– Thứ ngươi cắn xuống không phải thịt quỷ.
Vô Tình cũng không vì Lâm Ngạo Nhất nhất thời không trả lời được mà bỏ qua:
– Mà là thịt người, đúng không?
Lâm Ngạo Nhất vẫn không đáp.
Hắn đang đổ mồ hôi.
Giống như mồ hôi đều có màu xanh lá.
– Các ngươi gϊếŧ người xong thì ném vào trong giếng, đầu xuôi đuôi lọt.
Vô Tình không giống như một tù binh sống chết do người, mà giống như một phán quan phân rõ thiện ác:
– Ngươi còn cắn một miếng thịt của người đó, thuận tiện chứng minh sự trong sạch của ngươi, chẳng những ngươi bị quỷ cắn mà còn cắn quỷ.
Thanh Nguyệt Công Tử thở dài một tiếng.
Hắn vẫn không nói chuyện.
– Lúc ngươi bị thương… hoặc giả bị thương, ta đã cẩn thận xem qua miếng thịt ngươi ngậm trong miệng. Miếng thịt kia không giống như vừa cắn từ trên người xuống, bởi vì ven rìa đã có máu đọng, cũng không có nhiều máu chảy ra, thậm chí máu đã khô cạn, thịt đã khô cứng, da cũng hoại tử.
Vô Tình vừa nói vừa quan sát thần sắc của Thanh Nguyệt Công Tử:
– Thịt người tươi mới quyết sẽ không như vậy, đương nhiên trừ khi đó thật sự là thịt quỷ, hoặc là thịt người chết, ít nhất đã chết đi một đoạn thời gian.
Thanh Nguyệt Công Tử liếʍ liếʍ môi khô:
– Cho nên ngươi giả vờ sai người phân tích chất nước và chất đất, thực ra là âm thầm phái người vào trong giếng vớt lên?
– Muốn tránh tai mắt của người khác, dĩ nhiên phải làm như vậy.
Vô Tình nói:
– Khả năng bơi lội của Bạch Khả Nhi rất tốt, huống hồ hắn rất thông thạo kiểm nghiệm.
– Khi đó chúng ta vẫn đang suy nghĩ, nếu như ngươi không phải Nhϊếp Thanh, vậy sẽ là ai?
Lần này Vô Tình không đợi Thanh Nguyệt Công Tử truy hỏi đã nói tiếp:
– Chúng ta nhìn vết thương, đã tìm được tử thi, nghĩ đến sự xuất hiện của ngươi, thương thế của ngươi, còn có cặp mắt xanh lá của ngươi, chòm râu mọc rất nhanh, lại liên tưởng đến một nhân vật xưng hùng đông bắc, còn có “Giảo Nha Thiết Xỉ” của hắn, cùng với Băng Thiên Tuyết do gia tộc bọn họ nghiên cứu chế tạo, thể chất kỳ lạ có thể hấp thu độc lực chuyển hóa thành nội lực.
Chàng lại cười cười nói:
– Tất cả đều chỉ về một cái tên, đó chính là ngươi, Thanh Nguyệt Công Tử!
– Nhưng nếu không có vết thương của Lão Ngư và lời khuyên của y.
Vô Tình còn bổ sung:
– Chúng ta vẫn không thể thật sự kết luận đó là ngươi.
– Lão Ngư?
Thanh Nguyệt Công Tử không ngờ được đã sớm bị người ta xác định, trong lòng vừa kinh vừa nghi:
– Vết thương của hắn…
Hắn không nghĩ ra lúc đó mình đã phạm sai lầm gì.
– Sau khi bị cắn, màu mắt của y trở nên giống như ngươi, ngươi không phát hiện sao?
Vô Tình nói:
– Huống hồ y nói với A Tam, lúc y bị tập kích sau lưng, tuy không kịp quay đầu, nhưng có ngươi ở phía sau y, cũng chỉ có một mình ngươi.
