Chương 14-2: Phiên ngoại vĩnh không buông tay
Đứng ở trên tường thành, nhìn chiếc xe ngựa chở Vân nhi càng chạy càng xa, lòng giống như cũng bị mang đi mất .
Từ lúc ly khai vương phủ, Vân nhi từ đầu đến cuối không có liếc mắt vọng về phía sau một lần , lên xe ngựa cũng không hề
đẩy bức màn ra , là thật
tuyệt không lưu luyến sao?
Buổi sáng hôm nay Vân nhi vừa động ta cũng đã tỉnh, cảm giác được ánh mắt Vân nhi ở trên mặt ta dao động
, ta theo trực giác không hề mở to mắt , làm bộ như còn đang ngủ say
. Ta biết Vân nhi sợ ta, hắn chưa từng có thời gian dài
như vậy
nhìn chằm chằm vào mặt ta , cho tới bây giờ đều chỉ
là đảo qua một chút , giống như là nếu hắn
liếc mắt một cái thì ta sẽ ăn hắn vậy .
Cảm giác được hắn hình như đang
nhìn chằm chằm vào môi của ta ,
nhịp tim
đập không khỏi
gia tốc lên. Vân nhi vì cái gì nhìn chằm chằm môi của ta , hắn là nghĩ muốn hôn ta sao? Cẩn thận ngẫm lại, Vân nhi hình
như chưa từng chủ động hôn qua ta .Ta có chút chờ mong, khẩn trương đến độ
lông mi cũng bắt đầu run run
lên.
Đợi đã lâu, vẫn không cảm nhận được động tác của Vân nhi
. Ta nghi hoặc
mở mắt ra, chợt nhìn thấy biểu tình bi thương
của
Vân nhi, lúc này
Vân nhi nhìn qua có chút mờ ảo, giống như gió thổi một thoáng sẽ phiêu đi mất biệt . Ta có chút bối rối
hôn lên môi hắn , đem thần trí
tự do thiên ngoại
của hắn
hoán trở về. Vân nhi bừng tỉnh vội vàng
đứng dậy, lại bị ta đè ép xuống dưới, “Bồi bổn vương
nằm thêm
một lát.”Ta yêu cầu , đem thân hình có chút gầy yếu ôm vào
trong lòng,ngực.
Là từ khi nào chính mình đã thích thượng tiểu vật nhỏ trong lòng ngực này ? Ta cố gắng hồi tưởng. Mấy tháng trước , ta còn không biết
trong Vương phủ của mình có một tiểu thị vệ tên Lâm Thanh Vân
. Thẳng đến
lúc một tên thị vệ đem hắn chỉ
ra, nhìn thấy
hắn tuy rằng sợ hãi, lại nghĩ biện pháp để chính mình không phải thượng Viên Nhược Hàn , ta bắt đầu đối với hắn cảm thấy có
hứng thú, tiểu thị vệ này thật có điểm ý tứ.
Bọn thị vệ
ngày thường vẫn trang nhân dạng lúc đó
giống như biến thành
dã thú ,
ở trước mặt ta cưỡиɠ ɖâʍ
Viên Nhược Hàn . Tuy rằng là
mệnh lệnh của ta , nhưng chính mình nhìn thấy
cũng không khỏi có
cảm giác
ghê tởm. Lòng ta
không biết chính mình cuối cùng vì cái gì lại hỏi “Còn có ai chưa thượng qua hắn .”Vốn là không
kỳ vọng
nghe được tiếng trả lời, không nghĩ tới lại dẫn đến một tiểu thị vệ tên Lâm Thanh Vân .
Mệnh lệnh hắn ở trước mặt mình tự an ủi, là bởi vì lúc nhìn đến
ngọc hành trơn bóng trắng noản
của hắn , kia rõ ràng chính là
xử nam
. Không thể tưởng được tiểu thị vệ này
nhìn qua đã muốn gần 20 tuổi
nhưng vẫn còn là xử nam. Bởi vì ta ở trong triều lấy thúng úp voi, thị vệ
trong Vương phủ cũng thị uy mà
kiêu ngạo , ăn uống phiêu đổ
thứ nào cũng không bỏ qua . Quản gia thường xuyên hướng ta báo cáo một số
thị vệ
không chịu kiềm chế,nhưng ta
đối với chuyện này
cũng không quá để ý, chỉ cần không phản bội
, hoặc làm chuyện gì
nguy hại đến ta , ta bình thường đều mắt nhắm mắt mở cho qua . Bởi vậy trong Vương phủ này , bọn thị vệ ăn chơi sa đọa , đam mê tửu sắc không ít . Quả nhiên, ta vừa ra lệnh
cho bọn họ cưỡиɠ ɠiαи Viên Nhược Hàn , bọn họ liền lộ ngay
bản tính, một đám như lang
như hổ. Không nghĩ tới còn có một người thuần khiết như vậy .
