Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thanh Nguyệt, Vô Tình cũng cảm giác mình giống như bước vào trong tổ ong, hơn nữa còn rơi vào rất sâu, rơi vào rất sâu rất sâu.
– Như vậy.
Vô Tình cũng không kìm được cao giọng hỏi:
– Thiết Bố Sam là ai?
Thanh Nguyệt Công Tử nhìn kỹ Vô Tình, ánh mắt và gương mặt đều hoài nghi:
– Ngươi thật sự không biết?
Vô Tình đành thừa nhận:
– Không biết.
Lâm Thanh Nguyệt rất kinh ngạc:
– Trong thiên hạ, trong nhà trọ, trên đỉnh Nghi Thần, cũng chỉ có ngươi là người nên biết nhất!
Vô Tình rất khó hiểu:
– Ta chỉ cho rằng Thiết Bố Sam là Nhϊếp Thanh.
Thanh Nguyệt Công Tử nhìn chăm chú vào Vô Tình, giống như muốn phân tích, phân giải chàng, muốn nhìn thấu nội tâm của chàng:
– Hắn thật sự không nói cho ngươi biết?
– Hắn?
Vô Tình càng như rơi vào trong sương mù:
– Ai là hắn? Hắn là ai?
– Thiết Bố Sam.
– Thiết Bố Sam?
Nếu như tay của Vô Tình có thể hoạt động, nhất định là đang gãi đầu:
– Hắn tại sao phải nói với ta?
– Được, ta nói cho ngươi biết.
Thanh Nguyệt Công Tử nghiêm mặt nói:
– Nếu không phải giả vờ quá thành công, vậy là ta quá dễ mắc lừa rồi.
Vô Tình chỉ cảm thấy nhức đầu.
Thiết Bố Sam, cái tên giống như một loại công lực ngoại gia, giống như một bộ áo bằng vải sắt, công không được, đánh không vào, khiến Vô Tình không thể hiểu rõ.
Thiết Bố Sam!
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Vô Tình, cộng thêm tiếng huyên náo khác thường trong lòng đất càng gấp gáp hơn, Lâm Ngạo Nhất nói:
– Được, ta nói cho ngươi biết, Thiết Bố Sam chính là Truy Mệnh.
Vô Tình ngơ ngẩn.
Truy… Mệnh?
– Đúng.
Lâm Thanh Nguyệt nhìn chăm chú vào Vô Tình, nói:
– Tam sư đệ của ngươi, tam bổ đầu mà người giang hồ nghe danh mất vía, Thôi Lược Thương… Ta đã sớm nghe nói hắn và ngươi bắt chước thủ đoạn của Ngô Thiết Dực tại Mi huyện, ngoài sáng sửa đường, tối vượt Trần Thương, hai người trong ngoài kết hợp, giương đông kích tây. Ngươi công khai mở đường lên núi, còn Thôi tam gia âm thầm đi trước ẩn nấp trong nhà trọ, một sáng một tối, phối hợp với nhau, đúng không?
Vô Tình sững sốt một hồi, mới thở dài một tiếng đáp:
– Ngươi muốn ta nói thật?
– Người đã sắp chết, lời cũng thành thật.
Lâm Ngạo Nhất nói:
– Ta đã nói sự thật với ngươi, đương nhiên không hi vọng nghe được lời nói dối.
– Trí tưởng tượng của ngươi quá phong phú.
Vô Tình nói:
– Đáng tiếc không có chuyện này.
Chàng lại cười khổ nói:
– Nếu như có, ta hoàn toàn không có khả năng biết sau ngươi.
Nghe được đáp án này, Lâm Thanh Nguyệt cũng không bất ngờ.
– Vừa rồi nghe ngươi nói Thiết Bố Sam là Nhϊếp Thanh.
Thanh Nguyệt Công Tử cũng thở dài một tiếng nói:
– Ta đã biết, có lẽ ngươi cũng cũng không hiểu rõ Thiết Bố Sam bằng chúng ta. Ta cho rằng có Truy Mệnh canh giữ ở nhà trọ, ngươi mới cả gan xông lên núi, vì vậy mới khiến ta tin hơn nửa, không dám làm bừa trong nhà trọ.
– Ta cũng vậy.
Vô Tình than thở:
– Ta cho rằng có Nhϊếp Thanh trấn giữ nhà trọ Ỷ Mộng, y có thân thủ tốt, lại có thiện cảm với Tiểu Nguyệt, cộng thêm Tiểu Dư, Lão Ngư, còn có La Bạch Ái cơ trí, cùng với Diệp Lão Tứ sức chiến đấu cường hãn, Hà Tiểu Nhị ngay thẳng cẩn thận, cho dù kẻ địch có mạnh cũng tạm thời ứng phó được…
Lâm Thanh Nguyệt nói:
– Cho nên bây giờ ngươi rất lo lắng?
Vô Tình đồng ý:
– Lo lắng.
Thanh Nguyệt Công Tử chế giễu nói:
– Ta thấy, ngươi vẫn nên lo lắng cho mình trước đi!
Vô Tình thản nhiên nói:
– Sống chết có mệnh, phú quý do trời, cũng không có gì để lo lắng. Vấn đề là, ngươi làm sao biết Thiết Bố Sam kia là Truy Mệnh?
Lâm Ngạo Nhất đáp:
– Cũng là nghe người ta nói.
Vô Tình truy hỏi:
– Ai nói?
Thanh Nguyệt Công Tử do dự một chút, chỉ trong thoáng chốc, sau đó vẫn trả lời:
– Trương Thiết Thiết.
Vô Tình lại hít một hơi:
– Là cô ta!