Lâm Ngạo Nhất trầm giọng nói:
– Ta cho rằng hắn đã chết chắc, nếu không lại bồi thêm một đòn, hắn chết rồi cũng sẽ không nhiều lời như vậy.
Vô Tình lắc đầu:
– Đừng quên, hắn là “Mình đồng da sắt, tường đồng vách sắt” Ngư Huyền Cơ (cơ = con gái).
Lâm Ngạo Nhất nói:
– Rõ ràng là một hán tử, lại lấy tên của nữ đạo sĩ Đường triều!
– Nữ thi nhân Đường triều là Ngư Huyền Cơ (cơ = cơ hội).
Vô Tình nói:
– Y đích xác họ Ngư. Võ công của y là do Lý Huyền Y truyền dạy. Y từng say mê Cơ Dao Hoa, một dạo chìm đắm không thể thoát ra được. Cho nên y dứt khoát dùng một chữ trong tên của hai người này làm tên của mình, xem như kỷ niệm, cũng xem như khuyên răn. Ngươi đừng thấy y là một hán tử lỗ mãng, thực ra y rất có huyền cơ.
– Ta biết.
Thanh Nguyệt Công Tử hừ một tiếng nói:
– Chính vì xem trọng hắn, cho nên ta mới bất ngờ tập kích. Nhưng ta vẫn còn xem thường hắn, không biết hắn đã nhìn thấu ta.
Hắn cười giễu cợt, than thở:
– Hiếm thấy ôi hiếm thấy.
Vô Tình ngẩn ra:
– Hiếm thấy cái gì?
– Hiện giờ ngươi đã sắp chết rồi, lại còn tâng bốc bộ hạ bằng hữu! Mà nói đến, làm bằng hữu của ngươi thật hạnh phúc.
Thanh Nguyệt Công Tử dường như có phần cảm khái:
– Có điều làm kẻ địch của ngươi càng thú vị hơn!
Hắn lại căm phẫn bất bình nói:
– Nhưng hắn bị chất độc làm xanh mắt thì liên quan gì đến ta!
Vô Tình ôn hòa nói:
– Đương nhiên có liên quan. Người da đen thì sinh con ra cũng dễ da đen. Cha mẹ cao lớn thì sinh con ra quá nửa sẽ không thấp. Cha mẹ trụi tóc, con cái đến trung niên sau này cũng thường có nguy cơ hói đầu. Che mẹ nếu mắc bệnh mà chết, con cái cũng dễ mắc phải loại bệnh này. Đây gọi là di truyền. Ăn đậu thơm, nướ© ŧıểυ khó tránh khỏi sẽ có mùi vị. Thường ăn thịt, huyết khí cũng mạnh hơn một chút. Nếu quanh năm dùng màu đỏ, màu lam, màu tím pha nước tưới cho hoa, thược dược và cúc cũng có thể nở ra đỏ, lam, tím. Đã là di truyền, cũng là lây nhiễm. Lão Ngư bị ngươi cắn, độc tố còn sót lại chưa tan, đương nhiên chuyển thành màu xanh lá, chẳng lẽ còn chuyển vàng biến đỏ sao!
Lâm Ngạo Nhất dường như cũng đang kiểm điểm mình:
– Xem ra sau khi Lão Ngư bị ta “cắn”, ngươi đã bắt đầu đề phòng ta. Muốn ra tay với ngươi, thời cơ tốt nhất là trước khi Lão Ngư trúng độc.
– Không đúng.
Vô Tình đính chính:
– Khi ngươi còn chưa “ra miệng”, ta đã được người khác cung cấp một tin tức, cho nên đã tăng cường phòng bị với ngươi.
– Ai?
Thanh Nguyệt Công Tử kinh ngạc hỏi:
– Tin tức gì?
– La Bạch Ái.
Vô Tình nói:
– Hắn vừa nhìn thấy ngươi liền có một cảm giác, hắn cảm thấy vừa không bình thường vừa sợ hãi.
Lâm Ngạo Nhất ngạo nghễ nói:
– Hắn đương nhiên sợ ta.
