Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 1

Chương Tiếp »
Chương 001: Xuyên việt

Lúc Bạch Thời online, đám biên tập đang thảo luận về topic hot gần đây —— Hệ liệt những kết thúc có thể khiến trạch nam phát rồ.

Có một số trạch nam thích đọc truyện chủng mã, nguyên nhân thì đơn giản lắm: Một là nhân vật chính có bề ngoài tép riu, vậy mà không ngừng dẫm lên mặt phú nhị đại, quyền nhị đại, thật là sảng khoái quá chừng hai là nhân vật chính sẽ xưng bá thiên hạ, hành hạ vô số pháo hôi, muốn thằng nào chết là thằng đấy phải chết ba là gái, gái, gái, tất cả các loại hình gái, muốn ngủ với em nào có em đó, đã sướиɠ lại không tốn tiền, còn gì sảng khoái hơn đây!

Topic thảo luận về những kết thúc có thể làm trạch nam phát rồ, đại đa số đều chỉ ra một vài sai lầm, ai nhìn vào cũng thấy.

Những truyện được vinh quang liệt kê trên này không phải là mấy truyện thiếu logic, chỉ dựa vào vầng sáng của nhân vật chính rồi làm màu các loại, mà là những truyện chủng mã có nội dung, có tam quan, cuốn hút và có gái đẹp… Nhưng cuối cùng vẫn khiến trạch nam phát rồ.

Một đám người trò chuyện khí thế ngất trời: “Mau đọc truyện này đi, nhân vật chính mãi không chịu đi tìm gái, nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện trong hôn lễ!”

Mọi người không nhìn, thuận miệng hỏi: “Tác giả đâu có nói cụ thể là em gái nào, có lẽ đến đây liền kết thúc, cho nên mới được nêu trên topic?”

“Không, nam chính tới tham gia hôn lễ của em gái nọ, nhưng lại không phải là chú rể, em gái xinh đẹp lập gia đình trước mặt hắn ta, mẹ nó chứ!”

Mọi người: “…”

“Trong danh sách này cũng có một truyện khác do thằng cha tác giả kia viết, kết thúc là em gái thổ lộ với nhân vật chính!”

Mọi người do dự một chút: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó nhân vật chính nói chỉ xem người ta như bạn, hơn nữa huynh đệ tốt đã chết, hắn không muốn thành hôn ngay, em gái nói đã hiểu, đau đớn bỏ đi, toàn văn hoàn!!!”

Mọi người: “…”

Bạch Thời nhìn họ nói chuyện phiếm, nét mặt bình tĩnh.

Cậu là một tác giả viết tiểu thuyết mạng, lăn lộn trong diễn đàn Khí Phách Thiên Hạ này được hai ba năm, đến nay đã cũng coi như có chút danh tiếng.

Khí Phách Thiên Hạ thừa thãi truyện chủng mã, đương nhiên Bạch Thời cũng viết theo thể loại này, nhưng truyện của cậu có một đặc điểm, đó chính là tuy có một đống em gái xinh đẹp theo đuổi, nhưng hậu cung của nhân vật chính sẽ không bao giờ lớn hơn một.

Không khéo, hai quyển truyện nói trên đều do cậu viết cả.

Bạch Thời bình tĩnh tắt khung đối thoại, quét mắt nhìn một nhóm độc giả, ấn mở xem sao. Người bên này cũng đang thảo luận, hơn nữa là vì đọc từ đầu đến cuối cho nên còn nóng tính hơn.

Mọi người gào rú, bạn tốt cái mẹ gì! Ghét nhất là hai chữ bạn tốt! Còn nữa, vì sao huynh đệ đã chết thì không chịu kết hôn? Liên quan gì vậy?! Tui phát hiện tác giả cần ăn đòn!

Bạch Thời nhìn họ lăn qua lăn lại, trong lòng nghĩ: chẳng lẽ tui lại nói cho các người biết bởi vì tác giả là gay, cho nên đa số em gái trong mắt tui chỉ là khuê mật hả? Đương nhiên, cậu biết mấy câu này không thể nói ra, nếu không chắc cậu sẽ bị chém muôn mảnh, Bạch Thời chỉ có thể cảm khái một chút, yên lặng mở post bar, xem mọi người YY về đồng nghiệp văn BL, cảm động quá trời, ánh mắt quần chúng đúng là sáng như tuyết!