– Thế nào?
– Ta nghĩ cũng là cô ta.
Vô Tình nói:
– Lần đầu Ỷ Mộng vào Mãnh Quỷ miếu, có Trương Thiết Thiết đi theo. Lúc Hồ Kiêu tự sát trong nhà bếp, cũng chỉ có Trương Thiết Thiết ở bên cạnh. Cho dù dẫn đường để ngươi đi tắm rửa, cũng là cô ta.
Lâm Ngạo Nhất cười lạnh nói:
– Nghe ra, ngươi đã sớm chú ý đến cô ta rồi.
Vô Tình nói:
– Ta vẫn luôn lưu ý cô ta. Kế hoạch này to lớn, chu đáo, hơn nữa xuất quỷ nhập thần như vậy, không có nội ứng, nội gián thì nhất định không làm được.
– Cô ta vốn là người của chúng ta.
Thanh Nguyệt Công Tử trầm giọng nói:
– Cũng là cô ta mật báo với ta, cô ta phát hiện Truy Mệnh chính là Thiết Bố Sam. Hiện giờ xem ra, cô ta cũng không đáng tin.
– Xem ra ta đã tin lầm Đỗ Tiểu Nguyệt.
Vô Tình nói:
– Ngươi dường như cũng tin lầm Trương Thiết Thiết.
Lúc này, một mùi hôi giống như thi thể thối rữa ập đến, có người than thở một tiếng, nhất thời khắp hang động đều giống như có người đang than thở, chỉ là không thê lương như tiếng gào mà thôi.
– Thiết Bố Sam chết ở đây, e rằng đã được một thời gian rồi.
Thanh Nguyệt Công Tử cũng khổ não nói:
– Vậy Thiết Bố Sam trong nhà trọ rốt cuộc là ai?
Đây cũng là điều Vô Tình lo lắng.
Lâm Ngạo Nhất dường như cũng nhìn ra suy nghĩ của Vô Tình.
– Ngươi thật hạnh phúc.
Hắn nói:
– Ngươi đã không cần suy nghĩ vấn đề này nữa.
Vô Tình giống như nghe không hiểu, hỏi:
– Tại sao?
– Bởi vì ta muốn gϊếŧ ngươi rồi.
Thanh Nguyệt Công Tử cũng thở dài một tiếng:
– Vấn đề này, đành phải gác lại đợi chúng ta tự mình tìm ra đáp án, hoặc là ngươi tự mình xuống âm tào địa phủ hỏi Thiết Bố Sam đi!
Sắc mặt Vô Tình không đổi:
– Ngươi muốn gϊếŧ ta?
Thanh Nguyệt Công Tử lạnh lùng nói:
– Đến nước này, ta còn có thể để ngươi sống sao?
Thần sắc Vô Tình dường như cũng có phần trống vắng:
– Chúng ta hình như còn nói chuyện rất vui.
Lâm Thanh Nguyệt có vẻ bất đắc dĩ:
– Những gì ta hỏi, ngươi đều trả lời.
Ánh mắt Vô Tình dao động, hỏi:
– Ta đã không còn giá trị sống tiếp?
– Không.
Lâm Ngạo Nhất thở dài nói:
– Tứ Đại Danh Bổ vĩnh viễn có giá trị sống của bọn họ, nhưng đối với chúng ta, ngươi đã không cần phải sống tiếp.
– Thực ra không phải ngươi muốn gϊếŧ ta.
Vô Tình thăm dò nói:
– Là đồng bọn của ngươi đã đến, bọn họ nhất định sẽ không tha cho ta.
– Mặc dù ngươi cũng có lúc đoán sai, nhưng ta không thể không thừa nhận.
Trong mắt Lâm Thanh Nguyệt lộ ra một loại tâm tình thương tiếc:
– Phần lớn thời gian, suy đoán của ngươi đều đúng… Mặc dù ta vẫn không hiểu, ngươi đã biết ta là ai, vì sao vẫn không tránh được bị ta đánh lén… Là do quá khinh địch sao? Hả? Có điều…
Hắn càng nói càng bực bội, nắm chặt tay quát lên:
– Trước khi ta gϊếŧ ngươi, vẫn không hiểu vì sao ngươi biết rõ mà vẫn cố tình phạm phải, khiến ta thật sự con mẹ nó không thoải mái!
Vô Tình cúi đầu xuống, dùng ngữ điệu cực kỳ trầm thấp nói:
– Có lẽ, đây là cái giá phải trả vì muốn tìm ra chân tướng.
– Cái gì?
Thanh Nguyệt Công Tử nghe không rõ.
Cũng nghe không hiểu.
– Hắn muốn nói.
Lại có người thay Vô Tình giải thích:
– Hắn không tiếc hi sinh, cũng muốn biết chúng ta là ai, tại sao phải làm như vậy.
Người nói chuyện ở sau lưng Vô Tình.
Huyệt đạo trên người đã bị Vô Tình phong tỏa, không thể quay đầu.
Cho nên chàng cũng không thể nhìn thấy người tới.
Nhưng người tới còn chưa lên tiếng, chàng đã biết rồi.
Chàng thậm chí có thể “ngửi” được mùi hôi của người tới. Hơn nữa không biết vì sao, sau lưng đột nhiên lạnh đi, mang tai cũng lạnh, toàn thân nổi da gà, tim cũng bất giác đập nhanh hơn, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ngay cả mái tóc phía sau cũng dựng lên một chùm lớn.
Chỉ vì “có người” đã đến phía sau chàng, không một tiếng động.
Chàng không biết đó là “người” nào, nhưng “người” như vậy còn không chỉ có một.