọi video cũng được.”

Trải qua nửa năm chơi chung, Bạch Thời biết Velar còn lâu mới dễ tính như vậy, bây giờ hào phóng để bọn họ đi chơi, có khi đợi tới lúc về nước lại ném cho họ một đống công việc cũng nên. Cậu suy nghĩ một lát: “Thôi để xem xét đã, bởi vì em đột nhiên cảm giác mình kinh doanh rất luận lợi, có lẽ sau khi trở về bọn em phải chuyên tâm kinh thương mới được, mọi người sẽ thích thú hơn, đúng không đại ca?”

Tống Minh Uyên bình tĩnh đáp: “Ừ.”

Velar: “…”

Velar dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn phải quyết định dung túng bạn nhỏ này một lần, xoa đầu Bạch Thời: “Được rồi, đi chơi đi.”

Bạch Thời hài lòng rời đi, đi được hai bước lại quay lại: “Chuyện thi đấu ấy, anh có hứng thú không?”

Velar biết Bạch Thời suốt ngày nhớ thương phần thưởng của vụ cá cược kia, cười nói: “Thêm một suất của anh.”

Bạch Thời cảm thấy người này rất đáng tin cậy, gật đầu đáp: “Như vậy cho anh một suất, em đi xem lần này có những ai tham gia thi đấu hữu nghị, phải kéo thêm mấy người hộ chỗ mới được.”

Velar nhạy bén hỏi: “Hai người muốn đến thành phố Pedro?”

“Đúng thế.”

Velar thấy Tống Minh Uyên nhìn mình một cái, đã hiểu rồi, sau khi đưa mắt tiễn hai người rời đi liền đi gặp Lam như thường lệ: “Sau ba giờ chiều không bận gì chứ?”

Lam mỉm cười gật đầu.

Velar cười nói: “Tôi nghe nói giải đấu hữu nghị giữa hai nước sắp bắt đầu, có hứng thú đi xem không, nếu có thì đi cùng cho vui.”

Lam lập tức hiểu đây là muốn hắn chấp hành vụ cá cược, có điều Bạch Thời cũng quá cố chấp, đại ca và Velar lại không phải đèn cạn dầu, hắn cũng đã quyết định không kháng cự nữa nên đồng ý rất sảng khoái, hơn nữa còn lên tiếng bảo Becky gọi những người kia tới, bởi vì Lam có dự cảm, đêm nay tới thành phố Pedro nhất định phải đánh một trận.

Becky nhìn hắn ai oán, cuối cùng vẫn nghe lời gật đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »