Chương 7: Tình thân ruột thịt
Edit: Phi Nguyệt
Màn đêm buông xuống, đã không thể trốn tránh được nữa rồi! Khắp Khánh vương phủ tràn ngập tiếng nhạc mừng yến tiệc. Trong ca kĩ phòng, tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi từ lúc mặt trời vừa lặn, ai ai cũng ăn vận đẹp đẽ, trang điểm lung linh và chỉ còn chờ được truyền gọi mà thôi.
Đối với đám ca kĩ, mỗi lần có yến hội là một lần các nàng lại chờ mong với cõi lòng háo hức, bởi vì, nếu trên yến hội này các nàng được vị vương tôn công tử hoàng tộc hoặc một vị quan viên nào đó thích, thì người ấy có thể mang các nàng đi, và các nàng có thể thoát khỏi kiếp ca kĩ, được sống tốt hơn. Một cơ hội lớn như vậy chắc chắn không có ca kĩ nào muốn bỏ lỡ cả.
Suy nghĩ này của đám ca kĩ hiện rõ trên mặt họ, nhưng Mộ Dung Ca lại không cho là đúng, cho dù có thể nhảy ra khỏi hố lửa này thì có ai dám cam đoan rằng nơi bọn họ sắp đến sẽ không phải là một hố lửa khác hay không?
Trong Khánh vương phủ lúc này rất náo nhiệt, liên tiếp có khách đến dự, Mộ Dung Ca đứng ở bên trong ca kĩ đàn (khu vực chuẩn bị của ca kĩ) mà trong lòng cứ thấp thỏm không yên, cô biết mình khó có thể trốn thoát được khỏi Khánh vương phủ này, càng khó thoát chết khỏi tay của tên Trương tướng quân kia.
“Nếu cô hầu hạ tốt cho Trương tướng quân, thì tôi tin rằng tướng quân sẽ nghĩ tới thân phận trước đây mà đối xử với cô cũng không quá tệ đâu.” – Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
Mộ Dung Ca nghiêng đầu nhìn người vừa nói, sao cô không phát hiện ra Như Băng đang đứng cạnh mình nhỉ, nghe những lời nói của Như Băng khiến cô cảm thấy ấm áp hơn. Ở giờ phút phải một mình chiến đấu, lúc nào cũng nghĩ tới chuyện chạy trốn lại có người vì cô mà suy nghĩ, lo lắng, bảo cô làm sao không cảm động cho được. Nhưng cô không phải là người dễ dàng chịu chấp nhận số mệnh như vậy, cô có tư tưởng của một người hiện đại nên chắc chắn sẽ không vì sinh tồn mà bán đứng bản thân mình!
Nhưng, Như Băng cũng chỉ có ý tốt thôi, cô mỉm cười nói: “Ừ.”
Như Băng nghĩ cô đã hiểu nên không nói nữa mà chỉ cúi xuống tiếp tục nhìn chân của mình. Từ góc độ của Mộ Dung Ca, cô có thể nhìn thấy hai gò má trắng nõn của Như Băng đang đỏ hồng, tâm tình của nàng ấy cũng rất tốt, dường như nàng ấy đang chờ mong một điều gì đó. Mộ Dung Ca nhíu mày, cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Mộ Dung Ca dời mắt đi nơi khác, cách đó không xa có một đám thiếu niên, y phục họ mặc trên người cũng hở hang không kém gì các ca kĩ, đám thiếu niên đó người nào cũng có dung mạo tuấn mỹ, thậm chí còn có người hơi yểu điệu nữ tính nữa. Mộ Dung Ca nhíu mày, cô nhớ ra ở thời đại này chỉ cần nhà có quyền thế một chút, trong phủ nhất định sẽ có vài tên đồng nam xử nữ, hẳn đám thiếu niên này được chuẩn bị cho đám khách khứa trên yến hội.
Cô thôi nhìn đám thiếu niên, nhưng lại phát hiện trong đám đó có một hình bóng quen thuộc, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể này, cả người cô run bắn, sắc mặt vừa hồng nhuận lên được một chút nay lại trắng bệch.
“Sao vậy?” – Như Băng phát hiện ra sự khác thường của cô liền quan tâm hỏi.
Mộ Dung Ca nhẹ lắc đầu, cô không thể khống chế được cơn đau đớn đang dày vò trong ngực.
Người thiếu niên nhẹ nhàng như cơn gió kia tựa hồ cũng phát hiện ra cô đang nhìn hắn chăm chú, hắn xoay đầu nhìn thấy cô, đôi mắt trong như nước suối bỗng ánh lên nét kinh hoàng, thân hình hắn lảo đảo, nước mắt ngập mi, muốn chạy đến bên cạnh cô nhưng chân lại không thể nhúc nhích.
Chạm đến đôi mắt nhòe lệ cùng ánh nhìn lo lắng của người thiếu niên kia, Mộ Dung Ca không tự chủ được nước mắt cũng trào ra, đây là Tẫn Nhi!
Là đệ đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra của cô!
