Lục Thời Khanh cười cam chịu.
Sau khi nghĩ thông hàm ý trong hành động trước đây của Thiều Hòa, hình như y không quá để bụng việc ban đầu Nguyên Tứ Nhàn tiếp cận y là có mục đích riêng, dù sao bất luận nàng có thả thính y hay không, kết quả đều như nhau.
Có lẽ cũng vì vậy mà bất kể thủ đoạn thả thính của nàng vụng về đến mấy, y đều dính không trượt phát nào.
Nguyên Tứ Nhàn cũng đang cười, nàng hài lòng vui vẻ, cánh tay ôm cổ y hơi siết lại, sau đó đưa miệng cắn khẽ lên vành tai mỏng của y.
Lục Thời Khanh bị cắn run lên, nghiêng đầu u ám nhìn nàng.
Không được chọc y.
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn nghịch ngợm chẳng vừa, nàng búng ngón trỏ vào eo y, cười tít mắt, dáng vẻ dụ dỗ:
– Qua hai ngày nữa, thϊếp sẽ cho chàng sinh con.
Tuy Lục Thời Khanh bị nàng dụ dỗ máu nóng dâng trào nhưng vẫn bình tĩnh, biết những vui vẻ cười đùa này của nàng chỉ là vẻ bề ngoài.
Nàng vừa mới thành thân với y, tâm tư đùa nghịch chưa hoàn toàn buông hết, bản thân vẫn như một đứa trẻ, chưa hề chuẩn bị tâm lý làm mẹ, sở dĩ nàng đột nhiên thay đổi thái độ e là vì cơn ác mộng sáng nay.
Nguyên Tứ Nhàn gần như đã thẳng thắn với y hết thảy, chỉ bỏ qua mỗi giấc mơ này. Nhưng y cũng đoán được đại khái: nàng khóc thành như vậy, vừa tỉnh lại là hỏi chuyện vết thương cũ của y, bây giờ lại sốt sắng sinh con cho y, còn có thể mơ thấy gì chứ?
Nàng từng thấy thế sự vô thường nên càng muốn tranh thủ thời gian, muốn làm việc càng nhanh chút nào thì càng ít tiếc nuối đi chút nấy.
Trước đây nàng không để tâm nên hào hiệp thoải mái không chút kiêng dè, bây giờ để tâm, nàng cũng biết canh cánh trong lòng, lo trước lo sau.
Lục Thời Khanh vui vẻ nhưng không muốn nàng thật sự vì thế mà sốt sắng để lại huyết mạch.
Cứ như nàng sinh một đôi trai gái cho Lục gia viên mãn là sau này lỡ có chết đi cũng không cần giãy giụa cầu sinh, cứ phóng khoáng ra đi vậy.
Y cau mày, nắm tay nàng đặt lên ngực mình, hỏi:
– Nàng nghe thấy không?
Nguyên Tứ Nhàn khó hiểu nhìn y:
– Nghe gì?
– Ngày nào nó còn đập thì ngày nấy nàng còn. Ngày nào nàng còn thì ngày nấy nó không dám ngừng đập. Những chuyện không tốt trong mơ của nàng đều sẽ không xảy ra, chúng ta có thể có con muộn chút cũng không sao.
Nguyên Tứ Nhàn không ngờ bị y nhìn thấu tâm tư, nàng nghẹn ngào, bàn tay trên ngực y co lại đấm khẽ vào y.
Sao tự dưng giỏi ăn nói thế, khiến nàng nghe mà sống mũi cay cay, phiền quá!
Nàng không phục khi bị người khác nói toạc tâm sự, hất cằm không thừa nhận:
– Thϊếp rảnh quá nên muốn sinh một đứa bé để chơi thì làm sao? Muốn hay không là do thϊếp quyết định, chàng dám không cho chắc?
Trong lúc Lục Thời Khanh và Nguyên Tứ Nhàn trò chuyện ban đêm, Đại Minh cung đang thiết yến đoan ngọ. Tin tức hai vị hoàng tử gặp ám sát ở sông Khúc lan truyền khắp lượt giữa bá quan.
Huy Ninh Đế đã nghe tin từ trước, lập tức phái thái giám và thái y chia nhau đến phủ Trịnh Trạc và Trịnh Tế thăm hỏi và trị thương, ông ta không hủy yến tiệc ban đêm, muốn nhân cơ hội để xem cách nhìn của các quan đối với chuyện này.
Trong yến tiệc, những quan viên ở Hồ cơ tửu quán từng tận mắt thấy Trịnh Trạc bị thương đều không thể ngồi yên, họ khẩn xin thánh nhân phải phái người điều tra nghiêm ngặt chuyện này. Hôm sau thượng triều, càng có nhiều quan viên bẩm tấu. Chỉ duy Lục Thời Khanh đang nghỉ cưới là có vẻ vô tâm, mặc kệ tất cả mà cùng Nguyên Tứ Nhàn đi dạo chợ tây cả ngày, mãi đến hoàng hôn bị thánh nhân triệu vào cung.
