Cuối cùng, Lục Thời Khanh được tiễn đi trong sự nhiệt tình và khách sáo, đi về phía một cánh cửa hông của Lục phủ không gần đường cái.
Nguyên Tứ Nhàn vòng ra sau cửa sổ, tạo một sự “tình cờ gặp gỡ” với y ở hành lang, đích thân tạ lỗi, nói một đống lời khách sáo, tiếc nuối:
- Xin tiên sinh thay tôi chuyển lời đến điện hạ, điện hạ hùng tài đại lược khiến tôi hâm mộ muôn phần, cũng muốn kết bạn thâm giao, nhưng thực sự tâm này đã có nơi có chốn, e qua lại với điện hạ quá nhiều, tương lai sẽ khiến Lục thị lang hiểu lầm, nên đành phụ lòng ưu ái của điện hạ vậy.
Y muốn nói, Lục thị lang sẽ không hiểu lầm đâu. Nhưng y không thể nói.
Trong lòng Lục Thời Khanh nổi gió to sóng lớn nhưng ngoài mặt không mảy may để lộ, gật đầu đáp lễ, tỏ vẻ không sao cả, chờ trở về xe ngựa, gỡ mặt nạ xuống y mới hận đến nghiến chặt răng.
Hay rồi, lần này bảo y phải báo cáo kết quả với Trịnh Trạc thế nào đây?
Sau khi y rời phủ, Nguyên Tứ Nhàn cũng bị Nguyên Ngọc tóm về.
Mấy ngày trước, hai huynh muội từng tranh luận rất lâu về Lục Thời Khanh. Nguyên Ngọc nói tới ê miệng cũng không ngăn được muội muội cứng đầu, bây giờ lại tiếp tục nói lời sâu xa khuyên nhủ:
- Tứ Nhàn, muội muốn dùng kế hoãn binh này, a huynh không cản, nhưng Trương gia Lý gia đều có lang quân đẹp mắt, muội hà tất cố bám lấy Lục gia? Muội nhìn nhân duyên nát của Lục Tử Chú ở Trường An là hiểu, cái đức hạnh khó chơi của y sớm muộn gì cũng khiến muội vỡ đầu chảy máu cho coi!
Nguyên Tứ Nhàn xoa trán nhìn hắn:
- Nói ghê quá đi, đâu có khoa trương dữ vậy?
- Muội chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Muội nói muội kìa, trộm cướp còn tính toán để chừa đường lui, bây giờ muội cố ý nói cho người ngoài nghe, chẳng phải là muốn chiêu cáo thiên hạ à?
Nàng gật đầu:
- Nguyên Tứ Nhàn muội nhắm trúng ai, chính là muốn chiêu cáo thiên hạ cho người người đều biết, một ngày chưa truyền khắp thành Trường An là chưa được.
Nàng cười kéo ống tay áo hắn:
- A huynh đừng phí lời nữa, mau nói với muội xem, bình thường Lục thị lang mấy giờ hạ triều, hồi phủ thì đi con đường nào?
...
Hôm sau, Nguyên Tứ Nhàn liền đi chặn người.
Đối với Lục Thời Khanh, nàng có tính toán riêng của mình. A huynh nói không sai, nếu chỉ vì thích ứng tạm thời thì xác thực không nhất thiết phải là y, thậm chí y có thể xem là đối tượng siêu kém để chọn lựa. Hồng còn chọn quả mềm để bóp, nàng chọn quả cứng cho cộm răng, chuốc khổ làm gì?
Nhưng nàng tiếp cận y, là vì mưu tính lâu dài.
A huynh ở kinh chỉ là một người nhàn tản, rất nhiều chuyện không thể nào nghe ngóng tỉ mỉ, tạm thời nàng chỉ có thể tin vào giấc mơ, đi bước nào tính bước nấy mà thôi.
Nàng tính rồi, Huy Ninh Đế thực có không ít sủng thần, nhưng người phù hợp nhất với câu “sủng ái nhất” trong mơ, trước mắt xem ra, ngoài Lục Thời Khanh thì không còn ai khác.
Luận quan chức, y là môn hạ thị lang. Triều đình có hai chức quan này, cùng đứng thứ hai trong môn hạ tỉnh, là cận thần thiên tử, có thể ra vào cung cấm, thường tiếp xúc nhiều chuyện trọng yếu của triều đình, cũng tham dự nhiều quyết định chính vụ. Ở vị trí này lại được thánh nhân yêu mến, tương lai rất có khả năng sẽ thăng lên tể tướng, thành một người hô mưa gọi gió.