Bạch Thời đọc chăm chú, dưới góc phải đột nhiên hiện lên một nhóm thảo luận lạ hoắc, tò mò ấn mở, phát hiện là đám tác giả và biên tập mà cậu quen. Mấy người này cũng gọi là có số có má, quan hệ không tệ, lúc nãy còn ẩn nick, bây giờ lại kéo cậu lên, đoán chừng là có việc, Bạch Thời hỏi: “Có chuyện gì thế này?”

Trong nhóm có năm người, một người chưa online, mấy tên còn lại thì đang gõ chữ điên cuồng.

Bạch Thời đã hiểu, ba người này ở cùng thành phố, cả ba cảm giác hoàn cảnh sống không tốt, liền cùng nhau thuê một căn phòng. Để kỷ niệm ngày trọng đại, cả đám quyết định hợp tác viết một quyển tiểu thuyết, vì vậy kéo thêm hai người nữa tới làm tham mưu, Bạch Thời chính là một trong số đó.

Cậu không rõ lắm về phân công cụ thể của họ, bản quyền rồi lợi ích cũng là vấn đề lớn, nhưng đã quyết định cùng viết, chắc đã thương lượng xong xuôi cả rồi.

“Tốt thôi, mấy ông định viết gì?”

“Truyện tương lai, nhân vật chính điều khiển cơ giáp đỉnh cấp tung hoành vũ trụ, đại sát thứ phương!”

“Có nhiều hành tinh, nhiều chủng tộc, nhiều nhiều em gái!”

“Đúng, thật nhiều gái đẹp!”

Bạch Thời biết rõ tính nết của đám này, chắc chắn sẽ đem hết tất cả các kiểu mỹ nhân vào trong truyện, cho nên hậu cung của nhân vật chính khá là khổng lồ, lại nói… Thật sự dùng hết sao? Cho dù dùng hết, thật sự không sợ tinh tẫn nhân vong sao?

“Ừa, rồi sao?”



Ba người bên kia rất hào hứng, bắt đầu thảo luận đại khái về thiết lập và bối cảnh.

Nhân vật chính sống ở một hành tinh xa xôi, trong thế giới đầy rẫy cơ giáp này, cơ giáp sư là nghề nghiệp đứng đầu được mọi người tôn kính nhất, nhưng cơ giáp có yêu cầu về cấp bậc gene và tinh thần lực, bởi vậy không phải ai cũng có thể điều khiển.

Các hành tinh rất xem trọng việc tuyển dụng nhân tài, còn xây cả một học viện dành cho thiếu niên, hàng năm tiến hành kiểm tra những đứa trẻ mười tuổi trong khu vực, chỉ cần đạt điều kiện là có thể nhập học. Sau khi được bồi dưỡng mấy năm, có thể gia nhập vào học viện quân sự ở tinh hệ, nếu thành tích xuất sắc, cũng có khả năng thi đậu vào học viện quân sự hoàng gia, tương lai sáng lạn.

Câu chuyện bắt đầu vào ngày kiểm tra ấy.

“Khởi điểm của nam chính không nên quá cao, như vậy không gian phát triển sau này mới rộng, đúng rồi, chúng ta có nên cho hắn trúng tuyển không?”

Mấy người thương lượng một lát, quyết định để nhân vật chính bị loại, bởi vì ai trúng tuyển mà chẳng giống nhau, không thú vị gì hết, họ muốn nhân vật chính khác người kìa. Bây giờ lại đang do dự giữa mấy gia tộc lớn gia tộc nhỏ, cuối cùng quyết định để nhân vật chính sinh ra trong gia tộc lớn.

“Hành tinh này không phồn hoa, dù gia tộc của nam chính ở đây có lớn đến mấy, thì so với bên ngoài cũng chẳng đáng là bao. Nhân vật chính không được gia tộc coi trọng, từ nhỏ đã bị anh em cười nhạo, lần kiểm tra này anh em của hắn qua hết, chỉ có hắn là trượt, lại bị cười nhạo thêm, vì thế hắn bỏ nhà đi, từ từ trở nên mạnh mẽ. Vài năm sau, thành chủ tổ chức giải thi đấu cơ giáp, mấy tên anh em của hắn cũng tham gia, bị nhân vật chính hành hạ cho ra bã, xem đi, đã có pháo hôi rồi.”

