Chương 26

Từ Án Viễn có gì đó không đúng cho lắm.

Kể từ khi mối quan hệ giữa hai người được công khai trước mặt hai mẹ, thì anh đã trở thành một người bạn trai đúng với danh nghĩa đó hơn. Luôn có nhiều lý do hợp lý để đón Chung Ức tan làm, phục vụ đồ ăn thức uống ngon cho cô, hay là giữ cô ở lại trong nhà mình.

Cộng với việc trong đêm tối gió lộng, anh chăm chỉ “tập thể dục”, khiến cô trong ngoài thoải mái và càn yêu anh hơn, nên Từ Án Viễn cảm thấy đã đến lúc phải thực hiện kế hoạch đó.

Chung Ức không biết anh đang “âm mưu” chuyện gì, lại phát hiện ra mấy ngày nay anh luôn đi sớm về muộn, bí mật làm điều gì đó. Hiện tại, Từ Án Viễn rất bận rộn, mà cô cũng đã quay lại với công việc vốn có của mình, tụ tập ăn uống với bạn bè sau khi tan sở, tắm rửa đọc sách

Cuối cùng nhớ lại không biết trong hồ lô bán loại thuốc gì, lại phát hiện mấy ngày nay hắn đi sớm về muộn, tựa hồ đang bí mật làm gì đó. Bây giờ anh ấy bận rộn, anh ấy lại trở về cuộc sống trước đây, sau khi tan sở thì tụ tập ăn uống cùng đồng nghiệp, tắm táp đọc sách, ngủ nghỉ, sinh hoạt vô cùng nhàn nhã.

Tuy nhiên, Chung Ức đã sớm phát hiện ra rằng mình đã nhầm, mặc dù Từ Án Viễn về muộn, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ ngoan ngoãn về nhà, nếu biết cô không đến chỗ anh, thì anh sẽ lái xe đến thẳng nhà cô ngủ, chẳng tách rời nhau dù chỉ một đêm.

Quả thực là không bình thường chút nào, hơn nữa còn có cảm giác vừa thần bí vừa đeo bám nữa.

Vào buổi tối báo cáo giữa năm, tổ trưởng đãi ăn tối, một đồng nghiệp đã dẫn theo bạn trai tới, mọi ánh mắt và các cuộc trò chuyện đều đổ dồn lên hai người họ, hai người anh thì bóc vỏ tôm cho em, e thì múc canh cho anh, ngọt ngọt ngào ngào.

Trên bàn ăn, thỉnh thoảng lại có tiếng hò hết, Hiểu Giang ngồi cạnh Chung Ức, nhỏ giọng nói: “Có dám đưa người yêu cô đến đây ăn tối không?”

“Tha cho tôi đi.” Chung Ức buông đũa, mở điện thoại ra, lắc đầu mỉm cười, nói: “Cô xem này, anh ấy đã hỏi tôi khi nào thì về nhà đến lần thứ ba rồi.”

“Chồng quản nghiêm ghê nha.” Hiểu Giang tặc lưỡi hai cái: “Bảo anh ấy đến đón cô đi, rồi cùng ăn một chút.”

Chung Ức mỉm cười: “Cô đừng nói nữa, anh ấy đang muốn đến thật đó.”

Từ Án Viễn trông vẻ ngoài thì lạnh lùng và thờ ơ, chỉ có những hoạt động liên quan đến Chung Ức là anh sẽ hận không thể chen chân vào tham gia. Rồi điên cuồng thể hiện tình yêu dành cho bạn gái mình trước mặt mọi người, để tất cả đều phải nhìn họ bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, như thế thì cái đuôi to sau người anh có thể vẫy nguyên cả một đêm.

Từ Án Viễn: “Anh đến đón em nhé?”

Chung Ức: “Không cần đâu, đồng nghiệp của em tiện đường, một lát nữa là em về rồi.”

Từ Án Viễn: “Anh không yên tâm, anh sẽ đến đón em.”

Chung Ức: “Không được đến!”

Từ Án Viễn: “?”

Từ Án Viễn: Đã thu hồi tin nhắn.

Chung Ức: “Hừ, tay trơn quá nhỉ, ở đây ồn lắm, lát nữa lên xe em sẽ gọi cho anh.”