Luận sự tích, nàng nghe nói mấy năm trước có một lần Huy Ninh Đế bị đâm trọng thương, vào lúc hơi thở thoi thóp lại không gọi thái giám, không gọi nhi tử, mà lại gọi Lục Thời Khanh, đủ thấy sức nặng của y trong lòng đế vương.
Càng quan trọng hơn là, theo lời Trịnh Trạc nói ở Phù Dung Viên lần trước, y còn là lão sư của thập tam hoàng tử.
Nếu Lục Thời Khanh chính là người nhiều năm sau tham dự kế hoạch ép Huy Ninh Đế nhường ngôi, phò tá thập tam hoàng tử đăng cơ, thì vô cùng thú vị rồi.
Lục Thời Khanh sau khi hạ triều vẫn ngồi xe ngựa về phủ như mọi ngày.
Hôm nay y không theo hầu thánh nhân nên hơi rảnh rỗi, không ngờ đang nhắm mắt nghỉ ngơi thanh thản thì xe ngựa chợt thắng gấp, khuỷu tay y chống lên bàn trà bị trượt đi.
Y cau mày, nói với bên ngoài:
- Xảy ra chuyện gì?
Ngoài rèm xe mãi không có động tĩnh.
Y lại gọi tiếng nữa:
- Triệu Thuật.
Một giọng nói run run đầy kích động vang lên:
- Lang... lang quân, tôi, tôi thấy tiên nữ rồi...
-...
- Một tiên nữ cưỡi bảo mã!
-...
Lục Thời Khanh bị những lời lộn xộn của hắn làm cáu kỉnh, y vén rèm xe, vừa ngước mắt liền đối diện với một đôi mắt mùa thu dịu dàng long lanh sóng nước.
Nữ tử mặc trang phục người Hồ xinh đẹp, phía trên là cổ bẻ màu đỏ hạnh, phía dưới là váy dài gợn sóng, hông đeo một cái túi, chân mang ủng bằng gấm màu vàng, đang cưỡi trên một con ngựa Hãn Huyết màu vàng nhạt, cười vui vẻ nhìn y.
Y nhận ra con ngựa này, đây là con ngựa mà Huy Ninh Đế thưởng mừng tân hôn Nguyên Ngọc hồi năm ngoái.
Y cũng nhận ra người này, chính là Nguyên Tứ Nhàn.
Nàng ở trên ngựa cười hỏi:
- Lục thị lang, thật trùng hợp, ngài đang đi phường Vĩnh Hưng đúng không?
Tay Lục Thời Khanh nắm chặt tấm rèm, mặt “ừ” một tiếng không cảm xúc, gật đầu với nàng tỏ ý chào.
Nàng cười càng vui hơn:
- Ta ở phường Thắng Nghiệp hơi chếch với ngài, chỉ cách ngài một con phố lớn thôi.
Lục Thời Khanh vô ý dừng lại lâu, giống như không nghe nàng nói vậy:
- Đường hẹp khó đi, mời huyện chúa đi trước.
Nói xong, thấy mãi mà Triệu Thuật chưa có động tác, y nghiêng đầu nhìn thì thấy tiểu tử này chảy nước miếng tới cằm, đành nghiến răng oán hận:
- Triệu Thuật...!
Triệu Thuật vội hoàn hồn, liên tục vâng dạ, một tay nâng dây cương chuẩn bị quay đầu ngựa nhường đường, một tay lau nước miếng.
Lục Thời Khanh nhìn không nổi cảnh ô uế như vậy, cau mày định buông rèm thì bị Nguyên Tứ Nhàn ngắt ngang:
- Lục thị lang, trời nắng nóng, ngài lên triều vất vả, chỗ ta có một hộp băng, bên trong đựng nước ô mai, ngài có uống không?
Nàng nhấc hộp trong tay, mỉm cười chờ y đáp.
Bàn tay buông rèm của y khựng lại, y cong môi nói:
- Trời nắng nóng, huyện chúa ra ngoài cũng vất vả, vẫn nên tự mình uống thì hơn.
Dứt lời, y nhẹ buông tay, rèm thả xuống.
Nguyên Tứ Nhàn không giận, thúc ngựa tiến lên, nói cách qua tấm rèm:
- Lục thị lang, bây giờ ngài không muốn uống nhưng biết đâu lát nữa ngài muốn uống...
