Chương 14-1: Về nhà
Rốt cục cũng tới ngày ta về nhà, trời còn chưa sáng ta liền mở mắt. Vương gia còn đang ngủ say ở bên người, một cánh tay khoác hờ lên lưng ta . Từ sau lúc Vương gia trở về đến nay, Vương gia vẫn cùng ta đồng tẩm, ta cho rằng Vương gia tất nhiên là vì làm việc kia xong thì mệt mỏi , đơn giản sẽ không quay về tẩm lâu của hắn .
Ngày thường
Vương gia tỉnh
dậy sớm hơn ta, hắn vừa động đậy ta mới tỉnh lại hầu hạ hắn đứng dậy. Khó được hôm nay ta tỉnh
sớm, nương theo ánh nắng sớm mỏng manh, ta lần đầu tiên lớn mật
chăm chú đánh giá gương mặt Vương gia, khuôn mặt lạnh như băng lúc ngủ lại trở nên nhu hòa hơn một chút. Đôi chân mày
anh khí hơi nhếch lên, bên dưới là một hàng lông mi đen dày cong vυ"t cùng đôi mắt nhắm lại hình thành
một đạo viên hình bán nguyệt, chiếc mũi thẳng tắp khẽ tỏa ra hơi thở ấm áp mà ngân nga, đôi môi gắt gao
mân thành một
tuyến. Lúc ngủ, Vương gia cùng
Thất vương gia ôn nhuận như ngọc kia quả thật rất giống.
Ta nhìn chằm chằm vào đôi môi Vương gia, không cẩn thận tự nhiên ngẩn người . Nhớ tới lần đầu tiên Vương gia ôm ta khi từng
đối ta triển lộ một cái mỉm cười , cho dù chỉ là khẽ nhếch … một chút ở khóe môi, cũng làm cho ta ngay lúc đó có chút mê say . Nếu Vương gia bình thường không phải mang bộ mặt băng lãnh như vậy , hẳn là sẽ mê đảo không ít danh viện thục nữ. Người giống Vương gia như vậy nhất định sẽ không thích thượng một kẻ bình thường hèn mọn như ta đi, chính là gần đây biểu hiện của Vương gia
lại dễ dàng khiến cho ta mê hoặc. Bức ta ký chung thân khế ước, hạ lệnh làm cho ta từ hôn, tiễn bước Nhược Hàn, cảnh cáo Thất vương gia, thậm chí dùng một loại thủ đoạn hạ lưu để phá hủy lễ vật ta mua tặng Ngọc Dung . . . Hơn nữa Đồng Quế
thường thường
cũng hay nói bóng nói gió, minh kỳ ám chỉ, làm cho ta cơ hồ tin tưởng Vương gia quả thực là thích ta .
Chính là, trong lòng còn có một tia lý trí nói cho ta biết, không cần vọng tưởng , Vương gia là loại người lãnh khốc như thế, làm sao có thể dễ dàng thích một người? còn là một người không có gì đặc biệt như ta vậy. Cho dù Vương gia thật sự có điểm thích ta , nhưng ta lại là một người nam nhân, Vương gia
không thể cưới
ta. Lấy tình thế trước mắt mà ngẫm nghĩ, Vương gia quang vinh đăng ngôi chí cửu
chỉ còn
là vấn đề thời gian. Chờ Vương gia lên làm
hoàng đế, nữ tử
tài mạo song toàn
vây quanh hẳn là rất nhiều, làm sao còn có thể để ý một tên tiểu thị vệ bình thường như ta . Cho nên, vẫn là không nên vọng tưởng
đi. Ngọc Dung
còn ở nhà chờ ta trở về, cha mẹ cũng ngóng trông ta sớm ngày thành gia lập nghiệp, sinh con
nối dõi tông đường. Lần này về nhà, liền đem đoạn thời gian trải qua ở vương phủ
vĩnh viễn
chôn ở trong lòng đi!
Một nụ hôn mềm nhẹ khẽ đọng trên môi ta, gọi thần trí đang phiêu bổng bên ngoài của ta trở về . Ta định thần nhìn lại, nguyên lai Vương gia đã tỉnh, ánh mắt đen như hàn tinh nhấp nháy nhìn ta, bên trong gợn lên rất nhiều biểu tình phức tạp, ta xem không hiểu cũng không nghĩ muốn hiểu .
