Chương 2: Thất thân
*****
Vương gia một cước đá văng
cánh cửa phòng, trong lúc đầu óc còn đang mơ hồ,
ta đã bị ném lên đống chăn mềm mại có mùi thơm trên giường.
Ngay sau đó, Vương gia liền đè ép
lên. Ta dự cảm được một cái gì đó sắp tới,
muốn kêu to lên, mới vừa mới mở miệng, đã bị Vương gia dùng miệng ngăn chặn. Lưỡi Vương
gia cường ngạnh ở trong miệng của ta rà soát, giống như cuồng phong thổi qua khoang miệng của ta, đôi môi áp vào trên miệng ta cung hăn
càng quét, dẫn tới
toàn thân
ta một trận run rẩy. Sau đó lưỡi hắn
lại cuốn lấy cái lưỡi bị động của ta, mật mật
lộn xộn, hung hăng
trở mình giảo, mạnh mẽ
mυ"ŧ vào, thẳng tới lúc lưỡi của ta cùng lưỡi của hắn giao triền khởi vũ.
Ta bị hắn hôn tới đầu óc choáng váng, thiếu dưỡng khí đến trước mắt biến thánh một màu đen.
Tựa hồ là phát hiện
dị trạng của ta, hắn buông
ra khỏi miệng của ta, ngược lại công kích cơ thể
ta. Áo đã sớm bị Vương gia cởi ra, chỉ còn
một chút toái bố rách nát vương lại trên cánh tay. Vương gia hung ác
ở trên người ta khẳng phệ, hút,
cho đến lúc làn da màu mật ong của ta lưu lại không phải là hôn ngân,mà
chính là dấu răng sấm huyết.
Hai tay của Vương gia
không ngững nghỉ chiếu cố ta. Một bàn ta xoa bóp du͙© vọиɠ của ta
, không ngừng
trêu chọc,
tay còn lại thì ngón tay ở trong huyệt khấu của ta mà nhu lộng, chậm rãi
tìm kiếm xung quanh.
Cảm giác có dị vật
xâm nhập làm cho ta khó chịu
vặn vẹo
thân mình, hai làn da ma xát
nhau khiến cho thân thể Vương gia
giống như dính chặt vào ta. Bên tai ta văng vẳng tiếng
cười chủa hắn, cùng với phiến tình
thanh âm nói: “Ngươi này ma nhân
tiểu yêu tinh!”
Sau đó ngón tay trong mật động càng trừu sáp nhanh hơn, kɧoáı ©ảʍ cấp tốc chồng chất, tới lúc
ta sắp sửa không chịu nổi nửa, trong đầu ta chợt lóe lên một tia bạch quang
, quát to một tiếng, bắn đi ra.
Thừa lúc ta còn đang thất thần, Vương gia đột nhiên đem ta xoay người lại,
hai tay bàn khai cánh mông của ta, một khối gì đó
cứng rắn mà cực nóng xỏ xuyên qua
ta, xé rách
đau đớn làm cho ta mất mặt
kêu lên.
Ý thức cũng đã trở về
cơ thể của ta, cảm giác khuất nhục giống như thủy triều dâng lên bao phủ lấy ta.
Ta vừa khuất nhục lại sợ hãi, hơn nữa Vương gia trong cơ thể
ta điên cuồng
đưa đẩy khiến ta đau nhức cả
kinh kêu lên: “Vương gia tha mạng... Ty chức không dám...”
“Cái gì tha mạng... Ách... Bổn vương đây là
thương ngươi. Đây là ngươi... A, thực nhanh...Đây phúc phần ngươi tu mới có
... A... Thật thoải mái...”
Vương gia thở hổn hển ở ta bên tai nói, hơi thở
ấm áp
phả là lộ tai ta, khiến cho ta cảm thấy một trận ghê tởm. Kịch liệt
đau đớn vẫn còn
kéo dài, ta như là tiến vào địa ngục sâu hun hút không lối thoát, thân thể bị
đưa đầy như một phiến lá cây, ngũ tạng lục phủ giống như bị
đâm nát, nghĩ muốn nôn mửa, nhưng lại phun không được...
Rốt cục, nước mắt của ta
chảy xuống dưới, ta khóc cầu xin nói: “Vương gia... Ô... Thả tiểu nhân đi!... Đau quá a...”
“Hảo, kêu nghe thật hay... Thực thích... Không nghĩ tới
bộ dạng của ngươi tuy không được tốt lắm... Ách... nhưng lại có một thân mình khiến người ta mất hồn... A...”