Những người còn lại phụ họa, sau đó hỏi thăm ý kiến của Bạch Thời.

Đối với loại nhân vật chính trăng hoa này, Bạch Thời hoàn toàn không có thiện cảm, liền chậm rãi gõ chữ: “Độc giả của các ông là trạch nam, phải để họ hòa nhập vào câu chuyện hơn đúng không?”

“Cho nên?”

“Cho nên nam chính xuất thân bần hàn, sống trong một thôn trang nhỏ, rồi thì làm việc vặt ở cạnh bãi rác để kiếm sống, trong đó có linh kiện cơ giáp bị bỏ hoang, một người làm việc ở nơi ấy từ nhỏ như nam chính rất quen thuộc với mấy thứ này. Trong thôn có mấy thằng oắt gia cảnh tương đối khá giả thường xuyên bắt nạt nam chính, đám này trúng tuyển, còn nam chính thì trượt.” Bạch Thời nhìn màn hình, khá thỏa mãn.

Phía bên kia im lặng hai giây: “… Thế này thì quá thảm rồi, đúng là tép riu của tép riu!”

Ba người nhanh chóng bác bỏ, đang suy xét hạ thấp quy mô của gia tộc xuống một chút, tối thiểu là không giàu nứt vách nữa. Bạch Thời chỉ thuận miệng đề nghị, đương nhiên không có ý kiến. Vì vậy mấy người bắt đầu thảo luận về thiết lập khác và hướng đi của cốt truyện.

Bạch Thời là một người lâu lâu hơi độc mồm, lâu lâu thích thổ tào, ngoài ra không còn khuyết điểm khác, bây giờ bị kéo tới làm tham mưu liền nghiêm túc đọc khung đối thoại, thỉnh thoảng đề nghị rất đúng trọng tâm. Ví dụ như ba người cùng viết, phong cách khác nhau, sơ ý một chút là sẽ biến thành kiểu hôm nay nhân vật chính lãnh đạm, ngày mai lại nhìn người ta cười tà mị, như tâm thần vậy đó, vì thế thói quen và đặc điểm nên thiết lập sơm sớm, tốt nhất là nghĩ ra cách vất vả một lần nhàn nhã suốt đời.

Ba người nói có lý, hỏi cậu có ý định gì.

Bạch Thời biết rõ bản lĩnh của mấy tên này, vấn đề nan giải đến mấy cũng sẽ được giải quyết nhanh chóng thôi, liền đưa ra đề nghị khá dữ dội: “Dễ lắm, mặt liệt là được.”

“…”

Ba người cảm thấy mặt liệt không đủ uy vũ khí phách, thiết lập tính cách của nhân vật chính thành lạnh lùng, lúc này một vị tham mưu khác cũng online, sau khi hỏi xong, liền hứng trí gia nhập vào cuộc thảo luận. Mấy tên này lâu lâu lại dìm hàng nhau, dần dần hơi lạc đề, cũng may có người nhớ ra vẫn chưa đặt tên cho nhân vật chính, liền kéo về chủ đề chính.

Bạch Thời lại bắt đầu phát huy khả năng độc mồm: “Mấy ông đặt tên quá cũ, nói sao thì hắn cũng là nhân vật chính, phải đặt một cái tên làm người ta vừa nhìn qua đã nhớ, hiểu chưa?”

Mấy người khiêm tốn thỉnh giáo: “Ví dụ như?”

Bạch Thời: “Cẩu Đản.”

Mọi người: “…”

Mấy giây sau, trên màn hình tràn đầy biểu tượng đánh người.

Bạch Thời gửi qua một khuôn mặt cười, lại về trạng thái đứng đắn, nêu ra mấy cái tên bình thường, hàn huyên một lát liền viết truyện, đợi đăng chương mới rồi gọi đám bạn tới quán bar.

