Chương 1: Tổng binh Đại Đồng

Mây đen che kín làm bầu trời u ám.

Cuồng phong rít gào giận dữ từ trên trời cao âm u trút xuống, cây cỏ xào xạc tiêu điều.

Rắc....rắc...

Một tia chớp xẹt qua bầu trời cao, chiếu sáng khắp nơi.

Vương Phác nghển cổ nhìn lên bầu trời, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng, ông trời chết tiệt này, thật sự sắp có mưa sao?

- Nhanh nhanh đẩy chiến xa lên đi.

- Buộc chặt cọc sắt.

- Tiên sư các ngươi đừng có mà lười biếng, các ngươi cơm trưa không ăn à?

Tiếng quát mắng giận giữ vang lên bên tai không ngớt, Vương Phác nhìn bốn phía, hai vạn tướng sĩ quân Minh đang nhanh chóng bày trận địa trên cánh đồng bát ngát, chiến xa kiên cố bị đẩy ra phía ngoài, nhóm cung tiễn thủ đang mặt không đổi sắc chỉnh lại bầu đựng tên, hỏa thương thủ và hỏa pháo thủ thì vội vàng lắp từng viên đạn chì vào trong súng đồng và pháo đồng, còn có nhóm Thương sĩ binh thì đang ngồi ngay ngắn dưới đất nhắm mắt dưỡng thần, trong không khí tràn ngập khí tức khẩn trương trước trận đại chiến.

- Hí...

Xa xa bỗng vang lên những tiếng ngựa hí.

Vương Phác kinh hãi quay đầu, trong tia chớp chói mắt chiếu sáng khắp đại địa, trên triền núi trụi lủi xa xa bỗng xuất hiện một vật cưỡi như quỷ mị.

Kỵ sĩ trên lưng ngựa mặc áo giáp, đầu đội mũ sắt, áo giáp và mũ sắt dát vàng sáng chói, viền khảm màu đỏ diễm lệ, trên mũ giáp còn đỡ một nhúm tua rua cao cao, đỏ thẫm như máu. Chỉ thấy kỵ sĩ kia giơ cao Mã đao chĩa lên không trung đi trước nhất, ngàn vạn kỵ binh từ phía sau gã xông ra, mặc khải giáp minh hoàng, viền đỏ diễm lệ như máu.

- Là Kiến Nô!

- Kiến Nô đến rồi!

Trong trận quân Minh liên tiếp vang lên những thanh âm đầy cảnh giác, cung tiễn thủ, hỏa súng thủ và hỏa pháo thủ nhanh chóng bắt đầu xếp thành hàng, chuẩn bị bắn. Nhóm trường thương binh đang nghỉ ngơi trên mặt đất cũng hỗn loạn đứng lên, trong tiếng khiển trách quát tháo của các tướng lĩnh tiến tới mặt sau xa trận bắt đầu bày trận, tiếng binh lính thở dốc cùng tiếng binh khí va chạm nhau đan xen vang vọng, khí tức lạnh như băng xơ xác tiêu điều giống như độc thảo tràn mở ra.

- U...u...u

Trên triền núi xa xa bỗng vang lên tiếng kèn.

Trong tiếng kèn thê lương vang vọng, đầu lĩnh Kiến Nô cưỡi ngựa cầm Mã Đao đi trước nhất, phía sau có ngàn vạn kỵ binh Kiến Nô giống như hồng thủy cuốn đê, cuồn cuộn chảy về phía trước.

- Hỏa pháo chuẩn bị.

Kỵ binh Kiến Nô khí thế hung hãn, tướng sĩ Đại Minh lại bình thản không hề sợ hãi.

Mắt thấy kỵ binh Kiến Nô sắp đi vào tầm bắn của hỏa pháo, khi tướng sĩ quân Minh đang sắp đốt kíp nổ hỏa pháo thì trời bỗng nhiên đổ cơn mưa to tầm tã mang theo mưa đá từ trên trời giáng xuống, mưa to vô tình tưới lên kíp nổ, cũng tưới tắt ngòi lửa trong tay tướng sĩ quân Minh, những Hồng Di đại pháo uy lực rất lớn này lập tức trở thành vật bài trí, mà ngay cả hỏa khí của hỏa súng thủ cũng trở thành que cời bếp lửa.

Trời không giúp Đại Minh ta rồi!