Ý thức được ta càng là cầu xin, đối phương lại càng hưng phấn, ta cắn chặt răng không phát ra rêи ɾỉ.
Vương gia động
trong chốc lát, ý thức được ta không phát ra
thanh âm, cho là ta đã hôn mê qua đi, ôm ta dựng lên thì lại thấy, nguyên lai ta
mặt đầy
nước mắt, gắt gao
cắn chặt môi, không chịu phát ra một chút thanh âm...
“Thao... Ngươi như thế nào không kêu
... Mau kêu cho
bổn vương... Tiểu nô tài
...”
Ta cắn môi, vẫn là không lên tiếng, Vương gia bắt đầu ở
trên người ta cắn xé, giống như hận không thể kéo hết thịt trên người ta xuống...
Ta còn là không lên tiếng, hắn liền từ phía
sau nắm lấy cánh tay ta, cơ hồ
uốn đem cánh tay ta bẻ gãy.
“Kêu a... Ngươi kêu a... Kêu ta sẽ bỏ qua
cho ngươi...”
Hạ thể của hắn lại gia tăng trừu sáp, túm lấy cánh tay ta giống như là đang phi ngựa, rốt cục hắn gầm nhẹ một tiếng, thời điểm cảm nhận được dịch thể nóng bỏng của hắn bắn vào sâu trong cơ thể ta, ta liền hôn mê đi...
Này một đêm, ta tỉnh quá vài lần, mỗi một lần tỉnh lại đều nhìn thấy
hắn ở ta trong cơ thể rong ruổi, sau đó lại bị gây sức ép
đến hôn mê qua đi. Cho dù là đang hôn mê, ta cũng cảm giác như là phiêu phù
trong cuồng phong mưa rào
trên mặt biển, không có được một khắc yên lặng. Cuối cùng lúc trời tờ mờ sáng
, trận
khổ hình rốt cục
cũng đã xong, ta an an ổn ổn
thϊếp đi...
Khi ta lại mở
mắt
lần nữa, đã là hoàng hôn của ba ngày sau.
Anh1 chiều len nhẹ qua cửa sổ tinh xảo,
ở trên bản mộc bóng loáng in hằng những đồ hình chằng chịt quái dị, quang cùng ảnh
đơn giản tổ hợp giống như có mị lực mê hoặc lòng người.
Ta im lặng nằm ở trong chiếc chăn tản ra hương thơm man mác, cả người kiệt sức giống, vừa động liền đau
muốn chết. Ta suy yếu
xả ra một nụ cười, may mắn Vương gia xong việc rồi cũng không đem ta trở về phòng lớn của
bọn thị vệ, nếu để cho
đồng bọn
nhìn thấy hiện trạng của ta bây giờ, ta cũng sẽ không muốn sống nữa, trực tiếp đâm đầu vào tường chết cho xong.
Nghĩ lại một chút, cho dù không mang ta
trở về, ta cũng không mặt mũi nhìn
bọn họ, ta dưới tình huống đó
bị Vương gia ôm vào hậu viện, lại vài ngày chưa quay về, bất luận kẻ nào sẽ đã đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Lúc ta đang miên man suy nghĩ, một nữ nhân ăn vận trang phục thị nữ
bưng một cái bát đi đến. Thấy ta tỉnh, cũng không nói nhiều, giúp đỡ ta
ngồi dậy, liền bát bốc khói nồng đậm mùi thuốc Đông y đưa tới bên môi ta.
Miệng
vết thương ở hậu huyệt vì động tác này mà trở cơn, một cỗ đau đớn bén nhọn lan tỏa, thi nữ kia lại dùng loại ánh mắt hèn mọn mà nhìn ta, làm cho lòng ta không khỏi cảm thấy một trận ủy khuất. Ở trong mắt nàng, ta nhất định là cái loại hèn hạ đi câu dẫn Vương gia đi?
Không muốn làm cho nàng cười nhạo thêm, ta nâng cánh tay vô lực lên, nhận lấy chén thuốc,
run rẩy một hơi uống cạn.
Thị nữ có thể không dự đoán được rằng ta sau khi tỉnh lại lại không hề khóc nháo,mà
thống thống khoái khoái uống dược đi. Ánh mắt nhìn ta cũng trở nên nhu hòa rất nhiều, rốt cục cũng mở miệng nói chuyện cùng ta.
“Vương gia thăng cấp ngươi làm thϊếp thân thị về, về sau liền ở nơi này. Ta gọi là Đồng Quế, là nha hoàn bên người Vương gia
, Vương gia phân phó ta từ nay về sau tới chiếu cố ngươi.”Đồng quế lạnh lùng
tự thuật.