Từ Án Viễn: “Em nói thật đi, em đang ở với ai, đừng nói là đi ăn riêng với người đàn ông nào đó rồi nói dối anh là đi với đồng nghiệp nhé?”

Từ Án Viễn: “Em nói đi, anh có thể chịu đựng được.”

Từ Án Viễn: “Không, em đừng nói, để anh bình tĩnh đã, em gửi địa chỉ cho anh để anh đến tìm em, chúng ta nói chuyện trực tiếp với nhau, anh không tin là em không yêu anh.”

Chung Ức: “Tối nay muốn sờ.”

Chung Ức: “Anh đi tắm đi, em muốn ngửi mùi thơm thơm sau khi về nhà.”

Từ Án Viễn: “Ok luôn.”

Quả nhiên, chú chó săn lông vàng đã được dỗ dành như vậy.

“Lại là vẻ mặt đó.” Hiểu Giang ý vị sâu xa nhìn Chung Ức, trầm giọng nói: “Không phải là cô đang ngắm ảnh khỏa thân của bạn trai đó chứ?”

Chung Ức múc đầy một bát canh cá trích, nhẹ nhàng húp từng thìa, khẽ cười, nói: “Còn cần phải xem ảnh nữa sao?”

“Đó là một khuôn mặt khác.”Tiểu Giang ý vị thâm trường nhìn nó, trầm giọng nói: “Không phải đang xem bạn trai mình khỏa thân ảnh chụp sao?”

End Yi múc đầy một bát canh cá diếc, nhẹ nhàng húp từng thìa, cười nói: “Tôi mà còn cần xem ảnh nữa hả?”

“Háo sắc.” Hiểu Giang liên tục huých vai vào cô, Chung Ức mỉm cười lắc trái lắc phải. Đèn xanh của điện thoại lại nhấp nháy, dưới ánh mắt ái muội của Hiểu Giang, cô tự vào sô pha, ngồi thu lu trong góc nhấp mở, sau đó hô hấp hơi dừng lại.

Một đoạn video dài mười hai giây được quay trong phòng tắm và cảnh được quay là cảnh anh đang tắm, tấm lưng trần với những cơ bắp săn chắc lộ ra, Từ Án Viễn đưa lưng về phía ống kính, tay trái đưa lên nhẹ nhàng sờ trên cổ, bọt tắm trắng xóa trượt xuống lưng, dọc theo làn nước, ẩn hiện dưới vòng eo gọn gàng. Anh quay người, chậm rãi xoa tay lên vai, cánh tay và ngực, tạo thành những vòng bọt tròn trên cơ bụng, hai giây cuối cùng, đôi mắt có vẻ lơ đãng đang cụp xuống lại từ từ ngước lên nhìn về phía máy quay.

Sau khi video phát hết, Chung Ức ôm điện thoại trước ngực bằng cả hai tay, cô liếc nhìn Hiểu Giang, rồi nhìn về phía trước, sau đó cầm cốc trà lên uống.

Đoạn video ngắn tưởng chừng như vô tình này, thực tế lại được thiết kế cẩn thận từng góc quay, từng chuyển động, đến cả ánh mắt ở cuối video ấy của anh cũng như đang ám chỉ với cô rằng: “Mau về thôi, anh tắm rồi đợi em.”

Và còn… Cơ bụng cũng kì cọ sạch sẽ lắm rồi.

Hiểu Giang: “Đây không phải chỗ không người đâu nhé.”

Chung Ức: “Sao thế?”

Hiểu Giang: “Đừng có xem cảnh người lớn ở nơi công cộng.”

Chung Ức: “Đâu có xem đâu.”

Hiểu Giang: “Còn nói không, hai gò má cô đỏ bừng, mắt thì mơ màng, sắp nhập tâm đến nơi rồi kìa.”

Chung Ức: “Canh cá hôm nay trong ghê, ngon thật đó.”

Hiểu Giang: “?”

Chung Ức: “Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi không như vậy đâu.”

…..

Kỳ nghỉ dài đã đến, theo kế hoạch từ trước, hai người cùng nhau về Bình Thành để nghỉ dưỡng. Sau hơn mười năm, Từ Án Viễn mới lại bước vào căn phòng của Chung Ức, cô ngồi trên ghế nhìn anh đi đi lại lại quanh phòng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kỳ lạ và mê hoặc.