Quán bar này có phong cách rất tươi mát, Bạch Thời thường xuyên đến ngồi một chút, hôm trước cậu gặp được một anh đẹp trai ở đây, từ đó tới nay đã mấy ngày rồi, vậy mà cậu vẫn chưa được gặp lại người ta. Bạn cậu cũng biết mục đích này, kiên nhẫn ngồi cùng.

“Tui không bị sét đánh.” Bạch Thời nói, “Ai mà chẳng thích ngắm mấy thứ đẹp đẽ, tui cũng thế, điều này không có nghĩa là tui thích anh ta, hiểu không?”

Mọi người gật đầu rối rít, Bạch Thời có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cậu lại rất bảo thủ với vấn đề tính cảm, mãi vẫn chưa tìm được bạn, bây giờ mới chịu chú ý người khác một chút, đương nhiên là họ phải ủng hộ rồi. Bạch Thời thấy nét mặt của họ thành khẩn, hài lòng gật đầu.

Cuộc sống bình tĩnh không sóng gió, Bạch Thời tiếp tục viết truyện, lúc rảnh rỗi sẽ nói chuyện với đám kia, nêu ra mấy đề nghị kì cục, sau đó tới quán bar ngồi một chút, khá thanh thản.

Đã nửa tháng trôi qua, đám kia bắt đầu viết rồi.

Hôm nay, Bạch Thời vừa đăng chương mới đã nhận được điện thoại của đại ca, lập tức chạy tới đón. Từ nhỏ cậu đã sùng bái đại ca, đại ca luôn nói làm người phải lễ độ, dù trong lòng có mắng chửi người ta thành cặn bã, muốn đập cho đối phương một trận nhừ tử thế nào, thì trên mặt vẫn phải giữ vững phong độ tốt đẹp. Cậu quan sát đại ca nhiều năm, cảm thấy rất có lý, chậm rãi tạo thành thói quen thổ tào trong lòng.



Đại ca làm việc ở nơi khác, gần đầy được điều đến thành phố này, chuẩn bị ở nhờ chỗ cậu một thời gian, Bạch Thời rất vui, kéo đại ca vào phòng. Biết được anh mới ở ngoài mấy năm đã biết nấu cơm, sùng bái hết sức, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, mười phút trôi qua, Bạch Thời bị viêm ruột cấp tính kéo vào bệnh viện truyền nước.

Đại ca nghe nói là ăn đồ bị hỏng, biểu lộ rất bình tĩnh, như thể đầu sỏ gây nên không phải là anh, bắt đầu nghiên cứu phòng bệnh, ôn hòa nói: “Bệnh viện này khá thú vị.”

Bạch Thời nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện trên vỏ chăn in mấy chữ: Bệnh viện Thần Ái, thần yêu thương mỗi người.

Khóe miệng co giật: “Ai thiết kế cái này thế? Không tin vào khả năng của mình mà đi tin thần hả? Vừa nhìn đã thấy không đáng tin.” Cậu dừng lại một chút, kéo đại ca đổi chủ đề, vội vàng quay đầu, “Anh cũng ăn cơm mà, sao anh không có việc gì?”

Đại ca im lặng nửa giây, vẫn bình tĩnh như trước: “Anh ăn quen rồi.”

Bạch Thời: “…”

Dạ dày anh có phải là dạ dày người không đó? Anh ăn quen thì có thể đầu độc tui sao? Dù gì ông đây cũng là em trai ruột của anh đó, đồ vô lại! Lại nói, anh thật sự không cố ý sao?

Đại ca liếc nhìn cậu một cái: “Không mắng anh trong lòng chứ?”

“… Nào có.”

Đại ca xoa đầu cậu: “Ngoan.”

Lúc Bạch Thời trở về từ bệnh viện đã là đêm khuya, bạn bè gửi tin nhắn tới, nói là anh đẹp trai kia đã xuất hiện, nhưng phải chuẩn bị tâm lý, bên cạnh người ta có trai lạ! Cậu thở dài, nghĩ thầm vì sao đàn ông tốt đều bị đàn ông cướp hết, liền trả nhắn lại bảo không đi, mở máy lên nói chuyện phiếm.