Trong giọng nói của hắn tràn đầy tự cao:
– Rất nhiều người đều sợ ta, cũng không chỉ một mình hắn.
– Nhưng hắn vốn chưa từng gặp ngươi.
Vô Tình hỏi lại:
– Làm sao hắn lại có cảm giác quen thuộc lạ lùng với ngươi?
– Ngươi nói sao?
Thanh Nguyệt Công Tử hứng thú hỏi lại.
– Gần đây chuyện từng gặp khiến hắn cảm thấy sợ hãi, chỉ có hai lần.
Vô Tình nói:
– Một là ở Vị Loa trấn, hắn gặp phải Chu Sát Gia đang hấp hối.
Thanh Nguyệt Công Tử nghiêng đầu, cười giả tạo hỏi:
– Còn một lần thì sao?
Vô Tình nói:
– Chính là ở nhà trọ Ỷ Mộng, hắn gặp phải quỷ hồn dưới trăng.
– Nhưng đó là một nữ quỷ. Ngươi mặc dù là Quỷ Vương Nhϊếp Thanh.
Vô Tình lại nói như đùa cợt:
– Cho dù ngươi là quỷ, cũng quyết không phải nữ quỷ. Bọn hắn sẽ không nhìn lầm, mà điểm này ta cũng nhìn ra được.
Thanh Nguyệt Công Tử chỉ vào mũi mình:
– Vậy ta là ai?
Sau đó hắn mỉm cười nói:
– Các ngươi sẽ không cho rằng ta là Chu Sát Gia chứ?
– Đương nhiên không phải Chu Sát Gia động một tí là gϊếŧ cả nhà lớn nhỏ, nhưng ngươi đã có thể giả mạo Nhϊếp Quỷ Vương, vậy cũng có thể giả mạo Chu Sát Gia.
Vô Tình nói:
– Hiện nay hàng giả rất nhiều. Nghe nói Giang Chiết có một thiếu niên Vô Tình, nhỏ hơn ta cả mười tuổi, có ngàn vạn người dâng bạc nhờ hắn xử án bắt hung phạm. Lĩnh Nam cũng có một lão nhân Vô Tình, sau khi gϊếŧ người cướp tiền lại tuyên bố mình là ngự tiền đại bổ đầu, chính hắn cố ý gây án để lẻn vào ổ giặc, cũng hù cho ngự sử đại nhân kia không dám tuyên án.
– Con ngươi của Chu Sát Gia là vẩn đυ.c, màu trắng sữa.
Lâm Ngạo Nhất chớp chớp hai mắt:
– Ngươi còn không rõ màu mắt của ta, làm sao nhìn ra ta vừa yêu vừa hận Tôn lão bản, làm sao khăng khăng bảo Lão Ngư sau khi trúng độc có màu mắt tương tự, từ đó suy ra là ta cắn hắn một miếng thịt!
– Ngươi nói đúng. Màu mắt của ngươi là xanh lá, còn Chu Sát Gia là trắng.
Vô Tình nhắc lại:
– Ban đầu ta cũng nghĩ không ra. Nhưng chẳng phải có một loại thủy tinh mỏng như giấy, có thể đeo vào trong hốc mắt, muốn màu gì thì có màu đó, muốn màu mắt thế nào thì có màu mắt thế ấy? Nghe nói nước Ba Tư có một thứ gọi là “cao đường kính”, nếu cắt thành mảnh nhỏ đeo vào trên tròng mắt, sẽ có loại hiệu quả này. Vì loại kính đặc biệt này, có một dạo võ lâm Trung Nguyên còn phải trả giá nặng nề.
– Các ngươi không thật sự cho rằng ta là Chu Sát Gia chứ?