Huy Ninh Đế vừa thấy y là đau đầu:
– Đúng là trẫm từng bảo khanh tạo quan hệ tốt với Nguyên gia nhưng cũng không bảo khanh sa đà bỏ bê chính sự! Tứ Nhàn muốn mua gì, khanh bảo hạ nhân mua là được! Không đủ tiền thì có thể hỏi xin trẫm, nhưng khanh không thể không giúp trẫm tra án chứ! Chuyện Thái tự khanh vẫn chưa có manh mối mà sông Khúc lại xảy ra đại án, đầu trẫm loạn cả lên, còn khanh chỉ lo ở nhà, ngay cả yến đoan ngọ đêm qua cũng không đến, khanh bảo trẫm phải làm sao đây?
Lão hoàng đế than vãn như dời sông lấp biển, vẻ mặt Lục Thời Khanh áy náy nói lời giải thích đã chuẩn bị sẵn từ lâu:
– Bệ hạ bớt giận, quả thực gần đây thần phân tâm nhưng không phải không đặt chuyện triều chính trong lòng. Hai vụ án mà bệ hạ nói, thần đều đã có đối sách sơ bộ.
– Như nào?
Huy Ninh Đế nghe vậy bớt giận:
– Nói chuyện Thái tự khanh trước đi.
Nhằm tránh bại lộ, Lục Thời Khanh vốn không nên trực tiếp nhúng tay vào chuyện Thái Hòa, cho nên khi Hình bộ mới khơi ra vụ án muối lậu, y đã chọn án binh bất động. Đến khi Huy Ninh Đế bắt giam Thái Hòa, do chưa quyết định nên chủ động phái người đến hỏi ý kiến y.
Lúc đó y vừa xem xong các vật chứng xác thực của Hình bộ, liền bảo thái giám quay lại truyền lời, rằng dựa theo tình hình này hoàn toàn có thể trực tiếp định tội Thái Hòa, nhưng thánh nhân do dự, chẳng lẽ vì cảm thấy Thái Hòa có thể gánh vác trọng trách lớn nên không nỡ vì chuyện này mà mất một thần tử? Nếu vậy, y có thể giúp thánh nhân san sẻ ưu phiền, giúp Thái Hòa một tay.
Đây chính là cách làm một mẻ khỏe cả đời mà trước đây y nói với Trịnh Trạc.
Nếu thánh nhân là minh quân, muốn giải quyết vụ án hãm hại này đương nhiên sẽ nỗ lực chứng minh Thái Hòa vô tội. Nhưng Bình vương có chuẩn bị sẵn, đã khử hết mọi khả năng lật án, mà thánh nhân lại là kẻ hồ đồ ngu xuẩn, hoàn toàn không quan tâm Thái Hòa có tham lam hay không, có tội hay vô tội, ông ta chỉ muốn nắm mọi con cờ biết nghe lời vào lòng bàn tay. Như vậy, y chỉ cần biếи ŧɦái Hòa thành kẻ hữu dụng với thánh nhân, để nắm đấm của Bình vương hướng vào người cha ruột mình là được.
Huy Ninh Đế hỏi ý kiến Lục Thời Khanh chỉ đơn thuần do đa nghi, cảm thấy trong chuyện này có ẩn giấu điều gì khác, nhưng bị y hiểu lầm hỏi ngược lại, thế mà ông ta lại thấy vô cùng có lý.
Đại lý tự – nơi đứng đầu tam pháp ti của Đại Chu, địa vị cao hơn Hình bộ phúc thẩm vụ án – có rất nhiều thế lực của Bình vương và nhị hoàng tử. Tuy Huy Ninh Đế biết rõ nhưng vì triều cục phức tạp, để tránh bứt dây động rừng nên không thể công khai gạt bỏ những người đó. Bởi vậy sau khi Khương Dân ngã ngựa, ông ta muốn đặt Thái Hòa có thân thế trong sạch vào lòng bàn tay để dễ bề khống chế.
Đế vương không phải mọi chuyện muốn làm gì thì làm, khi có người mới nhậm chức, ông ta cũng cần mua chuộc lòng người. Trước đó ông ta đặc cách thăng chức Thái Hòa, kỳ thực đã xem như ban ơn, mà bây giờ càng là cơ hội tuyệt hảo: Thái Hòa gặp nạn, mũ quan khó giữ, nếu ông ta ban ân mưa móc thì không sợ sau này Thái Hòa sẽ làm việc cho người khác.
Thế là Huy Ninh Đế bảo Lục Thời Khanh đứng ra lo liệu, cũng vì vậy mới có chuyện hôm qua y thăm dò mấy vị quan to. Bây giờ Huy Ninh Đế nóng lòng muốn biết kết quả.
Lục Thời Khanh đáp:
– Hôm qua trong tửu quán, thần đã thăm dò ý vài vị tể phụ, theo lời họ nói thì vô cùng tiếc cho Thái tự khanh. Thần nghĩ, nếu bệ hạ muốn bảo vệ ông ấy, hẳn sẽ không bị cản trở quá lớn.
Huy Ninh Đế trầm ngâm chốc lát, hỏi:
– Vậy theo khanh, trẫm nên làm thế nào mới hợp tình hợp lý?
– Trong Hình bộ, ai là người muốn làm khó Thái tự khanh thì bệ hạ làm khó ông ta nhiều hơn, thế chẳng phải xong sao?
Chỉ mấy câu đơn giản là đẩy lão hoàng đế ra ngoài hứng lưỡi đao của Bình vương, vả lại còn đánh kẻ cài cắm người vào Hình bộ, thực có thể nói là lấy yếu chống mạnh, mượn lực chống lực, ra tay bất ngờ.
Huy Ninh Đế hồ đồ tán thành, tiếp tục hỏi y về vụ án ám sát ở sông Khúc.
Lục Thời Khanh mỉm cười nói:
– Bệ hạ, chuyện này càng đơn giản hơn chuyện Thái tự khanh. Kỳ thực ngài căn bản không cần đến sông Khúc thu thập chứng cứ, điều tra ai là hung thủ. Ngài nghĩ xem, lục điện hạ bị người ta truy sát dọc đường, sở dĩ đến Hồ cơ tửu quán lánh nạn là vì biết chúng thần ở đó uống rượu, người truy sát ngài ấy vì sao cũng vì thế mà dừng bước?
Thấy người ở ghế trên nheo mắt đã hiểu, y nói tiếp:
– Vì đối phương cũng biết thần và mấy vị tể phụ đang ở đó, do đó không dám tùy tiện vào. Bệ hạ cứ điều tra trong số những người biết về bữa tiệc ở tửu quán hôm qua xem ai có hiềm nghi là vụ án này có thể dễ dàng giải quyết.
Lục Thời Khanh chỉ ra chứ không huỵch tẹt. Tâm Huy Ninh Đế trầm xuống nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói:
– Vậy, sáng mai khanh giúp trẫm đi xem thương thế của nhị lang và lục lang, xem tình hình cụ thể của hai đứa nó thế nào.
Lục Thời Khanh lĩnh mệnh lui xuống, hôm sau đến phủ nhị hoàng tử trước, tiếp đó đến thăm Trịnh Trạc.
Vết thương của Trịnh Trạc tuy không hung hiểm bằng Lục Thời Khanh lần trước nhưng tệ ở chỗ hiện đang thời tiết nắng gắt, vết thương cực dễ lây nhiễm nên việc dưỡng thương không mấy nhẹ nhàng.
Hắn bị sốt hai ngày, lúc tỉnh lúc mê, khi gặp Lục Thời Khanh, hắn vẫn hơi mơ màng, nghe y nói rõ mục đích đến thì gắng gượng xoay đầu qua, nằm trên giường khàn khàn nói:
– Lần này nhị ca không may, hôm đoan ngọ, ta và huynh ấy cùng đến chỗ cha, đúng lúc gặp Vương trung thư, nghe nói các ngươi hẹn nhau buổi trưa đến tửu quán uống rượu. Có lẽ cha nhớ tới chuyện này nên bảo ngươi tới đối chiếu thương thế của ta và nhị ca xem liệu có manh mối gì không.
Lục Thời Khanh gật đầu, suy nghĩ rồi nói:
– Lần này ta e không giữ được Trịnh Tế rồi.
Kỳ thực khí số của nhị hoàng tử sớm đã tận, nếu Lục Thời Khanh muốn, chỉ cần động ngón tay là có thể đẩy ngã cây gỗ mục ruỗng ấy nhưng y luôn không làm, ngược lại cố ý giữ hắn ta bấp bênh trôi nổi trong triều, mục đích nhằm duy trì thế cân bằng giữa ba hoàng tử.
Nếu nhị hoàng tử rơi đài quá nhanh, Bình vương sẽ dồn toàn lực đối phó Trịnh Trạc, Trịnh Trạc cũng bởi vậy tăng nguy cơ bại lộ. Chỉ khi nhị hoàng tử và Bình vương dây dưa kiềm chế lẫn nhau, Trịnh Trạc mới có đủ không gian nghỉ, từng bước dưỡng đôi cánh mình thêm vững chắc trong an ổn.