Mộ Dung Ca biết rõ, đây chỉ là cảm giác còn lưu lại của khối thân thể này, là tình thân nặng tựa núi Thái Sơn không thể dứt bỏ được, cũng chính là người thiếu niên có đôi mắt đang nhòe lệ kia.
Cô hít sâu vào một hơi, ổn định lại tâm thần, làm cho cơn đau mau chóng biến mất. Tất cả thông tin về Mộ Dung Tẫn liền hiện ra trong óc cô.
Mộ Dung Tẫn, đệ đệ ruột thịt của Mộ Dung Ca, mới 12 tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong phủ tể tướng, ngày thường hắn có tình cảm rất tốt với Mộ Dung Ca. Không thể ngờ rằng, nhà tể tướng vừa gặp nạn thì hắn cũng rơi vào hoàn cảnh như cô, bị biếm thành một nam đồng trong Khánh Vương phủ. Quá nhục nhã! Mộ Dung Ca cảm thấy chính linh hồn mình cũng đang phẫn nộ, thiếu niên này vẫn còn là một đứa trẻ a!
Bên tai cô dường như đang truyền đến một tiếng gọi ẩn nhẫn, sợ hãi, lại có phần hơi ỷ lại, rất phức tạp làm cho người ta thật đau lòng: “Tỷ tỷ…”
Ngay sau đó, một tiếng nói cất lên làm cho Mộ Dung Ca càng thêm tức giận.
“Ngươi nghĩ rằng tỷ tỷ ngươi vẫn còn là Khánh vương phi chắc? Bây giờ cô ta cũng giống như ngươi thôi, đừng đứng ở chỗ này làm ra bộ dạng đáng xấu hổ đó nữa, mất công người khác lại phải nhạo báng ngươi!” – Tên thiếu niên yểu điệu đứng bên cạnh cố tình huých Mộ Dung Tẫn, cậu không hề phòng bị nên ngã xuống đất.
Nhất thời, cả đám người cùng cười vang.
Mộ Dung Ca bóp chặt hai tay lại thành nắm đấm, cô muốn chạy đến đỡ người thiếu niên kia dậy nhưng bị Như Băng kéo lại, “Không thể!”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Như Băng, Mộ Dung Ca liền liếc mắt về phía đám hộ vệ hung thần ác sát đang đứng gần đó, cô nhắm cả hai mắt cố gắng bình tĩnh lại, rồi mới từ từ mở mắt ra. Cô nhìn Tẫn Nhi, hắn đã tự đứng lên, thân thể nhỏ bé kia sao lại gầy gò đến thế. Mộ Dung Tẫn bỏ ngoài tai những tiếng cười nhạo, thong thả phủi đi đám bụi đất đang bám trên người.
Biểu hiện của hắn càng khiến Mộ Dung Ca đau lòng. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi rơi từ thiên đường xuống địa ngục, mà cậu thiếu niên ấm áp, hồn nhiên như cơn gió, luôn không ngừng ở bên tai cô gọi hai tiếng “tỷ tỷ” ngày nào, nay lại trở nên trầm mặc như thế… Cảm xúc của cô lúc này thật khó diễn tả bằng lời.
Người thiếu niên tuấn mỹ ấy nhẹ mỉm cười, khẽ mấp máy môi nói không thành tiếng: “Tỷ tỷ, Tẫn Nhi không sao.”
“Tam công tử của nhà Tể tướng, được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam tử của Nguyên quốc, tuy chỉ mới mười hai tuổi nhưng đã rất nổi tiếng rồi, xem ra đêm nay sẽ có rất nhiều người muốn hắn tới hầu hạ đây!” – Người vừa nói có dung mạo quyến rũ, dáng người nổi bật – là Phi Tuyết, nàng ta đưa tay áo dài lên che miệng cười, mắt thì liếc khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Tẫn.
Có vài nàng ca kĩ tỏ ra tiếc thương cho Mộ Dung Tẫn, thiếu niên đẹp hơn hoa này đêm nay sẽ bị ai tàn phá đây? Đáng tiếc, quá đáng tiếc nha!
Cả người Mộ Dung Ca bất động, cô có thể tưởng tượng ra được Mộ Dung Tẫn sắp gặp phải cái gì. Hắn mới chỉ là một đứa nhỏ 12 tuổi thôi, thực sự là còn quá nhỏ mà!
Không được, cho dù cô không phải là tỷ tỷ thực sự của hắn, thì cũng không thể ngồi yên nhìn hắn bị người ta đùa bỡn, chà đạp được. Bằng không, cô khó mà tha thứ cho chính mình.
“Đêm nay tất cả các ngươi đều phải cẩn thận hầu hạ, nếu có sai lầm nào thì đừng có trách ta không nhắc nhở các ngươi, hậu quả này các ngươi không gánh nổi đâu! Đi thôi!” – Gã quản gia đứng trước mặt họ, nghiêm túc cảnh cáo.
Mộ Dung Ca cố nhìn Mộ Dung Tẫn một lần nữa, nhưng hắn đã cúi đầu, chỉ lộ ra nửa bên khuôn mặt hoàn mỹ đang lặng yên trầm mặc.