Ta giãy dụa
đứng dậy, lại bị Vương gia ngăn cản.
“Trước khoan đứng lên, hãy cùng bổn vương nằm một lát. Trời vẫn còn sớm, tối nay
rời đi cũng không muộn.”Vương gia đem ta ủng ở trong ngực, dùng thanh âm dị thường nhu hòa nói chuyện với ta .
Ta có chút cứng ngắc nằm trong l*иg ngực Vương gia, thanh âm hô hấp trong phòng dường như đều thuộc về hơi thở của Vương gia. Qua sau một lúc lâu, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Đồng Quế :
“Chủ tử, nên thức dậy dùng bữa .”Vương gia buông ta ra, đứng dậy thay xiêm y . Ta cũng nhanh chóng
mặc quần áo, chuẩn bị xuất môn lấy nước. Mở cửa vừa thấy, Đồng Quế sớm cũng đã chuẩn bị xong nước rửa mặt. Ăn
qua điểm tâm, Vương gia đứng dậy đến thư phòng làm việc . Ta thu thập hành lý, vốn là
đêm qua nên thu thập xong đi . Nhưng hôm qua mới vừa cơm nước xong đã bị Vương gia lôi lên
giường,
lúc làm xong thì
mệt đến
ngón tay cũng không nghĩ muốn động, cho nên cũng không thu thập được
.[bêta: *sặc nước* ]Kỳ thật cũng không có gì nhiều để thu thập, chỉ có vài món quần áo, lễ vật mà ngày đó mua tặng cha mẹ cùng túi bạc mà Vương gia thưởng cho, lần trước dùng một nửa, còn còn lại một nửa. Lúc ta còn đang thu thập đồ đạc, Đồng Quế thâm trầm ở bên cạnh nhìn ta. Lúc thấy ta phải xuất môn, đột nhiên giữ chặt tay áo của ta , có chút nghẹn ngào nói:
“Công tử, ngươi có thể nhất định phải trở về a!”Ta hàm hồ
lên tiếng, có chút chột dạ, lần này trở về ta có thể sẽ không bao giờ …
trở lại đây nữa .
Đi ra nội viện, lại bị quản gia ngăn cản, nói là Vương gia gọi ta
đến thư phòng một chuyến. Ta nghĩ nghĩ, có lẽ là đi đến nói lời từ biệt
, vì thế nên cũng
không dị nghị
đi theo quản gia vào thư phòng.
Quản gia đưa ta đến thư phòng liền xoay người đi ra ngoài đóng cửa. Trong phòng chỉ còn ta cùng Vương gia hai người, ta có chút khẩn trương
nhìn Vương gia đang ngồi sau bàn , không biết hắn lần này lại muốn gì ?
“Lại đây!”Vương gia ra lệnh .
Ta có chút chần chờ tiêu sái đến trước bàn học, Vương gia lại ra lệnh ta đi tới phía sau . Ta mới vừa đi qua , còn không có đứng vững, Vương gia đã vươn cánh tay duỗi ra,
đem ta lãm vào
trong l*иg
ngực. Ta bị bắt ngồi ở trên đùi
Vương gia , có chút xấu hổ
vặn vẹo
thân mình, bỗng nhiên nghe được Vương gia có chút áp lực lên tiếng
: “Đừng nhúc nhích!”Đồng thời ta cũng cảm giác được lửa nóng của Vương gia
ở dưới mông ta , sợ tới mức ta cử động cũng không dám.
Vương gia thân thủ đem một gói to đùng trên bàn đưa đến cho ta, ta nhìn thoáng qua, chính là khế ước hai năm trước ta kí với Vương phủ. Gói to đó nói vậy chính là hai năm thù lao của ta. Mấy tháng trước , ta còn ngóng trông
đến ngày có thể lấy số tiền này , trở về mua một căn nhà mà rồi cưới Ngọc Dung, hiện tại tiền
ở ngay trước mắt nhưng ta lại không cảm thấy có một chút cao hứng nào
. [bêta: *hai mắt sáng lấp lánh như sao*..tiền, tiền a..~~ ]“Vương gia, số bạc lần trước ngài cho ta cũng đã đủ trả hai năm tiền công , không cần lại cho thêm nữa .”Ta có chút lúng ta lúng túng nói.