Nhưng lần này có lẽ Huy Ninh Đế thật sự thất vọng với nhị hoàng tử, quyết tâm đá đứa con này. Bố cục trong triều thay đổi, thế chân vạc sụp đổ, ắt ảnh hưởng lớn tới công tác chuẩn bị.
Trịnh Trạc nghe vậy cười bất đắc dĩ:
– Có lẽ ta nóng vội quá.
Lục Thời Khanh lắc đầu:
– Binh tới tướng đỡ, ngươi cũng là cực chẳng đã thôi.
Nói xong, y đứng dậy định cáo từ, chỉ vào hộp thuốc nhỏ đem theo:
– Không làm phiền ngươi nữa, những thứ này là thuốc trị thương tốt nhất của Nguyên gia, ta xin từ chỗ Tứ Nhàn đấy, ngươi cứ dùng nhé.
Trịnh Trạc nhìn hộp, cười yếu ớt:
– Ngươi hào phóng từ khi nào thế?
Lục Thời Khanh không đáp, chỉ cười với hắn, thầm nghĩ kỳ kinh của Nguyên Tứ Nhàn chắc hết rồi, thấy dạo này hình như nàng lén lút mưu đồ chuyện xấu xa gì đó, người sắp làm cha như y đương nhiên nên thận trọng hào phóng chút.
Nghĩ vậy, bước chân y rời đi trở nên khoan thai nhẹ nhàng, vạt áo tung bay theo gió cũng không đè ép được.
Trịnh Trạc nhìn y rời đi, không biết y có chuyện vui gì, hắn hơi tỉnh táo lại bèn gọi Trần Triêm đến hỏi:
– Hôm đó sau khi ta hôn mê, trong xe ngựa không xảy ra biến cố gì chứ?
Trần Triêm ngập ngừng đáp:
– Thưa, trước tiên ngài nói mớ kể chuyện hồi nhỏ mình ngã xuống núi giả, sau đó ngài nhận nhầm huyện chúa thành Tiết tài nhân… hai chuyện này có tính không ạ?
– …
Trịnh Trạc giật mình suýt làm rách vết thương, đau hít sâu một hơi, sau đó chỉ vào mũi mình nói:
– Ta làm vậy thật hả?
Trần Triêm gật đầu, khó xử:
– Ngài còn nắm tay huyện chúa không chịu buông nữa ạ.
Trịnh Trạc cúi đầu lúng túng nhìn bàn tay mình, khóe miệng giật giật.
Lục Thời Khanh xem thương thế của hai huynh đệ xong thì vào Đại Minh cung bẩm báo với Huy Ninh Đế.
Y không có trong phủ, Nguyên Tứ Nhàn ở trong phòng châu đầu với Lục Sương Dư cùng nghiên cứu các món đồ vật bảo bối hốt được từ chợ tây, trong đó có mấy sợi xích xuất xứ từ tay bậc thầy cơ quan Tây Vực được làm bằng vàng bạc hoặc ngọc.
Tuy Lục Sương Dư thấy mới mẻ nhưng không khỏi khó hiểu, chớp mắt hỏi:
– Tẩu tẩu, tẩu mua nhiều xích như vậy là để đối phó ai thế?
– Đương nhiên là a huynh của muội rồi!
Nguyên Tứ Nhàn đang tách một vòng xích ra, nhất thời nhanh nhảu buột miệng nói thật, nói xong da mặt cứng đờ hơi ửng đỏ.
May mà Lục Sương Dư đơn thuần không hiểu, đầu óc hàm hồ nói:
– A huynh phạm lỗi gì sao?
Nguyên Tứ Nhàn cười ha ha:
– Không không, chỉ là…
Đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển, nói tiếp:
– Chỉ là a huynh của muội tướng ngủ quá xấu, nửa đêm cứ vung chân đạp tẩu, tẩu khóa chàng lại cho chàng an phận.
– Hả?
Lục Sương Dư kinh ngạc lên tiếng:
– Không ngờ a huynh lại là người như vậy!
– Phải, tẩu cũng không ngờ.
Nói xong, Nguyên Tứ Nhàn ngại ngùng sờ mũi.
Lục Thời Khanh ơi, vì bảo vệ trái tim thuần khiết của muội muội chàng, xin lỗi nhé.
Đoạn kịch nhỏ:Tiêu đề báo buổi chiều Trường An: Chấn động! Không ngờ Lục thám hoa lại vô sỉ như vậy trên giường!Sợ Sợ: Hôm nay ra ngoài, mọi người đều gọi tôi là “Lục vung chân”, bảo vì tôi hay vung chân trên giường, xin hỏi chuyện gì thế này?