Cậu nhóc trước kia đeo cặp sách đứng ở cửa, bây giờ phải hơi cúi đầu xuống mới có thể vào trong, anh đứng trước giá sách của cô, với lấy quyển Angry Bird” ở ngăn trên cùng.

“Cuốn này là của anh tặng em.” Từ Án Viễn quay đầu lại nói.

“Vậy mà anh vẫn còn nhớ sao?” Chung Ức ngạc nhiên mỉm cười: “Là món quà anh tặng em vào ngày sinh nhật năm em mới lên cấp hai, em còn nhớ khi ấy mua nó hết năm mươi tệ và anh đã nói dối rằng đây là phần quà cào thưởng có được.”

Nhưng cái mà anh để ý lại là: “Khi nhìn thấy nó em có nhớ đến anh không?”

“Nhớ chứ.” Cô ôm đầu gối, cười tủm tỉm nhìn anh: “Anh đang ở đâu, anh đang làm gì, anh vẫn là “hạng hai” sao, anh thi vào trường đại học nào, anh làm công việc gì, anh đã có bạn gái chưa, đã kết hôn chưa?”

Từ Án Viễn không kiềm chế được nụ cười ở khóe môi, anh chậm rãi đi tới, vòng tay ôm, vuốt v e sau lưng cô: “Thì ra là em thích anh đến vậy.”

“Ừm.” Chung Ức nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn anh, đột nhiên lại vén áo anh lên, cứ thế thò đầu vào trong.

Một giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy ra, theo đó là giọng nói của Tần Phương: “Tiểu Viễn, căn phòng ở giữa đã được dọn dẹp sạch sẽ, con…”

Âm thanh đột ngột dừng lại, hai giây sau, trong phòng vang lên một tiếng “cạch”, cửa phòng được đóng lại. Chung Ức cắn môi nở nụ cười, phát hiện ra mặt Từ Án Viễn còn đỏ hơn cả mình, đến ánh mắt cũng vô cùng căng thẳng. Trong lòng cô tràn ngập niềm vui và yêu thương, cảm thấy ở anh từ đầu đến chân đều thật đáng yêu, vì vậy bèn đứng dậy trên ghế, lao về phía anh, rồi đẩy anh xuống giường…

Mười một giờ tối, cửa phòng Tần Phương vừa mới đóng, thì điện thoại của Chung Ức lập tức rung lên, cô nằm nghiêng trên giường nghe điện thoại, giọng nói ẩn chứa ý cười: “Ngủ trên giường nhà em anh có quen không?”

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp: “Gối mềm, chăn thơm, chỉ có điều… Giường hơi trống.”

Cũng có vần điệu ghê, Chung Ức cuốn chăn, lăn nửa vòng trên giường, sau đó đứng dậy đẩy cửa sổ ra. Buổi tối ở khu ngoại thành mát mẻ và yên tĩnh, gió đêm mang theo hương hoa mộc thơm ngào ngạt, bầy trời đêm tĩnh lặng, điểm xuyết những vì sao. Giọng nói của anh lại nhẹ nhàng truyền đến: “Em ngủ chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy tại sao lại không lên tiếng.”

“Vì đang nhớ anh.”

Đầu dây bên kia đột nhiên không động tĩnh, Chung Ức cúi đầu mỉm cười, lại nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ cửa trước, do đoán trước được rằng anh sẽ lén lút mò sang phòng mình, nên cô đã không khóa cửa.

Tay nắm cửa khẽ vặn, khi Chung Ức quay đầu lại, thì cửa phòng đang từ từ mở ra, một bóng người cao lớn chen vào trong, hai người cứ thế đứng nhìn nhau trong ánh đèn ấm áp mờ ảo.

Chung Ức mỉm cười nhào vào lòng anh, Từ Án Viễn ôm eo cô bế đến trước mặt, rồi cúi đầu cọ cọ vào môi lưỡi cô. Từ bức tường trắng, cạnh tủ sách, đến bàn học, những thứ mang theo kỷ niệm thời thơ ấu của hai người, sau hơn mười năm lại lưu giữ dấu vết đam mê của tuổi trưởng thành.

Nụ hôn của Từ Án Viễn rơi xuống bờ vai trắng nõn, rải rác từng dấu đỏ, tiếng th ở dốc truyền đến bên tai cô: “Anh nhớ là cách âm của nhà không tốt.”

