Vừa nghe không phải tin tức tây nam mà là tây bắc, Lục Thời Khanh hơi cau mày, ra hiệu hắn nói tiếp.
Trịnh Trạc nói:
– Khả Hãn Đa Lan Xuyết của Hồi Hột bị ám sát ở hành cung đêm hôm kia, hiện tại trọng thương hôn mê, tính mạng nguy kịch.
– Nguồn tin?
– Mật thám ta cài vào Hãn đình Hồi Hột truyền tin gấp 800 dặm báo về.
– Trừ ngươi ra, còn bao nhiêu người biết chuyện này?
– Trước mắt, vương thất Hồi Hột vẫn chưa có động tĩnh, bách tính cũng an bình, hẳn thuộc hạ của Đa Lan Xuyết đã phong tỏa tin tức. Nhưng nếu ta có thể biết thì e là trong Đại Chu cũng có người khác biết.
Lục Thời Khanh lắc đầu:
– Chưa chắc.
– Là sao?
– Nếu Đa Lan Xuyết thật sự trọng thương và có thể che mắt mọi người trong vương thất, sao lại để mật thám của ngươi biết tin ngay lập tức và thuận lợi truyền tin về Trường An?
Trịnh Trạc như hiểu ra:
– Ý ngươi là, có lẽ Đa Lan Xuyết không bị ám sát hoặc chỉ bị thương nhẹ?
Hỏi xong, hắn suy nghĩ rồi khó hiểu nói:
– Vậy ông ta cố ý tung tin cho chúng ta với mục đích gì?
Lục Thời Khanh trầm mặc, chắp tay bước đến bên cửa sổ rồi bước trở về, sau hai lần như thế, y chỉ ra:
– Nếu Đa Lan Xuyết chết, ai sẽ là Khả Hãn kế tiếp của Hồi Hột?
– Con trai Bùi Lực.
– Kế sách đối ngoại của Bùi Lực và Đa Lan Xuyết khác nhau ở điểm mấu chốt nào?
– Trước đây, khi nhị ca chưa đẩy lui Đột Quyết, Đa Lan Xuyết chủ trương thân Chu xa Đột Quyết, còn Bùi Lực ủng hộ thân Đột Quyết xa Chu.
Lục Thời Khanh cười nhạt:
– Tức là, nếu Bùi Lực lên ngôi nhanh chóng, rất có khả năng khiến Đột Quyết im ắng đã lâu Đông sơn tái khởi.
Trịnh Trạc chợt ngẩng đầu:
– Ý của ngươi là, Đa Lan Xuyết căn bản không bị trọng thương, chỉ muốn mượn tin này để nhắc nhở ta là Đột Quyết đã gặp được thời cơ tro tàn lại cháy?
Mắt phượng của Lục Thời Khanh khẽ nheo, trầm mặc một lát mới gật đầu.
– Nếu vậy, sao ông ta chỉ nhắc nhở một mình ta? Chuyện này liên quan đến tồn vong của Đại Chu, cha ta còn đó, quyền lực trong tay ta lại có hạn, ông ta không lý nào bỏ qua cha ta mà trực tiếp hợp tác với ta.
Lục Thời Khanh nói như đinh đóng cột:
– Vì Đa Lan Xuyết thân Chu cũng bắt đầu do dự về hướng đứng. Đại Chu đã không còn hùng binh trăm vạn có thể diệt sạch Đột Quyết trong nháy mắt như xưa. Đại Chu bây giờ chỉ một Nam Chiếu cỏn con cũng có thể năm lần bảy lượt uy hϊếp biên cảnh, Đa Lan Xuyết sớm đã mất lòng tin vào thánh nhân. Ông ta bèn gửi gắm hy vọng vào vị quân chủ kế tiếp của Đại Chu, và đang thăm dò xem ngươi có năng lực này không.
Ánh mắt Trịnh Trạc hơi lấp lóe, nói:
– Nhưng Đa Lan Xuyết không hề biết rõ ta, vì sao lại lựa chọn ta một cách qua loa như vậy?
– Vì ông ta không còn lựa chọn khác.
Lục Thời Khanh trầm ngâm:
– Nếu ta đoán không sai, chuyện Đột Quyết tro tàn lại cháy mà ông ta lo lắng là tác phẩm của nhị ca và tam ca ngươi. Phía Nhai Châu rất có thể đã xảy ra vấn đề.
Nói tới đây, y ngước mắt:
– A Trạc, lần này khó khăn và nguy hiểm, song cũng là một thời cơ. Chúng ta xây nhà trong bóng tối lâu như vậy, đã tới lúc bước lên lầu cao rồi.
Sau khi bàn bạc với Lục Thời Khanh, Trịnh Trạc ra lệnh cho tai mắt ở Nam Vực vào Nhai Châu điều tra. Nơi nhị hoàng tử bị đày thực sự xa xôi diệu vợi, biệt lập với bên ngoài, qua lại vô cùng bất tiện, cộng thêm phải tránh né mật thám của các thế lực trong triều phân bố nơi hải vực này có cùng mối quan tâm về nhân mã của nhị hoàng tử, nên khi có được tin tức đã là hơn nửa tháng sau.
