Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 284: “Con khốn!”

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Minh gật gật đầu, sau đó cắn răng nói: “Anh Sách, nếu thực sự không đủ thì tôi có thể vay bạn cũ! Tôi không tin Cố Minh tôi đã từng huy hoàng rực rỡ như vậy mà không mượn nổi một trăm mười mấy vạn.”

“Thôi đi! Minh, đảm bạn bè trước đây của cậu, từ sau khi cậu gặp nạn, đều hận không thể giẫm lên đầu, ta lên đầu cậu kia kìa, nào có ai không châm chọc, xem thường cậu chứ? Bọn họ có thể cho cậu vay tiền sao?”

Phương Bác đột nhiên mở lời, nhíu mày.

Quả thực khoản tiền một trăm hai mươi vạn này rất lớn, lần trước Tiêu Sách kiếm được tám

mươi vạn tiền hàng cậu đã cảm thấy khó tin rồi, lần này lại muốn một trăm hai mươi vạn, có thể đi đầu kiếm được đây?

Cướp ngân hàng sao?

Phương Bác mặt mày ủ dột nói xong, sau đó nhìn Tiêu Sách, cậu cảm thấy chuyện này cuối cùng vẫn phải dựa vào Tiêu Sách quyết định mới được.

Tiêu Sách cười nhạt, quả thực anh không lo lắng về khoản tiền hàng hơn trăm vạn này, mặc dù anh không có những người có thể cho anh mượn tiền thì quá nhiều.

Bất kể là Lâm Bán Thanh, Cao Cấn Băng hay là Thiên Diệp, thậm chí là Hạ Mân, hơn một trăm vạn đối với các cô ấy mà nói chẳng đáng bao nhiêu cả, chỉ cần Tiêu Sách mở lời, chắc chắn có thể mượn tiền bọn họ ngay tức khắc.

Nhưng mà, Tiêu Sách cũng không định mở lời với các cô ấy.



Anh là một người đàn ông to lớn, sao có thể không biết xấu hổ mà mượn tiền phụ nữ chứ? Chỉ cần có cách, anh không muốn mượn tiền phụ nữ.

Nhưng mà có thể đi đầu kiếm một trăm hai mươi vạn bây giờ?

Vay? Cho dù anh thế chấp tiền thuê nhà ở khu nhà ổ chuột cũng không thể vay hơn một trăm vạn được, những khoản vay online kia cũng không thể được, phải có bao nhiêu nhà mái bằng mới có thể gom đủ hơn một trăm vạn đây.

Tiêu Sách đang nghĩ ngợi, từ xa đột nhiên có tiếng động cơ vang lên, hai chiếc xe thể thao rất đẹp gầm rú lao tới, cuối cùng dừng lại ở nơi cách quầy đồ nướng không xa, hai nam hai nữ từ trên xe bước xuống.

Cố Minh nhìn thấy hai chiếc xe kia, và người phụ nữ từ trên xe bước xuống, vẻ mặt cậu đột nhiên thay đổi, trông rất khó coi, gắt gao nắm chặt tay.

“Con khốn!”

Cổ Minh nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ vóc dáng cao gầy, mặc chiếc váy ngắn bó sát người, vẻ mặt phẫn nộ không thể kìm nén được.

"Sao thế?” Tiêu Sách có chút kinh ngạc.

“Anh Sách, người phụ nữ kia là bạn gái cũ của Minh, trước đây Minh đối với cô ta rất tốt,

muốn cái gì có cái đấy, thiếu chút nữa là kết hôn rồi. Nhưng Minh vừa xảy ra chuyện, cô ta đã lập tức đá Minh đi qua lại với đối thủ lúc trước của cậu ấy.”



Phương tác nhỏ giọng nói, cũng phẫn nộ cho Cố Minh, cảm thấy không đáng.

“Ôi, đây không phải là cậu Minh sao? Không phải tôi hoa mắt rồi chứ? Cậu Minh của chúng ta, sao lại ở nơi rác rưởi như thế này, trông giống như ăn mày vậy, còn ăn cái thứ rác rưởi đến lợn cũng không thèm ăn nữa kìa? Ha ha ha.”

Lúc này, hai nam hai nữ kia cũng nhìn thấy ba người Cố Minh, một thanh niên trong đó híp mắt, nhất thời nói ra những lời châm chọc.

Anh ta mặc đồ của một thương hiệu quốc tế, ôm người phụ nữ mặc váy ngắn bó sát người nhìn Cố Minh, đột nhiên dùng sức ôm chặt người phụ nữ vào lòng mình, khóe môi nở nụ cười xấu xa, vô cùng kiêu ngạo.

Cố Minh nhìn thấy anh ta và người phụ nữ kia, đôi đũa trong tay suýt gãy đôi, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, hận không thể nhảy dựng lên đánh người.

“Quản Trạch Nguyên, mày muốn chết sao!” Cổ Minh gầm nhẹ nói.

Quản Trạch Nguyên nghe vậy thì bật cười, vỗ ngực nói: “Tao sợ quá cầu Minh ạ, bây giờ dáng vẻ của mày thật hung dữ đấy, trông như một con chó vậy, còn là con chó rơi xuống nước nữa chứ, ha ha ha ha...”

Cố Minh nghiến răng nghiến lợi, lập tức muốn đánh nhau nhưng lại bị Tiêu Sách kéo lại.

Quản Trạch Nguyên tiếp tục cười nói: “Sao thế anh Minh, hình như mày không mấy vui vẻ hả? Muốn đánh tao sao? Ồ, tao quên mất, YY là bạn gái cũ của mày, chúng mày suýt chút nữa đã kết hôn rồi, nhưng mà, bây giờ cô ấy là của tao, chỉ là tao cũng không ngu như mày đầu, loại phụ nữ này, đùa giỡn cho vui thôi, sao mày nghiêm túc vậy, có ngu không chứ?”

Nói xong, Quản Trạch Nguyên trực tiếp đưa tay luồn vào trong quần áo của người phụ nữ kia, dùng sức xoa nắn, mà người phụ nữ kia, cũng phối hợp lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, ánh mắt yêu kiều.
« Chương TrướcChương Tiếp »