Lục Thời Khanh tưởng nàng muốn khuyên y nhận lấy hộp băng, đang định nói “không cần” thì nghe nàng hơi dừng lại rồi nói tiếp:
- Ta đưa ngài về phủ, nếu dọc đường ngài đổi ý thì sai mã phu gọi ta một tiếng là được.
-...
Lục Thời Khanh suýt tưởng mình nghe lầm, ngay sau đó y nghe nàng dặn dò Triệu Thuật:
- Triệu đại ca cứ tiếp tục đánh xe đi, con ngựa này của ta chạy nhanh lắm, đuổi kịp mà.
Chơi thật?
Triệu Thuật bị tiếng gọi “Triệu đại ca” này làm thần hồn điên đảo, may mà còn giữ được chút tỉnh táo, quay đầu hỏi:
- Lang quân?
Lục Thời Khanh không sợ trò khích tướng này, cười ha ha:
- Vậy thì nghe theo huyện chúa, hồi phủ.
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh về phía trước. Rất nhanh, y không cười nổi nữa.
Vốn nghĩ Nguyên Tứ Nhàn chỉ nói đùa uy hϊếp, ai dè nàng nói được làm được. Bất luận xe đi nhanh thế nào, tiếng móng ngựa vang ngoài rèm xe vẫn luôn theo sát.
Đúng rồi, luận tốc độ, ai có thể so được với Hãn Huyết bảo mã do thánh nhân ngự ban?
Sau đó, chuyện càng khiến y chịu hết nổi đã xảy ra.
Y nghe thấy đầu đường cuối ngõ, bách tính bàn luận xôn xao về con tuấn mã nổi bật kia, còn nữ tử ngồi trên lưng ngựa lại nhiệt tình chào hỏi với mọi người.
- Lão trượng, con ngựa này của ta đẹp không? Đúng đúng đúng... ta đang đưa Lục thị lang triều chúng ta hồi phủ! Cái gì, gió lớn, ngài nghe không rõ hả? Ồ, TA NÓI, TA ĐANG ĐƯA LỤC-THỊ-LANG TRIỀU TA____HỒI PHỦ!
- Bà, bà hỏi Lục thị lang là ai hả? Bà có điều không biết, Lục thị lang triều ta lợi hại lắm, 15 tuổi đã đậu thám hoa đấy... tôn nhi của bà cỡ tuổi đó đang làm gì nào?
- Vị tiểu nương tử này, cô nói cô ngưỡng mộ Lục thị lang hả? Ôi, chuyện này không được đâu, vì Lục thị lang của chúng ta đã là danh hoa có chủ, chàng...
- Nguyên Tứ Nhàn!
Lục Thời Khanh không nhịn nổi nữa, cắn răng ngắt lời nàng.
Nàng lập tức nghe lời ngừng lại, cười ha ha vẫy tay tạm biệt mọi người:
- A, không còn sớm nữa, các hương thân, sau này chúng ta lại nói tiếp nhé.
Lục Thời Khanh lần đầu tiên trong đời chân chính cảm nhận được thế nào là rêu rao khắp nơi. Chờ cách xa nơi ồn ào, y hít sâu một hơi, lạnh giọng bảo ngừng xe ngựa.
Nguyên Tứ Nhàn hơi khom người, lại gần rèm xe tha thiết hỏi:
- Lục thị lang, ngài vừa gọi ta có chuyện chi?
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu mới vọng ra một giọng bình tĩnh:
- Phiền huyện chúa đưa tiễn suốt đường, nơi đây không xa hàn xá, ngài giao hộp băng cho nô bộc của ta là được.
Sớm làm như vậy chẳng phải xong rồi sao. Hà tất làm nàng bị nóng mồ hôi đầy đầu chứ.
Nguyên Tứ Nhàn thực bị nắng chiếu phát sợ, một khắc cũng không muốn dừng thêm, nàng đưa hộp cho Triệu Thuật rồi lại cúi người nói:
- Lục thị lang không cần khách sáo. Kỳ thực luận cấp bậc, ta cao hơn ngài, nhưng ngài gặp ta mà không xuống xe ngựa, lại còn gọi thẳng tên ta, lẽ ra là không có tôn ti, cố ý mạo phạm, nhưng nguyên nhân là vì ngài muốn thân thiết với ta chứ gì?
Lục Thời Khanh không cách nào tiếp lời.
Trong xe ngựa vọng ra tiếng “xoạt”, giống như có ai đó vo giấy thành một cục.
Nguyên Tứ Nhàn cười:
- Ngài không nói gì chính là ngầm thừa nhận. Nước ô mai này ngài uống nhân lúc còn lạnh nhé, chúng ta ngày sau gặp lại.
