Vài ngày trước, Trầm Y bị Mạc Dương, chú của Mạc Vân trực tiếp giáng chức từ vị trí giám đốc bộ phận nhân sự, thành nhân viên kinh doanh của bộ phận marketing.
Lúc đó, toàn bộ nhân viên của bộ phận marketing đều được Mạc Vân ra hiệu ngầm, điện cuồng nhắm vào Trầm Y.
Họ cảm thấy Trầm Y đã đắc tội với Mạc Vân và Mạc Dương, khẳng định không thể tiếp tục lăn lộn ở Dược phẩm Tinh Quang nữa, cho nên ngoài miệng không hề tích đức, nói chuyện Vô cùng khó nghe.
Mà hiện tại, họ bị đuổi khỏi bộ phận vì một câu nói của Cao Cẩn Băng, còn Trầm Y thì nhảy một phát trở thành phó tổng giám đốc của Dược phẩm Tinh Quang, thay thế vị trí của Mạc Dương, dưới một người trên vạn người.
Điều này lập tức khiến cho sắc mặt của đám người của bộ phận marketing trở nên khó coi như ăn phải shit.
Hiện tại, môi trường kinh tế của cả nước Hoa đều không tốt, họ bị Dược Phẩm Tinh Quang đuổi, muốn tìm lại một phần công việc có đãi ngộ tương đương, sẽ không dễ dàng gì.
Rất nhiều người trong số họ đều đang gánh vác tiền nhà, tiền xe, đột nhiên mất việc, mất nguồn thu nhập, cuộc sống sẽ rơi vào cảnh cực kỳ khó khăn.
Điều này làm cho họ thấy rất hối hận, hối hận không nên nghe lời Mạc Vân, đi đắc tội với Trầm Y.
Có vài người trong số họ thấy Trầm Y vẫn đang sửng sốt, lập tức mặt dày muốn lại nịnh bợ, hy vọng Trầm Y có thể lưu lại cho mình một con đường sống.
Nhưng không đợi họ đến gần, Tiêu Sách đã nhàn nhạt nói: “Cút!”
Sắc mặt của mọi người lập tức trở nên vô cùng khó coi, u ám. Nhưng Tiêu Sách lại không để ý đến họ nữa, kéo Trầm Y rời khỏi bộ phận marketing.
Lúc này Trầm, vẫn có chút ngơ ngác, dường như vẫn chưa tiếp thu được sự thật cô đã là phó tổng giám đốc của Dược phẩm Tinh Quang, vẫn chưa vào vài.
“Tiêu Sách, tôi không nằm mơ chứ?” Trầm Y nhìn Tiêu Sách, ngơ ngác nói.
“Tôi thật sự đã là phó tổng giám đốc rồi sao? Lời Diệp tổng vừa nói, sẽ không phải chỉ là một lời nói giỡn chứ?” Trầm Y lo được lo mất nói.
Tiêu Sách cười khẽ một tiếng, vỗ đầu cô ấy, nói: “Cô đương nhiên không nằm mơ, bây giờ cô chính là phó tổng giám đốc rồi. Có điều là cô cũng không cần phải vui mừng quá. Tình hình của Dược phẩm Tinh Quang hiện tại không ổn, thứ mà phó tổng giám đốc cô tiếp nhận chính là một cục diện hỗn loạn, có những chuyện phiền phức đang chờ cô ở phía sau.”
Trầm Y nghe thế, trên mặt vẫn là vẻ không dám tin.
Cô nhìn mặt Tiêu Sách, đột nhiên có chút muốn khóc. Cô cảm thấy từ sau khi gặp được Tiêu Sách, cô giống như là gặp được quý nhân vậy, quỹ đạo của cả cuộc đời đều thay đổi.
Lúc đầu, bệnh của bố suýt nữa là khiến cô gục ngã, là Tiêu Sách đã ra tay cứu bố cô.