“Lúc nào cũng vậy mà.” Giọng nói của Chung Ức cũng hổn hển, nhẹ nhàng chạm vào trái tim anh: “Anh nhẹ thôi.”

“Không liên quan đến việc anh có nhẹ hay không.” Từ Án Viễn hít một hơi thật sâu, rồi thở ra: “Mà là em rất biết rên.”

Cô giơ nắm đấm lên đập vào vai anh, nhưng lại mềm mại và vô lực, giống như đang làm nũng, Từ Án Viễn nắm chặt nắm đấm nhỏ, hôn lên từng ngón tay cô, tiếp tục “cố gắng”: “Ngay mai anh đưa em về thăm trường.”

Chung Ức suýt chút nữa thì bị anh làm cho choáng váng: “Không cho vào… Đâu.”

“Vậy em có cho vào không?”

“Há?”

Anh cười khẽ bên tai cô, Chung Ức chợt hiểu ra, cô vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, còn anh thì thở hổn hển, bảo cô ôm thật chặt, khiến cho hình ảnh và không khí càng thêm náo động: “Không cho cũng vào, miễn là anh muốn.”

…..

Ngày hôm sau, hai người quay lại trường cấp hai, Chung Ức đứng dưới bóng cây, nhìn vào bốt bảo vệ, cứ thế cho đến khi Từ Án Viễn gật đầu thì cô mới cầm ô đi tới: “Thật không ngờ lại có thể vào trong.”

Anh nắm tay cô, mỉm cười, nói: “Đã khi nào anh lừa em chưa?”

Sân chơi và tòa nhà dạy học đã được sửa sang lại, công thêm một tòa nhà thể dục siêu lớn mới được xây dựng, con đường dài rợp bóng cây vẫn còn đó, còn nhớ con đường này đã được sắp xếp phân công từng lớp luân phiên quét dọn, vì bốn mùa quanh năm lúc nào cũng chi chít là rụng. Hôm nay, người, vật thay đổi không còn thấy những bạn học cùng “chiến đấu” năm đó nữa, mà thanh xuân của họ cũng đã mãi mãi đóng băng tại nơi đây.

Từ Án Viễn ngẩng đầu nhìn vào một chỗ, cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu lại hỏi: “Có muốn đi lên nhìn một chút không?”

“Đến thì cũng đến, đương nhiên là đi rồi.” Chung Ức mỉm cười, hai người cùng nắm tay nhau lên lầu.

Khi đó, lớp học của họ ở cuối tầng ba, gần văn phòng chủ nhiệm lớp, vào thời điểm ấy, chỗ ngồi của mọi người được linh hoạt, chỉ cần dựa theo danh sách tên còn lại thì hai người cùng bàn có thể tự chọn chỗ ngồi.

Học bá siêu cao thủ số một của lớp luôn chọn ngồi một mình ở vị trí cạnh cửa sổ, bàn đầu tiên của tổ bốn, và người xếp thứ hai, thứ ba trong kỳ thi đó là Từ Án Viễn và Chung Ức đã tình cờ ngồi cùng bàn.

“Ngồi chỗ nào?” Anh hỏi.

“Chỗ nào cũng được.” Cô đáp

“Cậu chọn đi.”

Cô nói: “Bàn bốn tổ ba.”

“Ừm, được.” Anh không hỏi thêm gì, chỉ ghi vào tờ giấy rồi đưa lên bàn giáo viên.

……

Lúc này, hai người đứng ở bán cuối cùng trong lớp, nhìn quanh phòng học vốn đã không còn quen thuộc, Từ Án Viễn hỏi: “Tại sao hồi ấy em lại chọn vị trí đó?”

“Chọn đại thôi mà.” Chung Ức nói: “Không gần quá cũng chẳng xa quá, tầm nhìn vừa phải.”

Từ Án Viễn gật đầu, lấy điện thoại trong túi ra, ra hiệu với cô rằng mình cần nghe điện thoại rồi cúi đầu đi về phía cửa.

Chung Ức nhìn quanh lớp học trống không, len lỏi giữa những chiếc bàn và ghế, đồng thời tò mò nhìn chằm chằm vào một số chữ trên đầu và cuối bàn, rồi chậm rãi bước đến bục giảng. Cô nhìn toàn cảnh lớp học, cuối cùng dừng ánh mắt lại ở bàn thứ bốn, của tố ba. Tại sao ngay từ đầu lại chọn vị trí này?

