Chương 17: Cần lý do sao
Lưu Ly tàn bạo gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta bị người mắng là yêu tinh hại người, người xấu, ác nhân thật lâu rồi, thế nhưng chính chúng ta lại chưa bao giờ ngóc đầu lên được, bị người khinh, trong thiên hạ này còn chưa nghe thấy ác nhân còn bị ức hϊếp bao giờ. Cô nương, người làm người ác lâu như vậy thật uổng cái danh ác nhân, lại không có tý bản lĩnh nào của ác nhân hết. Hôm nay thật muốn làm ác nhân, có thế mới làm cho người ta biết không dễ trêu chọc ác nhân."
Nàng bị ức hϊếp đã lâu rồi, bị người mắng bị người châm chọc thậm chí là bị người hãm hại vu oan, bị quản gia nương tử bắt được đánh hai bạt tai đã là nhẹ rồi. Bây giờ nghe Tử Huyên nói thế nàng như được mở rộng tầm mắt, nói chúng ta là ác nhân? Tốt, chúng ta đây làm ác nhân cho các ngươi nhìn một cái! Nàng là ước gì có thể hung hăng cho Phúc Nhi hai bạt tai, bởi vì thường ngày nàng bị Phúc Nhi đánh không ít, đánh nàng đến nỗi toàn thân đều xanh tím cũng là chuyện bình thường .
Phúc nhi sau khi nghe được cười lạnh: "Ngươi cho ta là người như thế nào? Bị dọa hai câu là sẽ sợ hãi cầu xin sao? Các ngươi cần phải nhìn cho rõ, nơi này chính là phủ Đinh hầu gia!"
Tử Huyên gật đầu xác nhận: "Chúng ta biết rất rõ, nơi này là Đinh phủ; thế nhưng ngươi đã quên một việc, cái ác nhân ta đây thế nhưng là chính thê của hầu gia, hoàng đế tứ hôn đường đường là chủ mẫu! Ác nhân rất thích đánh người cho sống dở chết dở, Phúc Nhi ngươi thử đoán xem một ác chủ mẫu sẽ hành hạ ngươi như thế nào?"
Nàng bỏ tai Phúc Nhi ra: "Nói đến dọa người, ta cho ngươi biết, làm thế này chẳng qua là trò tiêu khiển lúc nhàn rỗi của người ác mà thôi." Nàng đem Phúc Nhi giao cho Lưu Ly cùng Trân Châu: "Đem nàng ném vào trong ao bên kia đi." Cách đó không xa có một hồ cá rộng, bên trên hồ là hành lang gấp khúc mà trong hồ nuôi rất nhiều cá.
Phúc Nhi kêu to: "Các ngươi làm chuyện xằng bậy không sợ thái phu nhân trị tội sao." Nàng trông chờ lấy thái phu nhân ra sẽ làm Tử Huyên kinh sợ, lại hoàn toàn không nhớ rõ chuyện Tử Huyên từng hù dọa làm cho Đinh thái phu nhân sợ gần chết – nếu Tử Huyên mà sợ thì còn dám dọa thái phu nhân sao? Cho nên trong lúc nàng giãy giụa đã bị đẩy vào trong hồ cá.
Hồ cá cũng không sâu lắm, mực nước chỉ khoảng đến bụng hoặc ngực một người mà thôi, nên cũng không thể làm ai chết đuối được. Tử Huyên nhìn Phúc Nhi, mỉm cười nói với đám nha hoàn đang vây quanh: "Các ngươi ai dám xuống cứu nàng lên, ta cũng sẽ ném kẻ đó vào trong hồ." Quay đầu lại rồi hướng Phúc Nhi nói: "Ngươi, tự cầu nhiều phúc đi. Đúng rồi, ngươi tên gọi là Phúc Nhi mà, có nhiều phúc khí là chuyện tất nhiên, không cần ta phải lo lắng nhiều rồi”.
Nói xong vỗ vỗ tay mang theo Trân Châu, Lưu Ly theo hướng viện của Đinh thái phu nhân đi đến, với những chuyện đang xảy ra phía sau không cần quan tâm nữa.
Phúc Nhi cũng không dám bò lên, mặc dù bây giờ mới là đầu mùa hạ, nhưng quần áo mặc trên người cũng rất mỏng, bị ướt liền dính sát vào da: không chỉ nói là nữ tử cổ đại, ngay cả cô nương ở hiện đại cũng không dám cho người khác thấy bộ dáng này của mình. Vì thế, Tử Huyên cho rằng Phúc Nhi kia chỉ có thể ở trong hồ cá chờ người đi lấy hộ y phục để khoác vào mới dám lên, nhưng sau này chuyện của Phúc Nhi cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán cho đám hạ nhân ở Đinh gia. Ừm, không trách nàng được, nàng tuy mang tiếng là ác nhân, nhưng cũng không có chém gϊếŧ Phúc Nhi, nàng ta hẳn là nên cảm tạ trời đất mới phải. .
Đi đến trong viện của Đinh thái phu nhân, phía trước mặt một phu nhân đang nổi giận đùng đùng đi tới. Trên đầu đầy châu báu, trên người mặc đều là lăng la tơ lụa, lộ ra khuôn mặt trái xoan, khi còn trẻ chắc chắn là một phụ nữ xinh đẹp: người ta từ đầu đến chân so với đại phu nhân là nàng đây thì không biết là phú quý hơn bao nhiêu lần.
Lưu Ly lập tức nhắc nhở Tử Huyên: "Thê tử của quản gia gọi là Giang thị."
