Chương 17: Tự bế
Mưa dai dẳng đã được
vài ngày
, tích tí tách lịch
không dứt.
Trời vẫn còn đang
ảm đạm , không có mây , ánh mặt trời
dù cố gắng đến mấy cũng không len lỏi vào được . Hi Xuân viện
hoa đào nở rộ , nhưng lập tức đã bị mưa phùn xối, giống như lạc thang mỹ nhân, bất giác làm cho người ta
cảm thấy chật vật, vô vàn
kiều diễm.
Ta buồn bã ỉu xìu
ngồi ở trong phòng, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra một mảng không gian mênh mông bên ngoài . Đồng Quế ở bên người
ta đi tới đi lui, thỉnh thoảng lo lắng
nhìn
ta vài lần, ta đều không hề sở giác, hãy còn đắm chìm trong thế giới riêng của mình .
Cửa mở lại đóng , Đồng Quế tiến tiến xuất xuất liên tục , mà ta chỉ là duy trì
cái tư thế ngồi ở trên ghế , giống như một bức tượng .
Thời khắc lúc ta bị Ngọc Dung đánh ngất đi
, ta đã nản lòng thoái chí, nghĩ đã
như vậy thì
chết cũng tốt, nếu chết đi thì ta có thể hoàn toàn giải thoát rồi. Nhưng ông trời lại không có
thành toàn cho
ta, một tháng
sau ta tỉnh lại ,
đập vào mắt đầu tiên chính là
khuôn mặt hàn băng của Vương gia. Vương gia đôi mắt đầy tơ máu nhìn ta , nghiến răng nghiến lợi nói: “Đánh cuộc cùng
bổn vương
còn chưa
có thực hiện, ngươi mơ tưởng muốn chết !”Ta mỏi mệt
nhắm mắt lại, hy vọng đã không còn ,nhưng thống khổ thì vẫn tiếp tục. . .
Lại thêm một trận thanh âm mở cửa đóng cửa , không lâu, ta liền rơi vào trong một vòng tay
ôm ấp ấm áp .Thanh âm của
Vương gia ở bên tai ta
vang lên, “Vân nhi
đã ăn qua cơm trưa
chưa ?”
“Bẩm Vương gia, công tử sau khi dùng xong
điểm tâm liền vẫn ngồi như vậy, còn chưa dùng qua cơm trưa .”Trả lời chính là Đồng Quế
, ta giống như một con búp bê vải vô thanh vô tức
bị Vương gia ôm vào trong ngực, ánh mắt dại ra
nhìn chằm chằm vào cánh tay
Vương gia .
“Vẫn là không muốn
nói sao?”Vương gia bất đắc dĩ hỏi, trả lời hắn
vẫn là sự im lặng của ta cùng tiếng thở dài của Đồng Quế .
Thật lâu sau, Vương gia phân phó : “Truyền lệnh đi.”
Vương gia đem ta ôm cào trong
trong lòng,ngực, đem đồ ăn từng miếng từng miếng đưa đến miệng của ta , biểu tình tuy rằng lạnh như băng, ánh mắt lại thật là ôn nhu. Ta máy móc
hé miệng, không hề sở giác
nhận sự phục vụ của
Vương gia , một hơi một hơi nuốt xuống đồ ăn trong miệng .
Ăn
qua cơm trưa, Vương gia đem ta ôm đến trên giường mềm mại , cẩn thận
đắp chăn cho ta , bàn tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ trán ta , từ từ chuyển xuống mơn trớn đôi mắt , đồng thời ôn nhu nói: “Vân nhi, ngủ đi.”Ta nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ lập tức xông tới , trong lúc mông lung , nghe thấy Vương gia phân phó Đồng Quế
hảo hảo chiếu cố
ta, sau đó lại là thanh âm mở cửa phòng, Vương gia đi ra ngoài. . .
Lúc ta mở mắt ra lần nữa , trời đã tối rồi. Trong phòng im ắng , ngoài cửa sổ
mưa
vẫn tiếp tục dai dẳng , thanh âm sàn sạt
xuyên thấu qua cửa sổ len lỏi tiến vào trong . Ngọn nến cứ cách một đoạn thời gian sẽ phát ra thanh âm “ Ba !!ba!! “, trừ những thứ đó ra , cũng không còn nghe thấy được những thanh âm gì khác .
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, thanh âm hỗn độn không giống như chỉ có một người, ta theo bản năng
nhắm mắt lại. Cửa mở , chỉ chốc lát tiếng bước chân
đã đi tới trước giường của ta . Nhìn thấy ta
còn chưa
tỉnh, người tới có nén giọng , nhẹ nhàng
nói chuyện.