Thanh Nguyệt Công Tử cười chế giễu:
– Tại sao ta phải làm Chu Sát Gia? Hả? Tại sao ta phải ngâm mình trong rượu? Gốc lưỡi còn phải biến thành màu tím lam? Gương mặt thối rữa? Khối u trên trán? Sâu bọ khắp người? Dù sao ta cũng là con trai của “Đông Bắc Vương” Lâm Mộc Sâm, cũng là quán chủ thay mặt của Nhất Khắc quán. Cho dù ta bất bình với Tôn Ỷ Mộng, muốn đối phó cô ta nên cải trang thành Nhϊếp Thanh, đó cũng là bình thường. Vì muốn đối phó với ngươi, ta tự mình đâm hai lỗ máu, như vậy cũng đủ rồi… Tại sao ta phải gây khó chính mình, làm cho cả người sâu bọ, khuôn mặt thối rữa?
Hắn cười đến gập cả eo:
– Ta? Đáng sao?
Bất kể hắn cười ra sao, mắt vẫn nhìn chăm chú vào Vô Tình, thần sắc vẫn có điểm cô tịch, thậm chí ngay cả nếp nhăn trên mặt khi cười cũng hiện lên vẻ tịch mịch.
Vô Tình nhìn hắn cười, nghe hắn nói, cũng rất đồng cảm:
– Đúng vậy, ta cũng nghĩ không thông, ngươi thật sự không đáng phải liều mạng như vậy. Cho dù ngươi cảm thấy Ỷ Mộng cô nương có lỗi với ngươi, hoặc muốn phục gϊếŧ ta, cũng hoàn toàn không cần… hèn mọn như vậy!
– Không ngờ đại bổ đầu Vô Tình thông minh tuyệt đỉnh cũng có lúc nghĩ sai… có điều nghĩ sai lại làm đúng, đã đề phòng ta, nhưng cuối cùng vẫn bị ta đánh bại.
Thanh Nguyệt Công Tử đắc ý nói:
– Các ngươi nhiều người lên nhà trọ Ỷ Mộng chặn đánh Ngô Thiết Dực, ta sợ còn tới không kịp, đành phải cố gắng chặn đường, làm sao lại bảo họ La kia truyền tin ra khắp nơi, đối với ta có lợi ích gì? Chẳng lẽ ta phí nhiều công sức như vậy để lừa gạt hắn lêи đỉиɦ Nghi Thần sao!
– Nếu không phải là ngươi.
Vô Tình lại không để ý, giống như đang cân nhắc:
– Vậy tại sao La Bạch Ái lại cảm thấy ngươi có vẻ quen thuộc?
– Bởi vì quái nhân mà La Bạch Ái gặp phải ở Vị Loa trấn là Chu Sát Gia, là hai người chúng ta cùng suy đoán ra, cho nên ta khó tránh khỏi liên tưởng đến ngươi chính là…
Vô Tình giống như đang khổ công suy nghĩ:
– Nếu không phải là ngươi, vậy thì là ai? Tại sao lại bảo La Bạch Ái đi lên? La Bạch Ái thông báo cho đám người Tôn Ỷ Mộng, đối với hắn có lợi ích gì… Chẳng lẽ người nọ thật sự là Chu Sát Gia? Cảm giác quen thuộc của La Bạch Ái sai rồi sao?
Thanh Nguyệt Công Tử thu lại nụ cười ngông cuồng, nghiêm mặt nói:
– Họ La kia sinh ra cảm giác quen thuộc với ta, cũng khổ cho hắn, bởi vì ta vốn là…
Hắn đang muốn nói tiếp.
Nhưng lại không nói nữa.
Chỉ nghe một tiếng kêu rất thê lương, cắt ngang lời hắn muốn nói.
Ban đầu chỉ là một tiếng kêu.
Sau đó tiếng kêu kia hóa thành trăm ngàn tiếng rít, từ bốn phương tám hướng vọng tới, càng thê lương hơn gấp trăm ngàn lần, liên tục không dứt, giống như quỷ khóc thần gào.
Sắc mặt Lâm Ngạo Nhất biến đổi.
Vô Tình vội hỏi:
– Bởi vì ngươi là?
