🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Sau đó ÁMa Đề điên cuồng tiến hành truy đuổi, nhưng cho dù anh ta liều mạng thế nào cũng không thể đuổi kịp Tiêu Sách cho thiếu chút nữa đã lao xuống vách núi phía dưới.
Trái lại, khoảng cách đang dần dần bị kéo dài ra.
Tuy rằng Á Ma Đề đã lợi dụng việc xe có tính năng tốt hơn để đuổi theo một lần nữa ở đoạn đường thẳng cuối cùng, nhưng chung quy vẫn kém hơn một chút, và anh ta bị Tiêu Sách dẫn trước chạy qua vạch đích.
Tiêu Sách, mười phút hai mươi lăm giây!
Á Ma Đề, mười phút hai mươi sáu giây!
Tiêu Sách lại thắng rồi!
Tuy rằng trợ lý đã sớm nói rằng trận đấu này anh ta không hề chạy chậm, nhưng khi Úc Bội Hân nhìn thấy thành tích này vẫn không kìm được mà hơi ngây ngốc, thậm chí có chút tự mình hoài nghi.
Nhưng cô ta đã nhanh chóng trở nên vô cùng hưng phấn.
Mặc dù thành tích này của Tiêu Sách không phá vỡ được kỷ lục của đường núi vịnh Nanni, nhưng vẫn nhanh hơn một giây so với lần chạy trước của cô ta, mà đó là Tiêu Sách còn lại một con SUPRA chưa được sửa chữa đó nha.
Thậm chí Úc Bội Hân đã suy nghĩ, nếu chiếc xe mà Tiêu Sách điều khiển chính là xe của cô ta, lúc đó sẽ có thành tích kiểu gì đây?
Úc Bội Hân không dám tưởng tượng!
Nhưng Úc Bội Hân biết, ít nhất kỷ lục đường núi vịnh Nanni của Á Ma Đề sẽ bị Tiêu Sách phá vỡ thật nhẹ nhàng, thậm chí là vượt qua rất xa.
“Cho dù thế nào đi nữa, mình cũng muốn kéo anh ta vào đội xe!”
Trong lòng Úc Bội Hân nghĩ vậy, lập tức muốn đi tìm Tiêu Sách, trước khi anh bị các đội xe khác phát hiện ra thì cô ta nên nhanh chân ký hợp đồng với anh.
Mà ở một bên khác, Ả Ma Đề sắc mặt khó coi đẩy cửa xe ra bước xuống dưới, cắn chặt răng nhìn chằm chằm vào Tiêu Sách.
Anh ta không thể tin được vậy mà mình lại thua, thua ngay trên đường núi vịnh Nanni, hơn nữa là bại bởi một người mà anh ta cũng không hề quen biết, bại bởi một chiếc SUPRA nát trong mắt anh ta!
Anh ta không thể tin được!
Sau khi nhìn thấy Ả Ma Đề thua cuộc, mặt mày Quản Trạch Nguyên đen thui không khác gì đáy nồi.
.
Anh ta xoay người muốn rời đi, đúng là không còn mặt mũi cũng không muốn nán lại chỗ này, nhưng lại bị Phương Bác và Cổ Minh phản ứng nhanh chóng ngăn cản.
Cố Minh nở nụ cười lạnh lùng nhìn Quản Trạch Nguyên, trào phúng nói rằng: “Quản Trạch Nguyên, thua rồi muốn chạy sao? Muốn chạy thì có thể thôi, nhưng bỏ tiền đặt cọc ra trước cái đã! Tổng cộng 400 vạn, thêm với quỳ xuống xin lỗi tụi tao!”
Cố Minh nói xong thì cảm thấy vô cùng hả giận, cả người đều vui vẻ vô cùng.
Đương nhiên là sự vui vẻ của cậu được thành lập trên nỗi đau khổ của Quản Trạch Nguyên, Quản Trạch Nguyên không lộ rõ cảm xúc, nghe vậy thì cắn răng nói: “Cút ngay! Cố Minh, hiện tại mày chính là một thằng phế vật, mày dám nói tao quỳ xuống hả? Cẩn thận ông đây gϊếŧ mày đấy!”
Anh ta vừa nói xong thì đột nhiên có một đám thanh niên khí thế hùng hổ từ xa vọt đến, đầu tóc của đám người này đủ mọi màu sắc, vừa thấy biết ngay chính là giang hồ xã hội đen.
Quản Trạch Nguyên nhìn thấy bọn họ tức khắc thở phào nhẹ nhõm, anh ta trở nên càng kiêu căng ngạo mạn.
Mới nãy anh ta không chỉ gọi điện thoại nói Á Ma Đề đến giúp đỡ mà còn tìm đám lưu manh này nữa, vốn là để chuẩn bị cho việc sau khi thắng thì làm nhục Cố Minh.
Nhưng hiện tại, lại cứu anh ta giúp anh ta càng thêm tự tin.
Sắc mặt Cố Minh thay đổi, âm trầm nói rằng: “Quản Trạch Nguyên, mày không muốn nhận thua mà muốn chống chế sao? Mày phải nghĩ cho kỹ, sau này đừng có mà hối hận!”
Trận đấu của Quản Trạch Nguyên và Tiêu Sách, quả thực là đã được giới đua xe ngầm chứng nhận, Cổ Minh hoàn toàn không lo lắng về việc Quản Trạch Nguyên không thực hiện.
Nhưng đến trận thứ hai, bọn họ lại không đứng ra chứng nhận nữa. Nếu như Quản Trạch Nguyên thực sự không biết xấu hổ, thì Cố Minh cũng không có cách nào để xử lý việc này.
Đặc biệt là vào lúc này, Quản Trạch Nguyên lại tìm đến nhiều xã hội đen như vậy, rõ ràng là đã hạ quyết tâm không thực hiện trận đấu nữa rồi.
Đối với Quản Trạch Nguyên mà nói, tiền bạc không quan trọng, quan trọng là trong trận đấu thứ hai, nếu thua, anh ta sẽ phải quỳ xuống xin lỗi Tiêu Sách và đám người Cổ Minh.
Chuyện này còn khó chịu hơn là gϊếŧ Quản Trạch Nguyên, anh ta làm sao có thể thực hiện được.
Lúc này anh ta cực kì vui mừng, vì trận thứ hai này giới đua xe ngầm không đứng ra chứng nhận, bây giờ mới có cơ hội để nuốt lời, anh ta không tin Cổ Minh và Tiêu Sách có thể làm được gì mình.
Nếu là Cố Minh của trước kia, nhìn thấy cảnh tượng lúc này, e rằng sẽ âm thầm chịu đựng.
Quản Trạch Nguyên mang theo nhiều người như vậy, cũng không phải chuyện mà cậu và Phương Bác có thể ứng phó được, nhưng lần này cậu không lùi bước, mà lạnh lùng nhìn Quản Trạch Nguyên.
Bởi vì cậu biết rằng, Tiêu Sách nhất định sẽ ra tay!