“Vân nhi tỉnh lại cũng đã hai tháng , đến bây giờ vẫn
không chịu nói
một lời, giống như một con rối gỗ .”Thanh âm lo lắng của Vương gia vang lên trên đỉnh đầu ta .
“Tứ ca, Lâm thị vệ lần này chịu
đả kích không nhỏ , hơn nữa lại bị thương đến sau đầu , tỉnh lại
tinh thần hoảng hốt cũng là bình thường .”Ôn nhuận
thanh âm truyền đến, vô cùng quen thuộc, dĩ nhiên là Thất vương gia.
“Chính là, đến nay đã hai tháng
, Vân nhi lại một chút khởi sắc cũng không có. Ngay cả ngự y đều nhìn không ra
nguyên cớ , cứ thế mãi ngươi nói ta nên làm thế nào cho phải ?”Vương gia vẫn như cũ , giọng điệu nhuốm đầy lo lắng lo lắng.
“Tứ ca có từng thấy hối hận
với việc mình làm trước kia
?”Thất vương gia có chút rụt rè hỏi .
“Hối hận? Như thế nào lại hối hận ? Chỉ cần có thể thuận lợi có được
Vân nhi, dù có phải sử dụng bao nhiêu thủ đoạn ta cũng sẽ không tiếc. Chính là không nghĩ tới nữ nhân chết tiệt kia
dám đả thương Vân nhi, Thất đệ vì sao không cho ta gϊếŧ ả ?”Vương gia âm lãnh nói.
“Tứ ca, ta làm như vậy là có đạo lý .Quan hệ của nàng ta và Lâm thị
vệ không phải ngày một ngày hai , nếu một ngày nào đó
Lâm thị vệ thanh tỉnh , nếu biết được nàng bị Tứ ca gϊếŧ chết, trong lòng khó tránh khỏi cùng Tứ ca sinh ra khoảng cách . Thứ hai , một đao gϊếŧ nàng quả thật
rất tiện nghi nàng , làm cho nàng
hưởng thụ đến mùi vụ
quả đắng , thống khổ cả đời, chẳng phải càng hơn sao .”Thanh âm của Thất vương gia không thay đổi vẫn là
ôn nhu, nhưng lúc ta nghe vào
trong tai lại khiến cho cả người lạnh như băng, người trong hoàng thất quả nhiên đều là
thâm tàng bất lộ.
“Thất đệ nói cũng thật chí lí , trước tiên cứ để cho nữ nhân
kia tiêu dao một đoạn thời gian đi.”Vương gia cười lạnh.
Ta cường lực chịu đựng, lại vẫn nhịn không được cả người run rẩy , hai nam nhân
đáng sợ
này , đến tột cùng là muốn lấy thứ gì trên người ta đây ?
Sau khi Vương gia cùng Thất vương gia rời khỏi, ta mở to mắt, bất tri bất giác ra một thân mồ hôi lạnh. Một hồi sau
cánh cửa lại mở ra , Đồng Quế
đi đến, nhìn thấy
ta tỉnh, vội phân phó người
đem cơm chiều bưng
vào. Nói là Vương gia cùng Thất vương gia có việc phải thương lượng,
bữa cơm này là Đồng Quế uy ta.
Ăn
qua cơm chiều, ta lại nằm ở trên giường, tùy ý để Đồng Quế
xoa bóp tứ chi
cơ thể. Ở trên giường hôn mê
một tháng, lại nằm
một tháng,
cơ thể của ta
đã có chút héo rút. Đồng Quế dựa theo đại phu
phân phó, mỗi tối đều không khại lao khổ , xoa bóp cho ta .
Ta thoải mái
nheo lại ánh mắt, hưởng thụ
Đồng Quế xoa bóp . Xoa bóp
ngừng một hồi, lát sau lại tiếp tục , nhưng ta lại cảm giác thấy lự đạo không giống , hình
như so với bình thường có hơi nặng tay hơn . Quả nhiên, cái tay kia từ bắp chân mát xa đến bắp đùi , lập tức chui vào giữa hai chân. Ta khó chịu vặn vẹo thân mình, lại bị một thân thể trầm trọng ngăn chận , đôi môi của Vương gia
dán vào
lỗ
tai của ta , xuy cười nói: “Ta còn tưởng rằng Vân nhi thật sự không có cảm giác chứ .”
