“Cương thi” vốn muốn phát lực.
Nhưng lực đã hết.
“Cương thi” muốn ném Vô Tình đi.
Nhưng đã không kịp.
Lúc này hắn mới phát hiện Vô Tình đáng sợ thế nào.
Vô Tình là thứ dính tay.
Một khi ngươi chọc phải y, khiến y tức giận, y sẽ là thứ bỏ không được, ném không đi.
Vô Tình giống như dòng chảy.
Thoạt nhìn có vẻ rất yếu ớt không nơi nương tựa, nhưng một khi vỡ bờ, sụp đê, vậy thì sẽ thành sóng to gió lớn, hồng thủy cuồn cuộn, trong thiên hạ không gì mạnh bằng nó, không gì lớn bằng nó.
Sự yếu đuối kia giống như sinh ra cùng với kiên cường.
Thậm chí có thể nói, yếu đuối chỉ là một loại áo khoác che giấu.
Cương thi này tu luyện ngạnh công, toàn thân đao thương không vào, nhưng hắn lại có ba điểm yếu.
Một là giữa trán, huyệt Thần Đình, thuộc túc thái dương bàng thiếu kinh.
Hai là cổ họng, huyệt Phù Đột, thuộc thủ dương minh đại tràng kinh.
Thứ ba là ngực, huyệt Kỳ Môn, thuộc túc thái âm tỳ kinh.
Ba điểm sáng đều trúng đích.
Ba kinh đều bị phá, ba huyệt đều bị thương, công lực “Kim Chung Tráo” hoàn toàn bị đánh tan… Sơ hở của hắn là ba yếu huyệt phải đồng thời bị công phá, “Kim Chung Tráo” một hơi không thể luân chuyển, cắt mạch của hắn, lấy mạng của hắn.
“Cương thi” không có đường sống, chỉ có đường chết.
Nhưng hắn đến chết cũng không hiểu được, vì sao Vô Tình có thể nhìn ra “sơ hở” của hắn? Hơn nữa còn biết được chuẩn xác như vậy? Điểm yếu của “Kim Chung Tráo” người người đều khác nhau, làm sao Vô Tình nhận ra được “điểm chết” của hắn?
Hắn không biết, tất cả đều do chính hắn “tố cáo” với Vô Tình.
Trên cầu độc mộc giao thủ, ám khí Vô Tình phát ra giống như chỉ có thể ép hắn lui về, thực ra trong thời gian ngắn ngủi đó đã xác định tử huyệt của hắn.
Nhận ra “điểm chết” rất đơn giản, chỉ cần xem hắn liều mạng bảo vệ bộ phận gì, chỗ nào không sợ ám khí công kích, là có thể dò xét được.
Lần xuất thủ đó của Vô Tình, không phải vì muốn giành thắng lợi, thậm chí không phải vì đánh lui địch, mà vì lần ra tay này.
Có điều trước khi chết, “cương thi” ít nhất cũng hiểu được một chuyện.
Ám khí là từ vị trí cổ áo của Vô Tình bắn ra.
Hắn từng nghe đến loại này ám khí, nhưng lại chưa từng nhìn thấy.
Người nhìn thấy đều chết cả rồi.
Loại ám khí này không phải dùng tay phóng ra, mà dùng cung nỏ cơ quan phát động.
Hiển nhiên cung nỏ được trang bị trong cổ áo Vô Tình, hơn nữa còn cài đặt một cách vô cùng tinh tế khéo léo.
Hắn biết loại ám khí do cơ quan phát động này gọi là “Nhất Điểm Hồng”.
Nhưng bây giờ không chỉ một điểm, mà là ba điểm.
Ba “điểm” đều trúng mục tiêu.
Hắn cho rằng một kích cứu mạng của Vô Tình đã dùng rồi.
Dùng với Thanh Nguyệt Công Tử, hơn nữa còn khiến “Giảo Nha Thiết Xỉ” của Lâm Ngạo Nhất vỡ hết.