Bết bát hơn chính là, sắc trời mờ tối và mưa bụi trắng xóa đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới tầm nhìn của cung tiễn thủ quân Minh, bọn họ không nhìn được động tác ra hiệu của tướng lĩnh, tên bắn ra lại bị gió và mưa đá nặng nề ngăn chặn, lực sát thương suy giảm nghiêm trọng, căn bản không thể tạo thành lực sát thương đối với áo giáp chắc chắn của kỵ binh Kiến Nô.

Không trung run rẩy, mặt đất đang run rẩy.

Trong tiếng gót sắt như dời non lấp biển, hơn vạn kỵ binh Kiến Nô đã vọt tới trước trận quân Minh, kỵ binh Kiến Nô giảo hoạt không khởi xướng tấn công trực tiếp vào chiến xa trận kiên cố, mà là vòng quanh trận hình quân Minh khổng lồ, không ngừng dùng cung tiễn, tiêu thương bắn chết binh sĩ đằng sau chiến xa, tướng sĩ quân Minh thiếu áo giáp phòng hộ, từng hàng từng hàng đổ xuống.

- Víu...víu...u...u...

Trong những tiếng xé gió thê lương, một mũi tên nhọn bắn thủng cổ họng của một binh sĩ quân Minh, thân hình gầy yếu của binh lính kia đột ngột khựng lại, sau đó thẳng tắp ngã về phía trước, cách đó không xa, một gã Bả tổng quân Minh thân hình cao lớn nhanh nhẹn tiến lên, nâng binh lính trúng lên dậy ôm chặt vào lòng, thét khàn cả giọng: - Tiểu Tam, gắng chịu đựng, nhất định phải chịu đựng!

Ánh mắt Tiểu Tam dại ra, đã vĩnh viễn không thể thốt lên được rồi.

- Tiểu Tam, đệ đừng chết, đệ không thể chết được! Bả tổng quân Minh điên cuồng ôm Tiểu Tam đã tắt thở, gào khóc: - Mẹ bảo ta nhất định phải đưa đệ về Đại Đồng, ôi...ôi...

Thân thể của Tiểu Tam đã dần dần trở nên cứng ngắc, Bả tổng quân Minh rốt cuộc cũng biết đệ đệ của mình ra đi rồi.

- Gϊếŧ Thiên Đao Kiến Nô, bố đây liều mạng với các ngươi!

Bả tổng quân Minh đứng bật dậy, ngửa mặt lên trời rống to, sau đó lao lên phía trước nhảy lên chiến xa, lại từ trên chiến xa giống như hổ đói vồ mồi lao về phía kỵ binh Kiến Nô đang ở phía ngoài trận.

- Ầm.

Một âm thanh trầm đυ.c vang lên, Bả tổng quân Minh đã đυ.ng thật mạnh vào một kỵ Kiến Nô

Hai người ôm nhau từ trên lưng ngựa ngã thật mạnh xuống đất, sau khi rơi xuống Kiến Nô không còn động đậy gì nữa, bởi ngay lúc rơi xuống đất, Bả tổng quân Minh đã lập tức cắn đứt yết hầu của gã. Bả tổng quân Minh từ trên thi thể Kiến Nô ngồi dậy, ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, trên hàm răng trắng hếu có dòng máu đỏ tươi chảy xuống, dữ tợn như ma quỷ.

- Hừ...hừ....

Trong tiếng thở dốc trầm trọng của chiến mã, lại một kỵ Kiến Nô từ phía sau thúc ngựa gϊếŧ tới, lang nha bổng nặng hơn trăm cân hung tợn đập lên lưng Bả tổng quân Minh. Thân thể cường tráng của Bả tổng quân Minh đột ngột chấn động, sau đó thẳng tắp ngã xuống.

Trận ác chiến diễn ra kịch liệt nửa canh giờ, rốt cuộc Kiến Nô đã phá hủy chiến xa trận của quân Minh, từ hơn mười lỗ hổng cùng gϊếŧ vào trong trận, ý đồ phá hủy sự đối kháng cuối cùng của quân Minh, trường thương binh quân Minh bày trận sẵn sàng đón quân địch ùa lên, không tiếc lấy thân thể phủ kín lỗ hổng. Nơi này là bình nguyên Liêu Tây, quân Minh một khi mất đi sự bảo hộ của chiến xa trận, bọn họ sẽ biến thành sơn dương mặc cho kỵ binh Kiến Nô tàn sát.