“
Vân nhi, đó là phần thưởng của ngươi, đây là ngươi xứng đáng nhận .”Vương gia đem bạc cùng khế ước nhét vào trong tay ta, không để cho ta tiếp tục cự tuyệt .
Ta chỉ có thể nhận, bỏ vào trong ngực áo
[sĩ =))))]. Vương gia lại vẫn không buông ta ra, ta còn đang nghi hoặc, đột nhiên Vương gia đem một khối ngọc bội đeo vào cổ ta . Ta cúi đầu nhìn , dĩ nhiên là khối ngọc ngày đó Vương gia đã
mua
(- mầu tím ??).
Ta có chút sợ hãi nói:
“Vương gia, đồ vật trân quí như vậy , thuộc hạ không dám nhận. . .”Vương gia không để ý tới lời cự tuyệt của ta, đem ngọc bội bỏ vào trong l*иg ngực
, tay cũng không rút ra, còn ngọc bội như có như không mà vuốt ve ngực ta
.”Vân nhi, bổn vương muốn ngươi, lại cho bổn vương một lần nữa ,
như thế nào?”Vương gia ở ta bên tai thì thào nói nhỏ, môi như có như không
khẽ cắn vành tai của ta ,
hơi thở ấm áp phun vào lỗ tai, ngứa ngáy trêu chọc .
Ở
trong lớp
quần áo,
tay Vương gia bắt được nhũ tiêm của ta, một hồi vuốt ve, tay kia thì cách quần vuốt ve dương cụ ta . Ở dưới kĩ xảo khıêυ khí©h của Vương gia , ta không thể khống chế
được mà cảm thấy hưng phấn
lên, vô lực gật gật đầu
(ô kìa =)) ). Vương gia lập tức đem ta ôm lên, ta nghĩ đến hắn sẽ ôm ta đi ra ngoài, bắt đầu giãy dụa. Vương gia lại nắm chắc ta
đặt ở trên ghế , ta hơi nghi hoặc, đã thấy Vương gia đột nhiên đem những thứ trên bàn toàn bộ hất xuống dưới , ngược lại đem ta phóng tới trên bàn. Ta cả kinh kêu một tiếng, Vương gia
không phải muốn làm chuyện đó ở trong này đi ?
Vương gia thân thủ cởi bỏ quần áo của ta ,
“Không cần. . .”Ta
giãy dụa, lại bị Vương gia đè lại
.”Vân nhi ngoan, ta chờ không kịp !”Vương gia đưa hạ thân nóng bỏng của hắn tiến vào giữa hai chân ta , làm cho ta cảm thụ được nhiệt lượng của hắn . Ta thành thành thật thật
không hề giãy dụa, để Vương gia đem quần của ta cởi. Vương gia từ một góc giá sách lấy ra một chiếc hộp quen thuộc đến không thể quen hơn, lấy ra một ít bôi trơn cao, nhẹ nhàng
mạt ở hậu
huyệt ta . Ta thần tình hắc tuyến
nhìn hắn, như thế nào ngay cả trong thư phòng cũng dự trữ loại đồ vật này a.
[ bêta: *cười khẩy* cứ như kiểu anh VG có ý định sẽ OOXX em Vân everywhere và everytime hay sao ý :))))) ]Ngón tay Vương gia
mang theo trơn cao, ở hậu huyệt của ta nhẹ nhàng xoa động , huyệt khẩu vốn nhắm chặt
được hắn nhu động
chậm rãi
mềm ra. Vương gia kiên nhẫn chờ đợi
hậu huyệt của ta sẵng sàng mới đưa một ngón tay vào . Nghĩ
đến đây có thể là lần cuối cùng của chúng ta, ta bèn chủ động
phối hợp
với hắn, thả lỏng thân mình. Rất nhanh,
một ngón tay ở trong cơ thể ta từ từ tăng lên thành ba ngón , Vương gia rút
ngón tay ra , thay
vào là phân thân
lửa nóng cứng rắn, lập tức thẳng tiến
vào trong cơ thể của ta.