Ta
nhìn khuôn mặt không một tia biểu tình của
Đồng Quế, nghĩ thầm
rằng có nhiều chủ tử liền có nhiều người hầu, biểu tình của nàng
cùng Vương gia quả thực giống nhau như đúc. Nói vậy khiến cho
nàng là nha hoàn bên cạnh Vương gia phải tới chiếu cố ta,
trong lòng nàng hẳn cũng có chứa nhiều bất mãn đi.
Ta hướng nàng triển khai một nụ cười chân thành, dùng thanh âm khàn khàn
nói: “Cám ơn ngươi. Mấy ngày nay phiền toái ngươi.”
Nàng hiển nhiên không
dự đoán được ta sẽ hướng nàng cười, trên mặt tuy rằng không có phản ứng gì, trong ánh mắt cũng ánh lên một nỗi kinh ngạc.
Nàng cầm chén thuốc
trống trơn đi ra ngoài, không lâu lại bưng một ít thức ăn đi đến. Một chén cháo, mấy món ăn sáng, tuy rằng đơn giản, lại khiến cho cái bụng rỗng tuếch của ta kêu ầm lên.
Ta ngượng ngùng
cúi đầu, trên mặt một trận hỏa thiêu, nói vậy nhất định là đang
đỏ bừng một mảnh.
Đồng Quế giống như không nghe không thấy, đem mấy món ăn sáng đặt ở chiếc kỷ trà thượng bên giường, hãy còn chén cháo
cùng thìa ngồi vào mép giường.
Ta vươn cánh tay bủn rủn vô lực nhận lấy chén cháo, nàng lại không thèm quan tâm lý lẽ, thẳng đem muống cháo đưa đến bên môi ta, hiển nhiên là hạ quyết tâm phải uy ta.
Ta ngượng ngùng
hé miệng,
muống cháo chậm rãi theo cổ họng trôi xuống cái dạ dày ba ngày rỗng tuếch của ta, chậm rãi cảm thấy lòng
ấm áp.
Nhìn Đồng Quế mặt không chút thay đổi
từng muỗng từng muỗng
uy ta ăn cháo, mỗi lần uy hai muỗng xong, liền uy thê cho ta một ít đồ ăn, một chút cơm nhưng lại có hương vị hết sức ngọt ngào.
Trên mặt
Đồng Quế biểu tình gì
cũng không có, nhưng
ta
có thể cảm giác được
là nàng quan tâm đến
ta, trong lòng không khỏi cảm thấy một trận ấm áp.
Cơm nước xong, Đồng Quế lại giúp
ta nằm xuống, động tác so với lúc giúp
ta ngồi dậy ôn nhu
hơn. Lúc nàng thu thập
xong chén dĩa, phải đi ra ngoài, đột nhiên dừng lại, nhìn ta rầu rĩ hỏi: “Ngươi không
tức sao? Vương gia đối với ngươi như vậy...”
Tức sao? Ta ở trong lòng cũng đang yên lặng hỏi chính mình.
Tức, như thế nào có thể không tức
, khác không nói, ta tốt xấu cũng đường đường là một
nam tử, bị một người nam tử đặt ở dưới thân tùy ý làm nhục, ta như thế nào có thể không...
Chính là, tức
thì phải làm thế nào đây? Hắn là
Vương gia cao cao tại thượng, ta chỉ là một thị vệ
nho nhỏ, ta lại lấy cái gì cùng hắn đối kháng...
Ở trong mắt Vương gia
, ta chỉ là một
món đồ chơi, mạng của ta ngay cả con kiến cũng không bằng, ở trước mặt hắn ta căn bản không có cái gì có thể dựa vào, ta dựa vào cái gì tức giận..
Thân là chỉ là một tiểu dân hạ đẳng, từ nhỏ phụ thân đã dạy cho ta rằng, phải nhẫn, xúc động
chống cự sẽ chỉ làm chính mình bị thương nặng hơn, Viên Nhược Hàn chính là một ví dụ rõ ràng.
Cho nên, cho dù trong lòng tức giận, ta cũng không có thể biểu hiện rõ ràng trên mặt. Chỉ có thể chịu nhục, tham sống sợ chết. Còn sống, mới có hi vọng!
Thật lâu không có nghe thấy ta trả lời, Đồng Quế như có như không
thở dài, đi ra ngoài, trong phòng lại an tĩnh lại, nghe thấy hương vị
an thần hương, ta nặng nề
chìm vào giấc ngủ...