Chiến mã đau đớn kêu rên, các binh sĩ gào thét, toàn bộ chiến trường giống như bị luộc trong nước sôi, mãnh liệt quay cuồng.

Vương Phác cưỡi trên Bạch Mã, lạnh lùng nhìn hết thảy, hắn vốn không phải là người của thời đại này, mà là ngoài ý muốn bị đưa về thời cổ đại.

Vương Phác năm ngoái vừa tốt nghiệp Đại học hạng ba.

Bởi vì không tìm được việc làm, Vương Phác lập tức trở thành thanh niên không có việc làm đàng hoàng, chơi bời lêu lổng, dựa vào công phu luyện tập từ nhỏ và tác phong làm việc lòng dạ lang sói để làm việc, rất nhanh hắn đã tạo nên danh tiếng, có địa bàn của riêng mình.

Sự việc phải nhắc tới từ ba ngày trước.

Ba ngày trước, Vương Phác mang theo huynh đệ sống mái với một nhóm người khác, kết quả đầu bị đập trúng một gậy, ngất xỉu.

Khi Vương Phác tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên nệm cỏ xanh biếc, một đám binh lính mặc chiến bào cổ đại đang vây quanh mình như vì sao vây quanh mặt trăng, Vương Phác suýt chút nữa thì cho rằng mình đã lên thiên đường rồi.

Sau đó Vương Phác mới biết, hóa ra hắn đã chết ở thế giới kia rồi, nhưng linh hồn hắn lại xuyên qua tới triều Minh Mạt năm Sùng Trinh thứ mười bốn, vừa đúng nhập vào người một vị cổ nhân vừa mới chết.

Vị cổ nhân kia cũng họ Vương, tên đồng âm với chữ Phác, tên gọi là Vương Phác.

Vương Phác, 24 tuổi, Tổng binh trấn Đại Đồng của đế quốc Đại Minh.

Nếu mọi người cho rằng vị Vương Phác này là hổ tử tướng môn (con hổ nhà tướng), lại là thiếu niên nhập ngũ, bởi vì dũng mạnh thiện chiến mà tích công thăng lên chức Tổng binh...vậy thì hoàn toàn sai rồi, thật ra chức Tổng binh này là Vương Phác dùng tiền mua được, người này thật ra là một kẻ ăn chơi trác táng, cực kỳ sợ chết.

Phụ thân của Vương Phác - Vương Đại Hữu là nhà giàu có Sơn Tây, bởi vì nhà họ Vương có tiền mà không thế nên nhiều lần từng bị quan phủ ức hϊếp, bởi vậy ông ta liền dùng tiền để mua chức Tuần Án phủ Đại Đồng cho con thứ hai Vương Hoa, lại mua chức Du Kích trấn Đại Đồng cho con thứ ba Vương Phác.

Không ngờ Vương Phác này vận số lại thật quá xui xẻo.

Ba năm trước, tức là mùa thu năm Sùng Trinh thứ mười một (năm 1638), Vương Phác lên làm Du Kích Tướng quân chưa được vài ngày, Duệ Thân Vương Mãn Thanh Đa Nhĩ Cổn liền suất lĩnh mười vạn Thanh binh nhập quan bắt người cướp của khắp nơi, Hoàng đế Sùng Trinh hạ lệnh quân đội các trấn đóng ở chín biên giới vào kinh cần Vương, Vương Phác tuy rằng sợ chết nhưng bất đắc dĩ có quân chức trong người, lúc đó đành phải đi theo Tổng Đốc Tam Biên Lư Tượng Thăng lên kinh sư.

Một trận chiến Cự Lộc, Lư Tượng Thăng chết trận sa trường, Vương Phác trốn trong khe nước may mắn thoát chết, lại dựa vào bím tóc Mãn Thanh nhặt được mà “dành được” mỹ danh “Dũng mãnh thiện chiến”, văn võ cả triều đều dâng biểu tiến cử, Hoàng đế Sùng Trinh mặt rồng cực kỳ vui mừng vung tuyệt bút lên, trực tiếp đề bạt Vương Phác từ Du Kích Đại Đồng thành Tổng Binh trấn Đại Đồng.

Hai tháng trước Liêu Đông báo nguy, Hoàng đế Sùng Trinh cấp gọi Tổng binh của ba trấn Đại Đồng, Mật Vân, Tuyên Phủ gấp rút tiếp viện.