Không ngờ vẫn còn một chiêu này, một kích chết người này.
Hắn đang định lấy mạng Vô Tình, nhưng lại bị Vô Tình lấy mạng hắn trước.
Nguyên lai đòn sát thủ của Vô Tình không chỉ có “Nhất Chi Độc Tú” từ miệng phóng ra.
Nguyên lai tuyệt kỹ cứu mạng của chàng không chỉ có một chiêu.
Thực ra có rất nhiều người, pháp bảo dặc biệt không chỉ có một chiêu một thức.
Có người kỹ năng đặc biệt là buôn bán, nhưng hắn cũng có thể giám định đồ cổ, có thể viết chữ rất đẹp, còn giỏi cỡi ngựa, bơi lội thậm chí là bắn tên, không hề mâu thuẫn. Một khi gặp nạn, xảy ra bất trắc, đôi lúc còn có thể cứu người bảo mạng.
Ngươi thì sao?
“Tuyệt kỹ” của ngươi có mấy loại? “Bản lĩnh đặc biệt” lại có mấy chiêu?
Nếu có thì không ngại tăng cường. Nếu không có, vậy thì nhất định phải phòng ngừa lúc chưa mưa.
Phòng ngừa lúc chưa mưa, không phải bảo ngươi tiêu tiền đi mua nắng hạn một mùa, mà là trước tiên chuẩn bị ô che, áo mưa, đề phòng lỡ may bị dội ướt người.
Đối với người không muốn trở thành “gà nhúng nước”, chuẩn bị một cái ô chính là một trong những phương pháp “tự bảo vệ mình”.
Hiện giờ đối với Vô Tình, “phòng ngừa” chính là tuyệt kỹ cứu mạng.
Nhưng đối với “cương thi” Kim Chung Tráo, “tuyệt kỹ” của Vô Tình lại trở thành hung khí đoạt mạng hắn.
Hắn chết dưới một chiêu này.
Tuyệt chiêu bí truyền này, Gia Cát tiên sinh gọi là “Tam Điểm Tận Lộ”.
Không đến lúc cực kỳ cần thiết thì “một điểm” cũng không lộ, một khi lộ ra “nội tình” thì “ba điểm đều lộ”, gϊếŧ chết kẻ địch ngay tại chỗ, máu bắn năm bước.
Người mà Vô Tình gọi là Kim Chung Tráo ngửa mặt ngã xuống chết đi.
Cùng lúc đó, Thanh Nguyệt Công Tử đã nằm xuống, trong vũng máu màu xanh lá.
Lúc này lại biến thành Vô Tình trực tiếp đối diện với người “mặc váy” đã gϊếŧ Lâm Thanh Nguyệt kia.
Vô Tình không thể ngẩng đầu.
Nhưng chàng vẫn cảm giác được đối phương rất kinh ngạc.
Quả thật vô cùng chấn động.
Nếu bây giờ chàng có thể tự do hoạt động, giành ra tay trước, phần thắng sẽ vô cùng lớn.
Bởi vì đối phương thật sự quá kinh ngạc, đến nỗi nhất thời không thể khôi phục lại.
Nhưng người nọ cũng rất nhanh phát hiện, Vô Tình vẫn không thể cử động.
Ban đầu hắn còn đoán sai, nghĩ rằng Lâm Ngạo Nhất vì đề phòng bọn họ, cho nên không thật sự nặng tay phong tỏa yếu huyệt trên người Vô Tình, do đó Kim Chung Tráo mới thất thủ chết dưới tay Vô Tình.
Nhưng tình hình hiện giờ hiển nhiên không phải.
Pháp bảo đặc biệt của Vô Tình đã dùng hết.
Lâm Ngạo Nhất đã trúng “Bạch Cốt Âm Công trảo” của hắn. Kim Chung Tráo tuy sơ ý bỏ mình, nhưng Vô Tình vẫn không có sức chống đỡ. Hắn vẫn là người thắng duy nhất ở đây, chỉ cần hắn gϊếŧ Vô Tình trước.