Lúc này, Đa Lan Xuyết “bị ám sát trọng thương” trong lời đồn đã bình phục, bắt đầu đích thân chấp chính.
Qua thêm một thời gian, vào sơ tuần tháng mười hai, Hãn quốc Hồi Hột bùng phát chiến sự. Đột Quyết từng là đối tượng bị Đại Chu và Hồi Hột liên hợp càn quét, co đầu rụt cổ nơi hoang nguyên, rút khỏi vũ đài lịch sử mấy năm bỗng ngóc đầu trở lại, mượn đường tộc Mạt Hạt ở đông bắc, bày 30 vạn quân nơi biên cảnh Hồi Hột, trước để thị uy sau để xâm lược quy mô lớn.
Tin tức truyền ra, tứ vực khϊếp sợ. Huy Ninh Đế triệu gấp quần thần vào cung nghị sự, ngọn lửa trong Tuyên Chính điện cháy một ngày một đêm chưa tắt.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Tứ Nhàn dậy thấy đệm bên cạnh mình vẫn trống không, ngay ngắn không chút vết nhăn, thì biết Lục Thời Khanh cả đêm chưa về.
Tin tức vẫn chưa truyền tới chỗ nàng nhưng nàng không tới mức không biết gì. Có thể khiến Lục Thời Khanh ở trong cung một ngày một đêm không về, thậm chí không có lấy một lời nhắn, khả năng duy nhất là Huy Ninh Đế đích thân chủ trì quần thần đóng cửa nghị sự. Mà thứ có thể khiến triều đình căng thẳng như thế chỉ có chiến sự gắn liền với Đại Chu.
Trong loạn thế, không nơi nào có thể an bình, nàng nhất thời không dám kết luận rốt cuộc nơi nào xảy ra chiến tranh, chỉ chắc chắn lần này không liên quan đến Nam Chiếu. Tế Cư cần dựa vào Đại Chu để thượng vị, tuyệt đối không thể giở trò vào lúc này.
Nàng âm thầm suy xét, lúc ăn sáng Tuyên thị hỏi Lục Thời Khanh bận gì trong cung, nàng chỉ cười nói đêm qua Lục Thời Khanh nhắn về là xử lý công vụ xong bận quá, cửa cung đã đóng nên đành ngủ lại trong điện.
Tuyên thị không ngốc, thấy nàng ăn sáng mà thẫn thờ mất tập trung, đương nhiên nghĩ e có chuyện lớn xảy ra. Nguyên Tứ Nhàn không nói, bà cũng không hỏi nhiều, tránh khiến nàng lo lắng thêm, không tốt cho sức khỏe.
Mẹ chồng nàng dâu hai người suy nghĩ cho nhau, không ai nhắc câu nào về Lục Thời Khanh nữa, mãi đến hoàng hôn, Nguyên Tứ Nhàn không ngồi yên nổi mới định gọi Tào Ám đến hỏi chuyện.
Thực ra tìm Tào Ám cũng chỉ là cố vớt vát thôi chứ hắn ở trong phủ, đương nhiên không thể biết trong cung xảy ra chuyện gì. Từ tháng trước, chắc do bụng nàng ngày càng to nên Lục Thời Khanh không nói chuyện chính vụ với nàng nữa. Cả tháng nay, nàng gần như không biết chút gì về động thái của triều đình, bởi vậy nàng muốn thăm dò tin tức từ Tào Ám, xem gần đây y bận rộn chuyện gì, để tiện cho nàng phán đoán.
Không ngờ nàng chưa kịp sai người gọi Tào Ám thì hạ nhân báo Lục Thời Khanh đã về, nàng bèn thành thực đợi trong phòng.
Mùa đông giá rét, gió sương lạnh lẽo. Trước đó Trường An từng đổ một trận tuyết, bây giờ trời âm u mù mịt như chẳng bao lâu sẽ rơi thêm một trận tuyết nữa.
Lúc Lục Thời Khanh về, người đầy hơi sương, sợ Nguyên Tứ Nhàn lạnh nên y cởϊ áσ khoác bị thấm ướt bên ngoài, chỉ mặc áo lông nhẹ, còn đến chỗ lò than hơ tay trước rồi mới vào phòng nàng.
Nguyên Tứ Nhàn đợi thật lâu mới thấy y vội vã vào, nàng đứng dậy bước đến đưa tay lau sương trắng trên hàng mày y, hỏi:
– Chàng lạnh không?
Lục Thời Khanh á khẩu. Y tưởng câu đầu tiên nàng chắc chắn sẽ hỏi trong triều xảy ra chuyện gì.
Y vươn bàn tay vừa hơ ấm nắm lấy tay nàng như ra hiệu nàng sờ:
– Không lạnh.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn y:
– Nước đến chân chàng mới nhảy!