...
Vẻ mặt Lục Thời Khanh âm u suốt đường về phủ.
Phía sau y, Triệu Thuật xách hộp hùng hục chạy theo, dọc đường lảm nhảm linh tinh:
- Lang quân, hóa ra người đó là Lan Thương huyện chúa trong truyền thuyết! Ôi chao, đúng là...
Đúng là đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy ngôn từ thiếu thốn, không biết dùng từ gì để hình dung!
Hắn đang khổ sở tìm từ miêu tả thì thấy lão phu nhân đi tới trước mặt, bèn lập tức ngậm miệng.
Lục Thời Khanh dừng bước, gương mặt khó ở hơi dịu lại:
- Mẹ.
Tuyên thị cười bước tới:
- Con trai à, mấy ngày nữa mẹ đặt may cho con vài bộ y phục mùa thu, lát nữa con về phòng chọn kiểu...
Nói tới đây, bà dừng lại, nhìn cái hộp trong tay Triệu Thuật:
- Đây là gì vậy?
Lục Thời Khanh nháy mắt ra hiệu với Triệu Thuật.
Triệu Thuật vui vẻ đáp:
- Bẩm lão phu nhân, hôm nay tiểu nhân gặp số đào hoa, nửa đường tình cờ gặp một tiểu nương tử cứ đòi đưa hộp này cho tiểu nhân, nói bên trong có nước ô mai, cho tiểu nhân giải khát ạ.
Ý cười của Tuyên thị không giảm:
- Vậy à, đúng là có phúc nhỉ.
Lục Thời Khanh ho một tiếng không được tự nhiên:
- Mẹ, con về phòng trước ạ.
Tuyên thị gật đầu ra hiệu cho y đi, đợi y đi xa rồi sắc mặt bà mới nghiêm lại, nói với nha hoàn bên cạnh:
- Tiểu tử thúi, thật tưởng mẹ nó không hiểu gì sao? Cái hộp đó vừa nhìn là biết được làm từ gỗ hoàng hoa lê thượng đẳng, lại còn điêu khắc tinh xảo, Triệu Thuật có thể gặp hoa đào như vậy ở đâu ra chứ! Các ngươi mau phái vài người đi nghe ngóng thử xem.
Triệu Thuật nói dối làm toát đầy mồ hôi, theo Lục Thời Khanh tới cửa phòng ngủ, nhỏ giọng hỏi:
- Lang quân, nước ô mai này?
Lục Thời Khanh dừng bước, quay đầu:
- Ngươi không sợ bị độc chết thì uống đi.
Dứt lời, y liền mở cửa ra, “rầm” một tiếng đóng lại.
Triệu Thuật lui xuống, dọc đường còn lẩm bẩm “sao có thể có độc chứ”.
Lục Thời Khanh bình tĩnh một lát, đợi tiếng ồn ào của Triệu Thuật đi xa, y mới cau mày đứng trước gương đồng trong phòng, phủi phủi vạt áo, há miệng muốn nói gì đó nhưng không thể nói được, rồi lại chỉnh chỉnh thắt lưng, đổi sang thái độ vô cùng hờ hững, nói:
- A Trạc, có một chuyện ta muốn nói rõ với ngươi...
Nói tới đây, y dừng lại, bước tới bước lui hai lần, làm dịu sắc mặt lại, một lần nữa nhìn vào gương nói:
- A Trạc, ta suy đi nghĩ lại, thấy việc này vẫn nên sớm nói rõ với ngươi. Hôm qua ta nói với ngươi là Lan Thương huyện chúa từ chối ngươi nhưng không rõ nguyên do, thực ra là ta nhất thời khó mở miệng nên nói dối ngươi... Kỳ thực nàng ấy...
Y lại dừng, hít sâu một hơi, lắc đầu làm lại:
- A Trạc, có lẽ ngươi đã nghe được động tĩnh trong thành, việc này ngươi tuyệt đối chớ hiểu lầm, ta và...
Y cắn răng, lại lắc đầu, làm lại, sau vài lần như thế, y thực buồn bực không thể tả, bèn cao giọng:
- Cái cô Nguyên Tứ Nhàn này...!
Đúng lúc đó, cửa phòng bị gõ vang.
Tuyên thị bên ngoài khϊếp sợ không thôi, lặng người một lát mới có thể mở miệng, hỏi vào trong:
- Con trai! Con giấu Nguyên tiểu nương tử trong phòng hả?