- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Lịch Sử
- Thiết Huyết Đại Minh
- Chương 47: Hồi Kinh
Thiết Huyết Đại Minh
Chương 47: Hồi Kinh
Tử Kim Thành.
Tin tức Tế Ninh bị chiếm đóng, đường thủy bị chặt đứt một khi truyền ra, bách quan trong triều lập tức bàn luận xôn xao.
Tả Đô ngự sử Lưu Tông Chu dẫn đầu đứng ra dâng tấu:
- Vạn tuế, Tế Ninh bị chiếm đóng, đường thủy bị cắt đứt, tướng sĩ chín vùng biên giới kinh sư sẽ bị cạn lương thực, thần nghĩ hẳn là lập tức áp giải Tổng binh Sơn Đông Lưu Trạch Thanh vào kinh, còn Trần Tân Giáp tiến cử Lưu Trạch Thanh đảm nhiệm Tổng binh Sơn Đông cũng phải bị hỏi tội.
Lưu Tông Chu làm quan thanh liêm, thanh liêm, đây thật là sự thật, nhưng thanh quan cũng không nhất định là quan tốt! Có đôi khi thanh quan còn đáng sợ hơn cả tham quan, gian thần. Tỷ như tình hình bây giờ, nhóm chính nhân quân tử này nghĩ đến đầu tiên chính là vĩnh viễn đều là truy cứu trách nhiệm, mà không phải là giải quyết vấn đề thực tế trước.
Sắc mặt Hoàng đế Sùng Trinh âm trầm, im lặng không nói.
Trần Tân Giáp sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, cũng không dám biện bạch nửa câu cho mình.
Hiện tại Hoàng đế Sùng Trinh đã không phải là Tín Vương điện hạ mới lên ngôi Hoàng đế mười bốn năm trước nữa rồi. Mười bốn năm trước Hoàng đế Sùng Trinh còn trẻ vô tri, huyết khí phương cương, vừa có thể dễ dàng tin tưởng lời nói suông không có căn cứ “năm năm có thể bình Liêu” của Viên Sùng Hoán, cũng có thể dưới cơn thịnh nộ đem Đại Minh Tích Lương Hùng Đình Bật truyền thủ cửu biên.
Nhưng mà hiện tại, Hoàng đế Sùng Trinh lại tuyệt đối sẽ không nghe một phía nữa, tin lời nói một phía của bất cứ kẻ nào rồi.
Hoàng đế Sùng Trinh không phát biểu bất cứ ý kiến gì, ông ta ngồi đó, đợi các đại thần thông minh nghiền ngẫm tâm tư của mình, sau đó thay ông ta nói hết ra.
Bách quan yên lặng, ánh mắt mọi người đều hướng về Nội Các Thủ Phụ Thành Cơ Mệnh.
Thành Cơ Mệnh lặng yên cúi đầu thống xuống, y thật sự không biết tâm tư của Vạn Tuế, cũng không dám tùy tiện phát biểu ý kiến.
Cuối cùng, Nội Các Thứ Phụ Chu Diên Nho dưới tay Thành Cơ Mệnh đứng ra tấu nói:
- Vạn tuế, Tế Ninh bị đánh hạ, kênh đào bị cắt đứt, sự việc liên quan đến vận mệnh của Đại Minh, việc này không phải là nhỏ, thần nghĩ việc cấp bách là mau chóng điều trọng binh tại các trấn chín biên giới đi tới trấn áp, mau chóng thu phục đất bị mất, khơi thông đường thủy.
Hoàng đế Sùng Trinh nhẹ nhàng gật đầu, bách quan trong triều cũng chỉ có Chu Diên Nho là hiểu ý tứ của ông ta.
Tảng đá trong lòng Trần Tân Giáp lúc này mới hạ xuống, tuy rằng ngày hôm qua lúc mật tấu Vạn Tuế cũng không hề tức giận, chỉ nghiêm trang khiển trách y điều binh tới trấn áp, nhưng ai cũng không dám xác định hôm nay lâm triều sẽ phát sinh chuyện gì? Nếu bách quan trong triều tất cả đồng thanh thảo phạt y, Vạn Tuế có bảo vệ y hay không cũng khó nói, tâm tư này... càng ngày càng khó tính toán.