Ba ngày trước, Vương Phác dẫn hai vạn đại quân đi lên Chí Liên Sơn, trong bụi cỏ bên quan đạo bỗng nhiên xuất hiện một con mãnh hổ, liên tiếp làm tổn thương mấy người, tọa kỵ của Vương Phác cũng bị kinh hãi, mang theo người lao chạy như điên, cuối cùng ngã xuống sườn đồi, Vương Phác ngã chết, lại sống lại, chẳng qua Vương Phác sống lại đã không còn là Vương Phác trước đây nữa rồi.

Sự việc chính là như vậy, đây là toàn bộ quá trình Vương Phác đi vào thế giới này.

Tới trận ác chiến trước mắt này cũng là Vương Phác suất lĩnh đại quân đang trên đường tiến về Tùng Sơn thì bị kỵ binh Kiến Nô đánh bất ngờ, bởi vì ảnh hưởng của thời tiết, hỏa khí của quân Minh khó mà phát huy được uy lực, tình thế đã vô cùng nguy cấp rồi.

- Tướng quân!

Thanh âm thê lương cắt đứt suy nghĩ của Vương Phác kéo hắn trở về hiện thực.

Vương Phác cúi xuống, Phó tổng binh Triệu Vật Trúc lảo đảo lao tới trước ngựa của hắn, sầu thảm nói: - Các huynh đệ sắp không chống đỡ được nữa rồi.

- Không được cũng phải được. Vương Phác lãnh đạm nói: - Nói cho các huynh đệ, nếu muốn sống thì phải liều mạng!

- Vâng.

Triệu Vật Trúc nghiêm trang đáp, xoay người đi.

Không biết gió bắt đầu ngừng từ khi nào, mưa cũng đã ngừng, mây đen trên bầu trời cũng đã tan, Vương Phác đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy bốn phía đều là kỵ binh Kiến Nô mặc khải giáp màu vàng sáng chói đang từ mười lỗ hổng điên cuồng khởi xướng công kích quân Minh. Tướng sĩ quân Minh tuy rằng liều mạng ngăn cản nhưng vẫn liên tiếp bại lui, sắp không chống đỡ nổi rồi.

- Tướng quân, hay là mau chóng phá vây đi. Gia tướng thân tín Tiểu Thất thúc ngựa tiến lên, lớn tiếng nói: - Nếu đợi Kiến Nô phá vỡ tuyến phòng ngự bên ngoài của quân ta, vậy thì mọi thứ đều muộn rồi.

- Nói bậy! Vương Phác quát to: - Hiện giờ toàn bộ các huynh đệ đang cố một hơi để chống đỡ nơi này, nếu lúc này hạ lệnh phá vậy, một hơi này của các huynh đệ mất đi, sẽ binh bại như núi đổ đấy.

Tiểu Thất nói: - Nhưng cứ tiếp tục như vậy, chỉ có con đường chết thôi!

- Không gấp, chờ một chút. Ánh mắt của Vương Phác lướt qua kỵ binh Kiến Nô ném về phía thung lũng xa xa, nói: - Viện quân của chúng ta hẳn là sắp tới rồi.

Phía trước không xa chính là thành Tùng Sơn rồi, đại chiến quy mô như này không thể nào giấu diếm được thám mã quân Minh, Đốc sư Kế Liêu Đại Minh Hồng Thừa Trù trấn thủ Tùng Sơn chắc chắn đã nhận được tin tức, chỉ cần kiên trì một chút nữa nhất định sẽ có đại quân tới tiếp ứng.

Quả nhiên, rất nhanh có tiếng kèn quân Minh xa xa vang lên.

Trong tiếng kèn kéo dài không dứt, quân Minh đông nghìn nghịt từ mặt sau triền núi phía bắc liều chết xung phong gϊếŧ ra, đi trước là mấy ngàn thiết kỵ quân Minh, gót chân chồm lên mặt đất lầy lội, bùn nát bắn tung tóe, thiên địa quay cuồng chấn động trong tiếng gót sắt ù ù, đinh tai nhức óc, tướng sĩ quân Minh đang bỏ mạng và Kiến Nô đang chém gϊếŧ cùng đồng thời nghển cổ nhìn về hướng bắc.

- Viện quân!

- Là viện quân của đại Minh chúng ta!

- Các huynh đệ, viện quân của chúng ta gϊếŧ tới rồi, gϊếŧ tới rồi, gϊếŧ sạch Kiến Nô chết tiệt này!