Chiếc GTR sau khi được Quản Trạch Nguyên sửa sang lại, các tính năng gia tốc quả thực đã mạnh hơn không ít so với chiếc SUPRA do Tiêu Sách lái.
- Nó gào rú lao tới, tăng tốc phóng thẳng, vượt qua Tiêu Sách. Nhưng dù sao vịnh Nanni cũng là đường núi, các loại khúc cong từng cái từng cái nối tiếp nhau, đường thẳng lại rất ít.
* Chiếc GTR của Quản Trạch Nguyên vừa mới tăng tốc phóng lên, còn chưa duy trì được bao lâu, đã không thể không giảm tốc độ.
Bởi vì đoạn đường tiếp theo là khúc đường cong, với tốc độ vừa rồi của anh ta, kết quả duy nhất chính là lao khỏi đường núi, xe nát người tong.
Tuy nhiên cho dù là vậy, Quản Trạch Nguyên cũng không chút lo lắng rằng Tiêu Sách có thể đuổi kịp.
Anh ta đã quá quen thuộc với địa hình vịnh Nanni, từng khúc cong cua như thế nào, anh ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nên dùng tốc độ như nào để vượt qua, nên dùng động tác kỹ thuật gì, điều này giống như đã dung nhập vào bản năng thân thể anh ta.
Anh ta tin tưởng với kỹ thuật của bản thân, thời điểm qua khúc cong không chỉ không bị Tiêu Sách thu hẹp khoảng cách, ngược lại còn kéo khoảng cách với Tiêu Sách ở đằng sau càng ngày càng xa, tới nỗi ngay cả đuôi xe anh ta cũng không nhìn thấy.
Cuối cùng, trên địa hình đường núi này, anh ta cũng một lần nữa lấy được chức quán quân thi đấu cấp ba!
Động tác anh ta thuần thục, hất đuôi GTR một cách đẹp mắt. Sau đó, dậm ga tiếp tục phóng đi, cực kỳ vừa lòng với động tác thành thạo của bản thân, khoé môi nở một nụ cười tự tin.
“Hừ! Dăm ba cái khúc Cong, cho anh tới cả đuôi xe của tôi cũng không nhìn thấy được!” Quản Trạch Nguyên đắc ý nói.
Sau đó, anh ta nhìn về phía kính chiếu hậu, lập tức kinh ngạc phát hiện Tiêu Sách vậy mà cũng điều khiển SUPRA hất đuôi xe một cách đẹp mắt, gắt gao đuổi kịp anh ta.
Ngay tức khắc, Quản Trạch Nguyên trở nên thất thần.
Nhưng rất nhanh, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Thì ra cũng có chút trình độ, khó trách lại dám cùng tôi đánh cược! Nhưng mới chỉ vậy đã tưởng có thể đuổi kịp tôi? Nằm mơ! Anh thua chắc rồi!”
Quản Trạch Nguyên đột nhiên thu lại biểu cảm khinh thường, trở nên vô cùng tập trung, nghiêm túc.
Anh ta cảm thấy trạng thái của mình hôm nay vô cùng tốt, GTR dường như biến thành thân thể anh ta, vô lăng như cánh tay anh ta. Nếu tiếp tục chạy với tốc độ hiện tại, thậm chí anh ta có thể tạo ra kỷ lục mới của bản thân!
Anh ta nhớ rõ một lần bản thân giành được giải quán quân thi đấu cấp ba, đã chạy trong 12 phút 3 giây!
Mà hôm nay, Quản Trạch Nguyên cảm thấy, có thể chính mình chỉ chạy trong vòng 12 phút!
Tiến lên!
Nghĩ tới khả năng này, Quản Trạch Nguyên ngay lập tức cảm thấy hưng phấn, anh ta cũng không thèm quan tâm Tiêu Sách phía sau, một lòng chú tâm vào thao tác điều khiển GTR.
Tiến lên, vì kỷ lục mới của chính mình!
Còn Tiêu Sách ở phía sau, vẫn luôn không nhanh không chậm bám sát Quản Trạch Nguyên.
Nếu lúc này có người ngồi ở ghế phụ cạnh anh, nhìn thấy tình huống hiện tại, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện Tiêu Sách lúc này chỉ đang lái xe bằng một tay!
Cho dù lúc tới các khúc cong cua, vẻ mặt Tiêu Sách vẫn là biểu tình thản nhiên, dùng một
tay điều khiển vô lăng.
Ngay cả những thao tác xuống số và chuyển số cũng không có. Tuy rằng quả thực có ảnh hưởng tới tốc độ, nhưng Tiêu Sách cũng không buồn để tâm. Vì tốc độ vào cua của Quản Trạch Nguyên ở phía trước, thực sự quá chậm.
Tiêu Sách cũng không muốn vượt qua anh ta sớm. Dù sao anh không quá quen thuộc với địa hình vịnh Nanni. Hiện tại sớm vượt qua Quản Trạch Nguyên, còn không bằng đi theo phía sau anh ta.
Có Quản Trạch Nguyên dẫn đường ở phía trước, anh ta làm thao tác gì, Tiêu Sách cũng theo sau làm thao tác đó, như vậy chạy xe càng thoải mái.
Tuy rằng việc này khiến cho Quản Trạch Nguyên phía trước chịu không ít áp lực, nhưng cũng cho Quản Trạch Nguyên một loại ảo giác. Đó là dù cho Tiêu Sách có thể đuổi kịp, nhưng cũng không thể nào vượt qua anh ta!
“Tên nhóc này quả thật tôi đã xem thường anh rồi, không nghĩ tới vậy mà có thể đuổi kịp tôi! Anh cứ chờ đó, thời điểm xuống sườn núi mới là chỗ tôi am hiểu nhất. Tới lúc đó tôi nhất định bỏ anh thật xa!”
Bị Tiêu Sách đuổi kịp, tuy rằng khiến Quản Trạch Nguyên vô cùng khó chịu, nhưng cũng không khiến anh ta quá lo lắng.