Vương gia đem quần áo của ta
lột
sạch sẽ, chính mình cũng thoát hết y phục . Chậm rãi
phục lên trên người của ta . Bàn tay
cùng môi bắt đầu trên người ta nóng bỏng mơn trớn , ta cố gắng nhẫn nại
, cuối cùng vẫn là
nhẫn chịu không nổi phản ứng sinh lý bình thường . Thân thể qua một khoảng thời gian dài chưa
nếm qua tìиɧ ɖu͙© trở nên phi thường mẫn cảm , Vương gia chỉ mới nhẹ nhàng khích một chút liền có phản ứng . Ta đỏ mặt, không nói một lời
, chống
cự đẩy ra Vương gia. Vương gia khẽ cười một tiếng, bắt được đôi tay
kháng cự
, dùng một bàn tay cầm, ấn đến trên đỉnh đầu. Ngực của ta
không tự chủ được liền đĩnh lên, càng giúp Vương gia thuận lợi nhấm nháp hồng quả trước ngực .
Đôi
tay của Vương gia
càng ngày càng làm càn, một bàn tay đã
lần
đến mông của ta , đầu ngón tay như có như không
tiến vào hậu huyệt . Ta nhất thời cả người căng cứng , nước mắt không kiềm được chảy ra . Vương gia chú ý tới biểu hiện khác thường của ta , ngón tay ly khai hậu huyệt , ngược lại bắt lấy phân thân hơi hơn ngẩng đầu ở phía trước , khi khinh khi trọng
vuốt ve .
Thân thể tràn ngập kɧoáı ©ảʍ cùng
cảm giác sỉ nhục hỗn hợp
một chỗ, làm cho
nội tâm của ta khó chịu như bị hàng ngàn con kiến bò cắn . Vì cái gì không buông tha ta? Vì cái gì
ta lại có kɧoáı ©ảʍ? Vì cái gì? Ta không phát ra một chút thanh âm, nước mắt chảy càng dữ tợn
.
Vương gia đột nhiên vươn đầu lưỡi, thương tiếc
liếʍ dòng nước mắt , hai mắt sâu thẳm
nhìn ta, trong đó ẩn chứa cảm tình
phức tạp mà ta không thể nào hiểu nổi . Vương gia ôm ghì lấy ta , để
cho ta ngồi ở giữa hai chân hắn ,còn
hai chân
ta lại khoát
lên trên cặp đùi thon dài cường tráng của hắn . Như vậy, phân thân của cùng hắn liền có thể
tựa
vào nhau.
Phân thân Vương gia thô lại dài,
có mầu hồng đậm , so sánh với nhau ,của ta có phần nhỏ hơn
nhan sắc lại là màu phấn hồng . Vương gia đem tay ta vòng trụ qua cổ hắn , một tay ôm chặt thắt lưng
của ta, một tay đồng thời cầm phân thân của ta và hắn , rất nhanh
liền gia tốc vuốt ve
. Hai phân thân bất đồng lớn nhỏ lại
bất đồng nhan sắc
ở
trong tay Vương gia đè ép lẫn nhau , ma sát mãnh liệt
,tự hồ muốn
dùng nhiệt
độ của nhau để đốt cháy đối phương .
Động tác trên tay của Vương gia không chậm lại , miệng cũng khẻ thoát ra tiếng rêи ɾỉ .
Ta khép chặt
môi , có chút cường ngạnh
đẩy ra, hắn vẫn ôn nhu
cùng ta dây dưa. Hơi thở ồ ồ, ta
vẫn không tính toán phát ra một chút thanh âm. Hôn nhau một hồi, Vương gia đột nhiên thu cánh tay, đem cả người của ta dán chặt vào cơ thể hắn , hạ thân
ma sát càng lúc càng nhanh . Rốt cục sau khi
Vương gia gầm nhẹ một tiếng cùng thanh âm rêи ɾỉ nho nhỏ của ta
, ta cùng Vương gia đồng thời bắn
ra, chất lỏng mầu trắng ngà
bắn lên trên bụng và đùi hai người , phân không rõ là của hắn
hay
của ta. . .
Tình cảm mãnh liệt bình ổn lại , Vương gia đem ôm ta vào trong ngực , lấy tay nhẹ nhàng
vuốt ve của lưng của ta . Ta không nói
một lời , để
mặc hắn vuốt ve, mắt buồn ngủ mông lung
chờ chu công
gọi về. Đột nhiên, Vương gia khẽ cười một tiếng, ở
bên tai ta nói: “Vân nhi, ngươi thế nhưng ngay cả giả bộ ngủ cũng không xong
. Lúc ta cùng Thất đệ ở bên cạnh ngươi nói chuyện
, lông mi của ngươi run rẩy thật giống như sàn giường lúc nãy a .”
Nhất thời cơn buồn ngủ của ta toàn bộ tiêu thất , trừng mắt to cảnh giác
nhìn hắn. Vương gia phức tạp
nhìn ta, thân thủ nhẹ nhàng
vuốt ve khuôn mặt ta , thở dài nói: “Vân nhi, đừng sợ, trên đời này ngươi tối không nên sợ
chính là ta . . .”