Chung Ức nhớ buổi trưa Hè năm ấy, cả lớp chìm trong giấc ngủ, Từ Án Viễn ôm một xấp giấy trên tay, từ từ đi qua từng tổ. Bên ngoài gió thổi vào hành lang, vào cả trong lớp học khiến những trang sách phát ra tiếng loạt soạt, anh giúp từng bạn học lấy sách giáo khoa đè lên từng tờ bài kiểm tra, rồi lặng lẽ đi đến chỗ ngồi tiếp theo.

Đúng vào lúc ấy, tại bàn thứ tư của tổ ba, có một đường phân chia ánh sáng và bóng tối, anh đứng ở đó, như thể đang đứng trên dòng chảy của thời gian, trên gương mặt của chàng thiếu niên là một vệt sáng, mà khi ngẩng đầu lên thì người đầu tiên mà anh nhìn thấy là cô.

Điện thoại bỗng rung lên, Chung Ức bừng tỉnh lại trong ký ức, Từ Án Viễn ở đầu dây bên kia nói: “Em ra ngoài hành lang đi.”

Chung Ức bước ra khỏi lớp, tiếng ve kêu râm ran cùng nắng nóng ập tới, bầu trời hôm nay trong xanh như bức tranh thủy mặc. Cô nhìn dãy hành lang dài không một bóng người, khi đi tới lan can cầu thang thì một tiếng nổ lớn truyền đến, kèm theo đó là tiếng vỗ tay cùng tiếng hò hét khiến Chung Ức đóng băng tại chỗ.

Mười ba, mười bốn học sinh trung học đang tụ tập ở dưới lầu, mà người đang đứng bên cạnh họ lại là cô Chu – giáo viên chủ nhiệm cấp hai của Chung Ức. Những nụ cười trẻ trung hiện lên trên gương mặt họ, lúc này đang cùng nhìn lên chỗ cô, dưới sự ra hiệu của cô Chu, bọn trẻ đột nhiên giương cao biểu ngữ, đồng thanh hô to: “Chị Tiểu Ức, chị có đồng ý lấy anh ấy không?”

Từ Án Viễn cầm trong tay bó hồng màu xanh, anh từ dưới mái hiện đi đến nơi có thể nhìn thấy cô, rồi ngẩng đầu lên. Vào khoảnh khắc ấy, suốt hai mươi năm qua, mỗi ánh mắt khi anh nhìn mình, đều được nối thành chuỗi trong đầu Chung Ức, và đọc rõ những lời mà khi đó anh chưa kịp nói ra.

Anh đợi em, luôn luôn chờ đợi em!

Chung Ức quay người chạy về phía lỗi vào cầu thang, Từ Án Viễn cũng sải bước tiến tới, nhóm trẻ cậu xô tớ đẩy, cùng cười đùa vây quanh. Anh chợt dang rộng vòng tay đứng đợi ở đầu cầu thang, làn váy của cô phủ vào lòng anh, kèm theo đó là tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Mất bao lâu để chờ đợi một người?

Chung Ức cảm thấy mình không cố ý đợi anh, cũng giống như anh đã nói, những ngày tháng trước khi gặp lại, anh luôn cố gắng sống thật tốt cuộc sống hiện tại, ngắm trời xanh giữa ngày Hè, ngắm trăng sao ngoại ô, leo lên ngọn núi cao nhất, hóng làn gió đêm dịu dàng nhất. Sau đó, dùng thời gian còn lại để chờ đợi người mà mình yêu thương nhất.

“Chung Ức, em…” Đây có lẽ được coi là thời điểm căng thẳng nhất trong suốt nửa trước của cuộc đời Từ Án Viễn: “Em sẽ…”

“Em đồng ý!”

Cô trông thấy những đứa trẻ thay nhau che mắt, rồi lén nhìn qua khe hở ngón tay, cô nhìn thấy cô Chu đôi mắt ngấn lệ và mái tóc hoa râm nơi thái dương của bà, cô nhìn thấy xa xa phía trước, có một chàng trai và một cô gái đang sánh bước bên nhau dưới gốc cây, cùng hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.

Chung Ức mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má.

“Em cũng thích anh.”