Y cười, dìu nàng ngồi trở lại, vì tay mới hơ nên ấm hơn nàng, y liền ngồi xổm trước mặt nắm lấy tay nàng xoa vào lòng bàn tay.
Nguyên Tứ Nhàn cụp mắt nhìn y, thật lâu không thấy y nói gì, nàng cong mắt đùa:
– Tự dưng tốt với thϊếp là vì làm chuyện có lỗi với thϊếp hử, hay sắp làm chuyện có lỗi với thϊếp?
Tay Lục Thời Khanh khựng lại, ngẩng đầu thấy ý cười trên mặt nàng không thay đổi, thậm chí còn có chút đắc ý:
– Bị thϊếp nói trúng rồi!
Lục Thời Khanh không nói, chỉ cong khóe môi, cúi đầu hà hơi vào lòng bàn tay nàng, chờ tay nàng nóng như tay y mới lại ngẩng đầu nhìn nàng.
Nhưng lúc này nụ cười trên mặt Nguyên Tứ Nhàn đã không còn, mắt nàng đỏ hoe nhìn thẳng vào y:
– Nói đi, chàng lại sắp đi đâu?
Y gập đầu gối, ngửa đầu cười qua loa với nàng:
– Chỉ là đi Hồi Hột một chuyến thôi.
Nguyên Tứ Nhàn chợt không dám nhìn nụ cười của y, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời:
– Chừng nào đi?
– Sáng mai.
Nàng im lặng thật lâu mới “ừ” một tiếng.
Lục Thời Khanh thở dài, nhổm dậy ngồi bên cạnh nàng, ôm nàng nói:
– Đột Quyết đánh Hồi Hột rồi, là nhị hoàng tử dẫn chúng đánh vào, triều đình không thể không quản. Chưa bàn đến việc người dẫn binh là hoàng tử bị đày của Đại Chu ta bỏ trốn, dù hôm nay triều đình sống chết mặc bay, thì ngày mai Hồi Hột gặp nạn, ngày kia kẻ bị thiết kỵ Đột Quyết chinh phạt chính là bách tính của chúng ta…
– Thϊếp biết.
Nguyên Tứ Nhàn ngắt lời y:
– Chàng không cần nói với thϊếp những điều này, đạo lý thϊếp hiểu cả, chỉ là…
Nói tới đây nàng cắn môi nghiêng đầu nhìn y:
– Chưa tới hai tháng nữa là thϊếp lâm bồn rồi.
Lục Thời Khanh gật đầu, vuốt ve khóe mắt đỏ ửng của nàng, cười nói:
– Vừa đúng. Vừa đúng hai tháng. Đến lúc đó ta sẽ cầm tin chiến thắng làm quà sinh nhật cho con.
Mũi Nguyên Tứ Nhàn cay cay, nghe từ “tin chiến thắng” thì hỏi:
– Lần này chàng không phải đi đàm phán à?
Y lắc đầu:
– Trận chiến này không giống lần trước giao chiến với Nam Chiếu, bắt buộc phải đánh. Triều đình muốn phái binh viện trợ Hồi Hột, nhưng ta không ra tiền tuyến, chỉ theo viện quân đi sứ gặp Khả Hãn Hồi Hột đạt thành minh ước mà thôi. Cho nên nàng không cần lo. Chuyện này ta và A Trạc đã chuẩn bị, trù tính cả tháng rồi, sẽ không xảy ra sự cố gì đâu.
– Còn ngài ấy?
Nguyên Tứ Nhàn hỏi:
– Ngài ấy lĩnh binh ra trận sao?
Y lắc đầu:
– Thứ nhất, Đại Chu phái binh gấp rút viện trợ Hồi Hột nên có nhiều nơi bỏ trống, hắn buộc phải ở lại trấn giữ kinh thành, cảnh giác Bình vương. Thứ hai, trước mắt chưa phải thời cơ tốt nhất để hắn xuất đầu lộ diện.
Nguyên Tứ Nhàn nghe đến đây liền hiểu, bĩu môi:
– Đi gặp Khả Hãn đạt thành minh ước đâu nhất thiết phải là chàng, chàng vì lục điện hạ nên mới đi.
Ngoài mặt là y đi sứ thay thánh nhân và Đại Chu, nhưng thực tế là giúp Trịnh Trạc giành được sự ủng hộ của Đa Lan Xuyết.
Lục Thời Khanh gật đầu.
Nguyên Tứ Nhàn hít mũi, không phục nhìn y:
– Thϊếp và hai con, ba người cộng lại cũng không bằng ngài ấy!
Y nghe vậy bật cười, cọ mũi vào mũi nàng:
– Ta bảo đảm, nhất định sẽ về kịp nàng lâm bồn.
Nàng lườm y:
– Nếu muộn thì sao?
– Nàng nói xem.
Nguyên Tứ Nhàn cuối cùng vẫn không nỡ để y lập lời thề, nàng oán hận nói:
– Nếu muộn, thϊếp sinh xong sẽ thu dọn nữ trang, xách bọc đồ chạy tới Hồi Hột bắt chàng!