Nhóm kia đang thảo luận về nhân vật phản diện, thấy Bạch Thời online liền hỏi thăm ý kiến của cậu, bây giờ tâm trạng của Bạch Thời đang rất tệ, lách cách đánh chữ: “Phàm là nhân vật phản diện, nếu không phải đố kỵ vì bị nhân vật chính cướp mất người đẹp, thì cũng ghi hận vì người ta có tài, cản trở con đường xưng bá, đúng là không biết sáng tạo!”

“… Ý của ông là?”

“Phải tạo ra một nhân vật phản diện khác biệt, hiểu không hả? Vì sao hắn lại hãm hại nhân vật chính? Bởi vì nhân vật chính có nhiều gái vây quanh! Nhưng vì sao lại thế? Bởi vì hắn yêu nhân vật chính điên đảo!” Bạch Thời gõ chữ ầm ầm, “Không chiếm được thì phá hủy, điên cuồng nhường nào!”

Cậu nói xong còn ngại thiếu, kiếm mấy đoạn truyện ngắn H cao, đổi tên nhân vật trong đó thành nhân vật chính và nhân vật phản diện, gửi tới đầu độc nguyên đám.

Phía đối diện im lặng mấy giây, màn hình lại bị bao phủ bởi biểu tượng đánh người.

Bạch Thời trêu họ thêm một lát, tắt máy lên giường nằm, ngủ thật say.

Cậu bị một tiếng động rất lớn đánh thức, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện đây là một nơi rất giống quảng trường, phía trước có một tòa nhà lớn màu trắng, trên đó viết mấy chữ màu vàng rất lớn —— Văn phòng học viện Tác Vọng.

Trong đầu cậu thoáng chốc hiện lên một đoạn văn ngắn.

…Tòa nhà màu trắng to lớn chìm trong nắng sớm, trang nghiêm và trang trọng, đưa mắt nhìn tấm biển màu vàng bắt mắt có ghi “Văn phòng học viện Tác Vọng”, như nói lên sự hy vọng vô biên. Xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập, cha mẹ dẫn con cái xếp thành một hàng thật dài. Hắn ngửa đầu nhìn về phía trước, nắm tay thật chặt, cùng chờ đợi thử thách đang tới, mà lúc này, bên tai bỗng vang lên tiếng giễu cợt: “Ôi, nhìn xem ai kìa, cũng dám vác mặt tới tham gia kiểm tra.

“Ôi, nhìn xem ai kìa, cũng dám vác mặt tới tham gia kiểm tra.”

Bạch Thời tỉnh táo lại, vô thức nhìn sang, chỉ thấy có ba đứa trẻ đứng đó, trong mắt mang theo sự khinh thường không thèm che giấu. Cậu nhìn quanh, phát hiện mấy tên nhóc này đang nói tới mình, ngơ ngẩn, tình huống này là thế nào đây?

Cả ba thấy Bạch Thời im lặng, một đứa còn nói thêm: “Thứ ngu xuẩn thế này chắc chắn sẽ bị loại, nói chuyện với nó mất mặt lắm.” Sau đó không thèm để ý đến cậu nữa, đi lên phía trước xếp hàng.

Bạch Thời đưa mắt nhìn chúng đi xa, cúi đầu dò xét bản thân, phát hiện cơ thể mình đã teo nhỏ, còn mặc một bộ đồ rách tung tóe, khẽ giật mình, đang định véo đùi mình một cái, bỗng cảm giác có người đang kéo cậu lại, quay đầu nhìn sang.

Trước mặt cậu là một đứa bé cùng tuổi, khuôn mặt lo âu, hỏi han: “Cẩu Đản, cậu không sao chứ?”

Bạch Thời im lặng vài giây, giữ nguyên bộ mặt tê liệt: “… Cậu đang nói tôi?”

“Đúng thế, cậu làm sao vậy?”

Bạch Thời: “…”

Mẹ nó, dự cảm bất an mãnh liệt này là gì vậy hả?!

Truyện chủng mã: là thể loại truyện nam chính rải tình và rải giống như ngựa đực, em nào đến cũng yêu, em nào đến cũng thu hết. Đăng bởi: admin
Chương Tiếp »