Vật thể nóng rực cực đại làm cho hậu huyệt của ta truyền đến một trận tê dại, lại nghe đến tiếng rêи ɾỉ của
Vương gia
.
“Tê. . . Vân nhi. . . Thả lỏng một chút . . . Ngươi thật là chặt quá . . .”Ta theo lời thả lỏng
thân mình, Vương gia thuận lợi
ở ta trong cơ thể ta bắt đầu di chuyển .
“Nga. . . Vân nhi. . . Ngươi, đồ tiểu yêu tinh, rốt cuộc đã bỏ mê dược gì cho ta . . . Nga. . . Nhưng lại làm cho ta mê luyến ngươi tới như vậy . . .”Vương gia một mặt ra vào, một mặt
gầm nhẹ. Ta có chút sinh khí, không khỏi
co chặt hậu huyệt, quả nhiên lại nghe đến tiếng
Vương gia kêu rên
.”. . . Vân nhi hảo chặt . . . Thả lỏng… thả lỏng một chút . . .”Nói xong, Vương gia bắt tay xoa
xoa ngọc hành đã hơi ngẩng đầu của ta .
“A. . . Đừng. . .”Ta
kêu một tiếng,
thủ pháp cao siêu
làm cho ngọc hành của ta
lập tức đứng thẳng
lên, kɧoáı ©ảʍ ở tứ bách huyệt dần dần len lỏi khắp cơ thể .
“Nga. . . Vân nhi. . . ta phải bắn . ..” Tốc độ trừu sáp của Vương gia
càng lúc càng nhanh, làm cho ta cảm giác của ta sau huyệt lý sẽ toát ra hỏa hoa. Ta nhịn không được hét lên một tiếng , hậu huyệt theo cử động mãnh liệt của Vương gia lại càng ra sức co lại , ta bắn đi ra, đồng thời, Vương gia gầm nhẹ một tiếng
gầm nhẹ, ở một khắc cuối cùng
rút ra, đem tinh hoa
nóng bỏng
bắn lên hông của ta . . .
Qua hồi lâu, ta mới hồi
phục lại tinh thần , Vương gia đã
bắt đầu giúp ta mặc quần áo . Ta lập tức từ
trên bàn leo
xuống, đỏ mặt đem áo khoác mặc vào . Vương gia thấy ta thu thập thỏa đáng, kêu một tiếng
“Người tới!”Lập tức, quản gia liền đẩy cửa tiến vào, giống như
vừa rồi hắn vẫn đứng
hầu ở bên ngoài cửa .Khuôn mặt của ta liền có cảm giác giống như bị thiêu cháy , không dám nhìn thẳng vào quản gia.
“Đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa, đưa Lâm thị vệ về nhà!”Vương gia phân phó, ta chính là muốn cự tuyệt, quản gia đã lên tiếng đáp ứng rồi đi ra ngoài chuẩn bị .
Khi ta có chút chân nhuyễn
đi tới
ngoài cửa, mặt trời đã lên cao. Đồng Quế cùng quản gia cười cười , nhìn ta có chút không được tự nhiên
đi lên xe ngựa. Xa phu
“Ba “một tiếng cầm roi quất vào con ngựa trước mặt , xe ngựa động lên.
Thẳng đến khi ly khai kinh thành, ta mới đẩy màn xe nhìn lại. Cổng
thành trong mắt ta dần dần thu nhỏ lại, ta không khỏi cảm thán, có lẽ đây là lần cuối cùng ta nhìn thấy cổng thành . Sau khi Nhược Hàn rời đi thì vẫn không có một chút tin tức gì của hắn, không biết ở chỗ của Thập Vương gia có tốt không; Đồng Quế
hẳn là sẽ
tiếp tục hầu hạ Vương gia đi, thật ủy khuất cho đại a đầu này phải tới chiếu cố tiểu nhân vật như ta; Thất vương gia lúc này hẳn là đang ở Duyệt Tiên Lâu
cùng các tài tử khác phú thi vẽ tranh đi. Ta bất quá chỉ là một tên tiểu nhân vật có lẽ dần dần cũng sẽ bị bọn họ quên đi. .