Gϊếŧ Vô Tình, dễ dàng biết bao!
Chỉ cần Vô Tình không thể cử động, không thể phóng ra ám khí; chỉ cần Vô Tình không thể phát ra ám khí, gϊếŧ y sẽ dễ như trở bàn tay.
“Hắn” từng bước từng bước đi qua.
Không, là “ép” qua.
Hắn một mặt đi về phía trước, một mặt tập trung tinh thần đề phòng, toàn lực đề phòng.
Vô Tình quả thật không thể xem thường.
Hơi sơ ý thất thần, kết cục sẽ giống như Kim Chung Tráo.
Kim Chung Tráo chính là “cương thi” kia, hắn thật sự họ “Kim”, nguyên danh là “Trung Chiếu”, cũng thật sự luyện nội công ngạnh môn “Kim Chung Tráo” đao thương không vào, hơn nữa còn thật sự là sư huynh của vị Thiết Bố Sam ở nhà trọ Ỷ Mộng quanh năm đi theo bên cạnh Tôn Ỷ Mộng.
Thiết Bố Sam từng đề cập đến Kim Chung Tráo với La Bạch Ái, còn xác thực hù dọa La Bạch Ái một chút.
Người mặc váy này cũng không muốn có kết cục giống như Kim Chung Tráo, nhưng hắn lại không thể không gϊếŧ Vô Tình, cho nên hắn thận trọng, dè dặt “ép” đến chỗ Vô Tình.
Hắn quyết không để Vô Tình có cơ hội trở mình.
Cũng không để đối phương có khả năng sống tiếp.
Hắn nhìn chăm chú vào Vô Tình.
Vô Tình không thể động.
Chỉ có thể chờ.
Chàng đang chờ cái gì?
Chàng có thể chờ cái gì?
Chờ chết sao?
Ép gần.
Đứng lại.
– Làm sao ngươi biết hắn là Kim Chung Tráo?
– Ta còn biết ngươi chính là “Hoa Quần Thần Quân” Vi Cao Thanh của Tứ Phân Bán đàn.
Người nọ giật mình, có thể thấy được phần váy rung động.
Sau đó là tiếng hít thở.
Tiếng hít thở thật dài, thật sâu, thật lâu, thật dày, thật nặng, cách một hồi, lại qua một lát, qua thêm một lúc nữa mới từ từ thở ra.
Cho đến khi thở xong một hơi cuối cùng, người nọ mới từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng thốt lên:
– Ngươi đừng hòng dụ ta hỏi tiếp, ta không phải là Lâm Ngạo Nhất, cũng không phải là Kim Chung Tráo, ta muốn gϊếŧ ngươi thì sẽ không kéo dài!
Vừa nói xong, hắn liền động thủ.
Vừa động chính là sát thủ.
“Bạch Cốt Âm Công trảo” của hắn đánh thẳng xuống huyệt Bách Hội trên đầu Vô Tình.
Một chiêu này đủ thấy hắn đã cực kỳ căm hận Vô Tình, đề phòng đối phương, cũng cẩn thận đến cực điểm. Một chiêu này là nhất kích tất sát, không gϊếŧ không đánh.
Người mà hắn đề phòng là Vô Tình.
Hắn không đề phòng người khác.
Bởi vì trong hang động bùn đất chật hẹp này, đã không còn người nào sống nữa.
Ít nhất hắn cho rằng như vậy.
Đây hiển nhiên là một phán đoán sai lầm.
Hơn nữa còn sai đến mất mạng.
Mất mạng của hắn.
“Bạch Cốt trảo” của hắn vừa giơ lên, đánh xuống, phía sau hắn đã có một người từ từ đứng dậy, chậm rãi giơ đao, mũi đao đưa tới trước không một tiếng động, lặng lẽ đi đến phía sau hắn, sau đó…
Một đao đâm vào…