Mẹ đã đắc tội với người đàn bà điêu ngoa của nhà họ Lâm, muốn bà phải bồi thường sáu trăm nghìn tệ, thiếu chút nữa là khiến nhà có sụp đổ, cũng là Tiêu Sách đã ra mặt giúp nhà cô. Cuối cùng không chỉ không cần bồi thường, ngược lại nhà họ Lâm còn tặng nhà có một căn nhà.
Mà lần này, cô bị Mạc Dương giảng chức, vẫn là Tiêu Sách đột nhiên xuất hiện, không chỉ ra mặt giúp cô, còn trực tiếp tiến cử cố với Cao Cấn Bằng, để cô trở thành phó tổng giám đốc của Dược phẩm Tinh Quang.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, cuộc đời cô giống như là ngồi trên tàu lượn.
Còn Tiêu Sách, tựa như luôn vào vai quý nhân, luôn kéo cô lên vào những lúc cô tuyệt vọng nhất, lại lần nữa mang đến hy vọng cho cuộc đời cô.
“Tiêu Sách... cảm ơn anh, tôi thật sự không biết nên bảo đáp anh thế nào, tôi...” Giọng nói của Trầm Y hơi run run.
Ân huệ mà Tiêu Sách cho cô quá lớn. Cô vốn muốn từ bỏ công việc ở Dược phẩm Tinh Quang, đến làm việc cho Tiêu Sách, để bảo đáp những sự giúp đỡ anh đã cho cô.
Nhưng kết quả là, cô vẫn không thể từ bỏ công việc, ngược lại là Tiêu Sách lại giúp đỡ cô trở thành phó tổng giám đốc của Dược phẩm Tinh Quang.
“Ngốc quá, chúng ta là bạn bè, báo đáp gì chứ. Nếu cô có thể quản lý tốt Dược phẩm Tinh Quang, thì đó chính là sự báo đáp tốt nhất dành cho tôi rồi. Đừng quên, hiện tại tôi chính là cổ đông lớn thứ hai của Dược phẩm Tinh Quang...”
Tiêu Sách cười nói. Lúc nhắc đến cổ đông lớn thứ hai, anh còn nhịn không được tự giễu.
Cổ đông lớn thứ hai của Dược phẩm Tinh Quang, nghe có vẻ rất lợi hại. Cổ đông lớn thứ hai của một tập đoàn chục tỷ, ở thành phố Giang Lăng này, cũng tuyệt đối được xem là nhân sĩ tầng lớp trên rồi.
Nhưng thực tế thì, Tiêu Sách vẫn là một thằng khố rách áo ôm!
Anh nắm cổ phiếu có giá trị mấy tỷ của Dược phẩm Tinh Quang, nghe có vẻ như là một tỷ phú, nhưng tiền trong túi anh, ngay cả mười nghìn tệ cũng không lấy ra được, cũng đã gần cạn kiệt lúa rồi.
Điều này khiến cho Tiêu Sách rất bó tay. Sớm biết thì anh còn không bằng chọn tấm chi phiếu tiền mặt hai mươi triệu tệ kia, bằng không nói thế nào thì hiện tại anh cũng là một triệu phú rồi.
Anh hơi khinh thường bản thân, vậy mà không chống cự được sự mê hoặc, vẫn là bị Cao Cẩn Băng và Thiên Diệp đưa vào tròng.
Trầm Y hoàn toàn không biết Tiêu Sách đang nghĩ gì. Mặc dù cô có hơi tò mò vì sao Tiêu Sách lại trở thành cổ đông lớn thứ hai của Dược phẩm Tinh Quang, nhưng cũng không hỏi.
Cô chỉ khẽ ngước đầu nhìn mặt Tiêu Sách, cắn chặt môi.
Tiêu Sách nói không cần cô phải báo đáp, nhưng cô sao có thể thật sự không làm gì, không thể hiện chút gì được. Cô chỉ là không biết nên báo đáp thế nào.