Tử Huyên liền biết vì sao nàng ta lại tức giận đùng đùng như vậy, nàng dừng lại chờ Giang thị đi đến trước mặt nàng hành lễ; nhưng Giang thị chỉ là hơi khom người: "Đại phu nhân, thái phu nhân đã đợi ngài được một lúc rồi." Mở miệng là hoàn toàn không khách khí, đồng thời lấy mắt hung hăng trừng hướng Lưu Ly cùng Trân Châu: "Hai người các ngươi nhanh chân lăn ra đây cho lão nương, hôm nay, xem lão nương có lột da các ngươi hay không."
Tử Huyên tươi cười không thay đổi giơ tay liền cho nàng một cái bạt tai, sau khi đánh xong thu tay, nàng nhìn Giang thị vẫn là cười híp mắt không nói lời nào.
Mặt Giang thị đỏ lên, nàng thế nhưng là nha hoàn hồi môn của Đinh thái phu nhân, sau khi đến Đinh gia làm vợ của quản gia, không có người nào dám lớn tiếng đối với nàng? Ngay cả hầu gia cùng nhị phu nhân nói chuyện với nàng cũng là cực khách khí, chứ đừng nói đến có người dám đánh nàng: ngay cả thái phu nhân cũng chưa bao giờ động tới một đầu ngón tay của nàng.
"Đại phu nhân, ngươi ——!" Nàng tức giận đến sải bước một bước, tay nắm thật chặt để không vung lên; trong lòng là cực kỳ tức giận, nàng không coi Tử Huyên ra gì, thế nhưng thân phận của Tử Huyên như thế nào nàng còn nhớ rất rõ ràng, cho nên nàng chỉ có thể gầm lên mà không dám đánh trả.
Tử Huyên nhìn nàng tươi cười bất biến: "Có việc gì?"
Giang thị tức giận đến lại nắm chặt nắm tay nói: "Đại phu nhân ngươi vô duyên vô cớ vì sao đánh nô tỳ, mời đại phu nhân nói rõ lý do cho nô tỳ, nếu không nô tỳ chỉ có thể trở về bẩm báo với thái phu nhân ."
Tử Huyên lấy tay đẩy nàng sang bên cạnh, vừa đi về phía trước vừa nói: "Ta là người ác, đánh người còn cần lý do? Quản gia nương tử, ngươi không nghĩ đó là nói thừa sao. Muốn báo lại cho thái phu nhân ngươi cứ tự nhiên, ta đây cũng đang muốn đi gặp thái phu nhân đấy thôi, có muốn đi cùng ta hay không?"
Giang thị sau khi nghe được tức giận đến cắn cắn môi: "Đại phu nhân, được, vậy ta hiện tại liền cùng ngươi đi gặp thái phu nhân." Nàng đưa mắt tìm Phúc Nhi xem có ở đằng sau Tử Huyên không.
Lưu Ly đối với nàng cười: "Quản gia nương tử có phải đang tìm Phúc Nhi hay không? À, ta nghĩ một chốc nữa nàng mới về."
"Phúc Nhi đâu? Nàng thế nhưng hầu hạ thái phu nhân..." Giang thị nghe xong có loại cảm giác không ổn, không dám tin nhìn Tử Huyên, người trước kia tính tình thật thà không có một chút gì gọi là âm mưu quỷ kế, bị bắt nạt cũng không biết nói gì chỉ biết khóc, cùng với người trước mặt chính là một hay sao?
Trân Châu nhìn nhìn Tử Huyên há miệng lại bị Lưu Ly cản lại, Lưu Ly nhìn quản gia nương tử cười đến mặt nở hoa: "Nàng à, đang tắm đấy, đợi nàng tắm rửa xong có chút lâu. Quản gia nương tử ngươi xem cô nương của chúng ta đã làm gì, chính là cô nương chúng ta thấy nàng rất bẩn, mới bảo chúng ta giúp nàng tắm rửa. A, nếu như ngươi hỏi tại sao thì là thế đấy?"
Trân Châu thêm một câu: "Cô nương chúng ta là người ác mà, muốn nàng đi tắm thì là mời nàng đi tắm, cái này còn cần có nguyên nhân sao."
Tử Huyên quay đầu lại vỗ vỗ vai Trân Châu: "Đúng, lúc này mới giống là người của ta”.
Cửa phòng khách xuất hiện bóng dáng của Phương Phỉ, nàng nhìn thấy Tử Huyên bên miệng có tia cười lạnh: "Tỷ tỷ tới cũng quá chậm nha, ngài vì thái phu nhân cùng hầu gia chuẩn bị cơm nước, thật đúng là muốn nổi bật."
Tử Huyên nhìn nàng: "Ngươi nhớ lầm rồi, rõ ràng là ngươi phân phó người chuẩn bị cơm nước cho hầu gia và thái phu nhân, tại sao có thể nói là ta chuẩn bị? Ta cũng không có tâm đi nịnh hót người Đinh gia, loại chuyện này từ trước đến nay ngươi là người thích làm nhất."
Phương Phỉ nghe được sắc mặt khẽ biến: "Ngươi!" Sau đó nuốt giận vào, lại yên lặng nói: "Ngươi cho là thái phu nhân cùng hầu gia không biết sao? Ngươi làm như vậy có thể có ích lợi gì? Ngu xuẩn."
Tử Huyên ở dưới bậc thang ngẩng đầu: "Phương di nương, chính ngươi tự vả vào miệng mình hay đợi ta đến vả?"