Nhìn hắn vì tự an ủi mà rơi vào mộng
đẹp, hai mắt uyển như nước mùa xuân, hai má đỏ bừng, đôi môi khêu gỡi khẽ mở ra mấp máy , giống
như là đang
gọi
tên
tình nhân, khuôn mặt bình thường bây giờ
trở nên diễm lệ
tràn ngập
mê say. Ta cảm thấy nhất cỗ nhiệt lưu tập trung vào dưới bụng , ta nghĩ muốn hắn, ta có chút ghen tị đến người mà hắn đang gọi tên . Vì thế, ta ôm hắn đến nội viện, hung hăng
giữ lấy
hắn. . .
Lần đó
hắn bị thương
rất nặng, ta đã muốn thật lâu không có điên cuồng
chiếm giữ một người như vậy . Trong lòng có chút áy náy, liền đem nha hoàn Đồng Quế
luôn túc trực bên người ta
lưu lại
cho hắn. Khó được hắn có một bộ
thân mình mê người như vậy , lưu lại hắn làm thϊếp thân thị vệ , chờ khi nào thì chán
thì đem
hắn tiễn đi là xong chuyện , ta ngẫm nghĩ như vậy .
Dẫn hắn đến Duyệt Tiên lâu
,
theo bản năng
không nghĩ lưu hắn
ở bên ngoài. Nhưng sau khi
dẫn hắn tiến vào ta lại hối hận , thấy
hắn dùng biểu tình mê luyến
ôn nhu
nhìn
lão Thất, ta không khỏi cảm thấy trong lòng thực không thoải mái. Trở về
phủ, ta ở trên giường cấm chỉ cảnh cáo hắn
, làm cho hắn nhớ kỹ thân phận của mình , đừng tưởng rằng lão Thất đối hắn cười liền ngây ngốc
thích thượng lão Thất. Lão Thất trong kinh thành có tiếng là ôn nhu công tử , đối với ai đều sử dụng
khuôn mặt tươi cười đón chào, cũng không phải là người
coi trọng hắn mới cười .
Ở cùng
hắn hơn một tháng, ta vẫn không hề
chán
hắn,chuyện
này cũng coi như khó có được . Nhớ rõ thời gian sủng hạnh dài nhất của ta chính là một hoa khôi , sủng
nàng một tháng liền chán , không để ý đến nàng quỳ lụi đau khổ cầu xin , mang nàng tiễn bước đi . Hiện tại ngay cả khuôn mặt nàng
đều quên mất
.
Giang Tây xuất hiện
đạo phỉ,
quan viên nơi đó nhiều phen
tiêu diệt
, ba năm đều
không hiệu quả, phụ hoàng giận dữ
phái ta đem quân đi
trừ khử . Đêm trước khi đi , ta thế nhưng lại có điểm luyến tiếc , nghĩ muốn mang hắn
theo , lại cảm thấy được không ổn. Nghe nói đám
đạo phỉ kia thực rất
giảo hoạt
, vạn nhất có gì
sơ xuất. . . Càng nghĩ càng thấy
vẫn là quyết định để hắn ở lại trong phủ tốt hơn , trước khi đi liền hung hăng
phải
hắn một đêm, lần này đi không biết sẽ còn
muốn hắn đến cỡ nào .
Hơn một tháng sau, ta chiến
thắng quay về kinh. Lúc trở lại vương phủ
đã là nửa đêm , ta không
quay về tẩm lâu của mình , mà
chui vào ổ chăn ấm áp của
Vân nhi. Trong một tháng qua , ta càng ngày càng …
nhớ hắn, nghĩ nhớ đến lúc
hắn động tình liền
đỏ bừng
mặt,đôi mắt
quyến rũ
cùng tiếng rêи ɾỉ làm người ta tiêu hồn thực cốt ; nghĩ nhớ đến thân hình sạch sẽ mềm mại , đôi môi mọng đỏ
khêu gợi
cùng tiểu huyệt lửa nóng chặt chẽ
. Ta nhớ hắn, ta cũng muốn biết hắn có
nhớ đến ta không , chính là hắn lại nói “Không dám “. Cái gì không dám, ta xem hắn căn bản
là
không có nghĩ tới ta, phẫn nộ cầm chặt cánh tay hắn uy hϊếp , rốt cục cũng nghe được cái từ
” Nghĩ nhớ ” kia . Cứ cho là
ta cưỡng bức hắn nói ra
, chính là ta vẫn
thực thỏa mãn, ta ôm chặt
hắn, rốt cục hiểu được, ta là thật sự thích thượng tiểu thị vệ vừa ngốc vừa xấu này .
Ngày hôm sau , ta bị phụ hoàng bắt lưu lại trong cung
mở cái khánh công yến chết tiệt gì đó . Bận bịu ứng phó
đám quan viên nịt nọt này , lòng ta không
kiềm được mà nghĩ đến
Vân nhi. Hắn hiện tại đang
làm gì? Có phải là đã ngủ hay không ? Tối hôm qua ta làm hắn nhiều như vậy , hắn hôm nay hẳn là ngủ thẳng đến giữa trưa đi? Nghĩ lại
tới
sáng hôm nay tỉnh lại liền thấy bộ dáng của hắn nằm gọn trong l*иg ngực ta , trong lòng thế nhưng cảm thấy một tia ngọt ngào.