- Trần Tân Giáp.
Ánh mắt uy nghiêm của Sùng Trinh Đế chuyển sang Trần Tân Giáp, nói:
- Lời của Chu ái khanh ngươi nghe rõ không?
- Khải tấu Vạn Tuế.
Trần Tân Giáp vội bước ra quỳ rạp xuống thềm son, bẩm.
- Thần đã điều binh tới Sơn Đông rồi, ít ngày nữa có thể thu phục Tế Ninh, khơi thông đường thủy.
- Báo... Tế Ninh đường báo!
Trần Tân Giáp vừa dứt, chợt có tiểu thái giám hai tay giơ một phần đường báo vội vàng đi vào đại điện, Bỉnh bút thái giám Vương Thừa Ân khẩn trương tiến lên tiếp nhận đường báo, Hoàng đế Sùng Trinh không kiên nhẫn được nữa phất tay:
- Đọc!
- Nô tì tuân chỉ.
Vương Thừa Ân khom người, mở đường báo ra cất giọng đọc.
- Thần Tổng binh Đại Đồng Vương Phác dâng tấu ngự tiền Vạn Tuế...
Vương Thừa Ân đọc bằng giọng eo éo, đọc đến đây cố ý dừng một chút.
Ánh mắt bách quan trong triều đều tập trung vào Vương Thừa Ân, ngay cả Sùng Trinh Đế cũng không kìm lòng nổi mà từ Ngự tọa đứng lên, gấp gáp nói:
- Mau đọc, mau đọc tiếp!
Vương Thừa Ân ho khan một tiếng, tiếp tục đọc:
- Thần dẫn năm nghìn quân huyết chiến ba ngày đêm, đánh cho năm vạn liên quân Bạch Liên giáo - Lưu tặc đại bại, trảm thủ hơn vạn người, dư nghiệt Bạch Liên đã bỏ trốn, Tế Ninh đã lấy lại đươc, đường thủy đã thông! Giải nỗi lo đường thủy của Vạn Tuế, thần Tổng binh Đại Đồng Vương Phác khấu đầu bái lạy lần nữa.
- Tế Ninh được thu phục lại rồi hả? Đường thủy cũng đã thông rồi!
- Chỉ dùng năm nghìn quan quân mà đánh bại được năm vạn liên quân Bạch Liên - Lưu tặc!
- Còn trảm thủ hơn vạn người, không hổ là Vương Tổng Binh nha!
Trên đại điện thoáng chốc vang lên những tiếng bàn luận xôn xao, trên mặt Hoàng đế Sùng Trinh cũng hiện lên vẻ ửng hồng hiếm hoi, đó là bởi vì kích động đấy. Lúc này trong đầu Sùng Trinh Đế chỉ có một ý niệm, Vương Phác này mang binh đánh giặc thật đúng là một tay hảo thủ! Đây thật sự là trụ cột của nước Đại Minh mà!
Tuy nhiên, trong lòng Sùng Trinh Đế cùng càng thêm lo lắng hơn.
Vương Phác có năng lực, có năng lực vượt xa so với tưởng tượng của ông ta, hơn nữa hắn là võ tướng xuất thân tổng chế biên trấn, mà không phải là xuất thân khoa cửa đốc phủ địa phương...
Sơn Đông, Tế Ninh.
Hoàng Đắc Công chung quy không thể đuổi theo Hồng Nương Tử và Bạch Liên Giáo chủ, Vương Phác đành phải hạ lệnh cho nổ tung bí đạo.
Đại đội nhân mã đóng trú tại Tế Ninh ba ngày, Tổng binh Sơn Đông Lưu Trạch Thanh liền dẫn theo năm trăm khinh kỵ binh ngựa không dừng vó chạy tới, người này thật ra vẫn luôn chú ý thế cục của Tế Ninh, sau khi nghe tin quân giặc tại Tế Ninh bị Vương Phác đánh cho đại bại, liền chạy tới trước tiên để chiếm chút công lao, y đánh giặc không giỏi, nhưng cướp công lao người khác thì lại rất giỏi đấy.