Lâm Ngạo Nhất giống như chìm đắm trong sóng âm rít gào, không tự thoát ra được.
Vô Tình lại hỏi:
– Ngươi đang đợi người?
Trong mắt Lâm Ngạo Nhất lập lòe ánh sáng lạnh.
Vô Tình lại hỏi:
– Người mà ngươi đợi là ai?
Cặp mắt Thanh Nguyệt Công Tử hiện lên ánh sáng xanh, sát khí cũng bừng lên. Hắn nhanh chóng bọc răng lên ngón trỏ và ngón giữa tay trái, nghiêm nghị hỏi:
– Ta hỏi một lần nữa, ngươi làm sao kết luận ta là Lâm Ngạo Nhất của Nhất Khắc quán?
Vô Tình biết hắn đã muốn ra tay.
Chàng cũng không kéo dài nữa.
Chàng đã kéo dài đủ rồi.
Ít nhất đã thành công dùng thời gian đổi lấy thời cơ.
– Trước đó ta chỉ là suy đoán.
Vô Tình lắc đầu:
– Sau đó lại không phải.
– Chuyện gì khiến cho ngươi có thể xác định?
Lâm Ngạo Nhất nhìn chằm chằm vào chàng, lại nghiêng tai lắng nghe. Trong hang động giống như có ngàn vạn lỗ nhỏ, vẫn luôn phát ra tiếng sàn sạt lúc nhúc, giống như đang ở trong một tổ ong, mỗi lỗ nhỏ đều có sâu nhộng đang gặm nhấm nhúc nhích.
– Thiết Bố Sam.
– Thiết Bố Sam?
– Đúng.
Vô Tình nói:
– Là Thiết Bố Sam.
Thanh Nguyệt Công Tử càng không hiểu.
– Hắn?
Lâm Ngạo Nhất làm chấn động một chuỗi âm thanh hỏi:
– Ngươi nói là Thiết Bố Sam ở nhà trọ Ỷ Mộng kia? Là chính hắn nói cho ngươi biết?
– Không phải.
Vô Tình nói:
– Trước khi xuất phát, ta đã lén hỏi Đỗ Tiểu Nguyệt, cô ấy nói cho ta biết.
Thần sắc Thanh Nguyệt Công Tử trở nên cực kỳ hoang đường quái dị, nhất thời như cười mà không cười, giống như vừa sợ vừa ngơ ngác.
– Cô ấy nói với ta, Nhϊếp Thanh đã sớm âm thầm đi lên rồi. Ban đầu là vì giúp “Đả Thần Thoái” Trang Hoài Phi truy bắt Ngô Thiết Dực, sau đó lại nảy sinh tình cảm với cô ấy, bèn hóa trang thành Thiết Bố Sam, một lòng giúp cô ấy và Ỷ Mộng vượt qua nguy nan này…
Vô Tình nhìn thần sắc của Thanh Nguyệt Công Tử, chính chàng cũng trở nên kỳ lạ:
– Y đã là Nhϊếp Quỷ Vương, ngươi đương nhiên chính là Lâm Thanh Nguyệt rồi!
Đột nhiên Thanh Nguyệt Công Tử cười lớn.
– Ngươi… ngươi là thủ lĩnh của Tứ Đại Danh Bổ!
Lâm Ngạo Nhất cười lớn một cách bi phẫn, hơn nữa còn hoang đường, vừa cười vừa thở dốc nói:
– Lại đi tin lời của một yêu nữ!
– Yêu nữ?
Vô Tình hỏi:
– Ngươi nói ai là yêu nữ?
– Đương nhiên là Đỗ Tiểu Nguyệt.
Lâm Thanh Nguyệt lạnh lùng thét lên:
– Cô ta không phải yêu phụ thì còn ai!
Tiếng thét của hắn cũng từ trong hang động quanh quanh quẩn quẩn, vọng tới vọng lui, cuồn cuộn mênh mông truyền ra, hơn nữa còn biến lớn, biến gấp, biến mạnh, biến xa.