Ngày thứ ba sáng sớm ta liền rời
cung, khẩn cấp
đi vào Hi xuân viện của
Vân nhi , không nghĩ tới bên trong không có một ai . Nhìn đến bộ dáng ấp úng của Đồng Quế
, ta bất mãn
gọi
quản gia tới . Nghe xong quản gia
bẩm báo,trong lòng ta dâng lên một cỗ
kinh thiên hải lãng
cuồng nộ. Một tháng vừa qua Vân nhi lại cùng Viên Nhược Hàn thông đồng , còn sớm chiều ở chung, ngồi cùng bàn cộng thực. Đúng là sớm nên đem tên
Viên Nhược Hàn kia
tiễn bước , nếu không cũng sẽ không làm
chuyện đáng giận
thế này .
Ta phân phó quản gia gọi
Vân nhi trở về , Đồng Quế
lại “Phù phù ” một tiếng quỳ gối
trước mặt ta , chỉ thiên thề Vân nhi chính là đem Viên Nhược Hàn
xem như đệ đệ , lúc hai người bọn hắn ở chung nàng đều có mặt , tuyệt không có làm ra chuyện gì có lỗi với ta . Phẫn nộ trong lòng ta
vốn đã có chút
giảm đi , nhưng lúc
nghe gã sai vặt đến báo cáo thấy Vân nhi ôm Viên Nhược Hàn hướng đại môn đi, lại thăng lên.
Ta thẳng đến đại môn mà đi, quả nhiên thấy Vân nhi ôm Viên Nhược Hàn đứng ở nơi đó. Nhìn thấy bộ dáng
Vân nhi bị ta nói mấy câu
liền sợ tới mức lạnh run
, ta không khỏi có chút
chua xót. Ta thương
hắn như vậy , hắn lại sợ ta đến mức đó , ý niệm muốn
trừng phạt hắn trong đầu đã vơi đi hơn
phân nửa. Phân phó quản gia đi lục soát phòng hắn . Mới một tháng hắn
đã làm ra chuyện này ,
Vân nhi của ta còn không biết có bao nhiêu chuyện giấu gạt ta nữa . Ta thích hắn, cũng không có nghĩa
ta sẽ dung túng hắn.
Nhìn những thứ tìm được trong phòng của Vân nhi, lửa giận lại một lần nữa tiếp tục khơi mào. Không nghĩ tới Vân nhi không chỉ có một vị hôn thê ở quê hương , cùng Lão Thất lại có chút gì đó không minh bạch . Ta biết Vân nhi là nói dối, hắn tuy rằng yếu đuối, lại luôn tìm giảm bớt trừng phạt. Lão Thất là huynh đệ của ta , mấy năm nay hắn
một mực yên lặng ủng hộ ta , lão Thất hướng ta xin
cái gì đều có thể, duy chỉ có
Vân nhi là
không được! Từ thời khắc
ta hiểu được chính mình đã thích hắn
, ta đã kiên định
quyết tâm sẽ không đem hắn tặng cho bất kì
kẻ nào , mặc kệ là nam nhân hay
là nữ nhân.
Ta khiến cho hắn về nhà cùng vị hôn thê từ hôn, hắn vẫn đang là tìm cách chối từ. Thế nhưng còn vọng tưởng sau khi ký
chung thân khế ước còn có thể cùng
nữ nhân gọi là cái gì Dung kia thành thân. Ta đây liền cùng hắn đánh cược , nhìn xem là hắn thắng hay
là ta thắng. Nhìn thấy bộ dáng hắn
tự tin
nói
sẽ cùng ta đánh cược
một phen
, ta liền có chút cảm khái, đây chính là
lần đầu tiên hắn
không sợ
cùng ta đối diện . Nhưng là, trận đánh cược này
hắn nhất định thất bại , người ta thích ta tuyệt đối sẽ không để hắn trốn mất !
“Vương gia,
trời nổi gió , thỉnh Vương gia hồi phủ đi?”Quản gia ở
bên người ta
cung kính nói. Ta lưu luyến
nhìn
quan đạo một lần nữa , xe ngựa chở Vân nhi
đã hoàn toàn không còn hình ảnh nữa .
Ta xoay người
trở về xe ngựa, vừa đi vừa
hỏi quản gia: “Sự tình tiến hành
thế nào ?”
“Bẩm báo Vương gia, hết thảy tiến triển thuận lợi.”
“Ân, ngươi nói cho hắn, chuyện này chỉ được
phép thành công không được thất bại, làm tốt
ta sẽ
thưởng hậu .”
“ Tuân lệnh , Vương gia!”
Gió bắc vù vù
thổi, mây đen che thái dương, dầy đặc
che kín
bầu trời kinh thành
, xem ra, tuyết cũng sắp rơi rồi . . .