Đáng tiếc Vương Phác không phải là loại người lương thiện, hắn đã sớm phát đường báo về Kinh sư rồi, hơn nữa trong đường báo còn khoa trương chiến quả lên gấp năm lần, cho dù Lưu Trạch Thanh muốn tranh công cũng chỉ là ăn chút canh thừa mà thôi.
Vương Phác là người xuyên việt, Chân Hữu Tài lại sống ở quan ngoại, hai người cũng không biết quan trường Đại Minh sâu cạn bao nhiêu, họ cũng không biết rằng trong quan trường Đại Minh hiện giờ công lao quá lớn cũng không phải là chuyện tốt gì! Hai người còn ra sức mà nghĩ thay triều đình, vì Sùng Trinh Đế mà lập nhiều công lao!
Giao phòng ngự Tế Ninh cho Lưu Trạch Thanh xong, Vương Phác liền suất lĩnh đại đội nhân mã tiếp tục xuất phát về kinh sư, khi đi qua Đông Xương phu cũng nhiều lần bị Bạch Liên tặc tập kích, tuy nhiên đều là những nhóm tặc nhỏ quấy nhiễu, căn bản không cấu thành uy hϊếp đối với đại đội nhân mã của Vương Phác.
Một nửa đường bình yên, nửa tháng sau đại đội nhân mã cuối cùng cũng đã tới Thông Châu, ba ngàn quan quân Kinh Doanh được Binh Bộ Thượng thư Trần Tân Giáp phái tới tiếp ứng đã ở Thông Châu chờ đã lâu, ba nghìn binh Kinh Doanh này vốn nên đuổi tới Tế Ninh để đón Vương Phác, nhưng tướng lĩnh dẫn quân sợ Bạch Liên Giáo, nên đi đến Thông Châu thì dừng lại, không dám đi tiếp nữa.
Đội tàu Thủy sư đỗ ở bên bến tàu Thông Châu.
Thường Duyên Linh, Lý Tổ Thuật đang chỉ huy hai ngàn cẩm Y Vệ gấp gáp vận chuyển hàng hóa lên bến tàu, từ Thông Châu tới Kinh sư sẽ không đi đường thủy nữa, hơn nữa thủy sư do Hoàng Đắc Công suất lĩnh là quân đội ngoại trấn, dựa theo Luật Minh là không thể tiến vào Kinh sư được, sau khi tới Thông Châu thì họ nhất định phải vòng trở lại Nam Kinh.
Trên bến tàu, Hoàng Đắc Công đang lưu luyến chia tay với Vương Phác.
Hoàng Đắc Công nói:
- Tướng quân, nơi này đã là Thông Châu rồi, Kinh Doanh quân cũng đã tới tiếp ứng rồi, nhiệm vụ của mạt tướng đã hoàn thành, nên trở về Nam Kinh phục mệnh với Sử Bộ đường.
Vương Phác đưa Lãng Nhân Chiến đao trong tay cho Hoàng Đắc Công, nghiêm nghị nói:
- Hoàng Tham tướng, bản tướng quân biết ngài không thích tài vật, nhưng đây là Lãng Nhân chiến đao, ngài nhất định phải nhận đấy! Đây là thứ mà bản tướng quân lấy được từ chỗ Triều Tiên Vương, coi như là tâm ý của bản tướng quân đi, ngài không nhận chính là coi thường bản tướng quân rồi.
- Được.
Hoàng Đắc Công sảng khoái tiếp nhận Lãng Nhân chiến đao, cao giọng nói:
- Vậy mạt tướng xin nhận.
Vương Phác vỗ mạnh vào bờ vai Hoàng Đắc Công, nghiêm trang nói:
- Bảo trọng!
- Tướng quân bảo trọng.
Hoàng Đắc Công ôm quyền vái chào, nghiêm nghị nói:
- Mạt tướng xin cáo từ.
Hoàng Đắc Công nói xong tức xoay người hiên ngang rời đi.
Không biết Chân Hữu Tài đi tới bên Vương Phác từ lúc nào, hạ thấp giọng nói:
- Tướng quân, người này bất kể mang binh hay là đánh giặc, đều là một người tài giỏi đấy.
Vương Phác thong thả hỏi:
- Ngươi cũng nhận ra?
- Vâng ạ.
Chân Hữu Tài gật đầu nói:
- Giang Nam dân phong yếu nhược, quân đội của các Vệ Sở không có sức chiến đấu, nhưng ba nghìn thủy sư dưới tay người này lại được xưng tụng là Hổ Lang chi sư đấy!
Càn Thanh cung.
Khi Sùng Trinh Đế đang phê duyệt tấu chương, Bỉnh bút thái giám Vương Thừa Ân bỗng kích động chạy vào, quỳ xuống đất bẩm:
- Vạn Tuế gia, đến rồi, đến rồi.
- Ai đến rồi?
Sùng Trinh Đế tiếp tục chuyên chú phê duyệt tấu chương, cũng không ngẩng đầu lên hỏi han:
- Nhìn ngươi khẩn trương vui mừng quá kìa.
Vương Thừa Ân thở dốc nói:
- Vương Tổng binh, Tổng binh Đại Đồng Vương Phác đến rồi.
- Thật sao?
Sùng Trinh Đế nghe vậy mừng rỡ, bật đứng lên, hỏi:
- Vương Tổng binh đang ở đâu?
Vương Thừa Ân đáp:
- Đã qua Thông Châu, rất nhanh sẽ đến ngoài Quảng Cừ môn ạ.
- Thừa Ân, lập tức hạ chỉ.
Sùng Trinh Đế lớn tiếng nói:
- Vương Phác cùng tướng sĩ đi theo có thể tạm trú tại ngoài Quảng Cừ môn, doanh trại cùng tất cả lương bổng do Ngũ quân phủ Đô đốc an bài thỏa đáng, không được sai sót.
Vương Thừa Ân vui vẻ nói:
- Nô tì tuân chỉ.
Sùng Trinh Đế lại nói:
- Ngươi lại cho người sơn sửa thu dọn Hoàng Cực điện, buổi lâm triều ngày mai, trẫm muốn triệu kiến Vương Phác ở Hoàng Cực điện.
- Hả? Hoàng Cực điện?
Vương Thừa Ân đầu tiên là ngẩn ra, lại lập tức đáp:
- Vâng, nô tì tuân chỉ.
Hoàng Cực điện là kiến trúc hoàng gia có quy cách tối cao trong Tử cấm thành, chỉ có tân Hoàng đăng cực, sắc phong Hoàng hậu, phi tần, Thái Tử, thân vương hoặc là Nguyên đán, đông chí và những ngày lễ trọng đại hàng năm mới cử hành ở đây, bình thường Sùng Trinh Đế triệu kiến ngoại thần chủ yếu ở Bình đài, mà lần này lại đặc biệt triệu kiến ở Hoàng Cực điện, đủ thấy ông ta cực kỳ coi trọng lần gặp mặt này.
Tuy nhiên Vương Thừa Ân càng hiểu, nói Sùng Trinh Đế coi trọng Vương Phác, chẳng thà nói coi trọng Nô tù Hoàng Thái Cực.
Từ khi có việc Liêu Đông tới nay, đế quốc to lớn lại bị Kiến Nô nhỏ bé đánh cho quân lính tan rã, trong bụng Sùng Trinh Đế sớm đã nhịn quá nhiều cơn tức, hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội, ông ta đương nhiên là muốn lựa chọn Hoàng Điện cực tráng lệ nhất để triển lão oai danh đế quốc Đại Minh với Hoàng Thái Cực rồi.
- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Lịch Sử
- Thiết Huyết Đại Minh
- Chương 47: Hồi Kinh