Vừa có thể gặp Lục Thời Khanh vừa có thể thăm dò phủ hoàng tử, Nguyên Tứ Nhàn đương nhiên đi, nhưng nàng hơi hiếu kỳ:
– Lục hoàng tử tổ chức tiệc lưu thương, sao lại là lang quân nhà ngươi đưa thϊếp mời cho ta?
– Thưa, hạ nhân của phủ hoàng tử tới phường Vĩnh Hưng trước, lang quân lấy luôn thϊếp mời của huyện chúa, bảo tiểu nhân đưa thay ạ.
Nói tới đây, Tào Ám hắng giọng:
– Ý của lang quân là, nay đã khác xưa, sau này người lạ có mời gì đều phải qua tay lang quân trước, sau đó lang quân sẽ ra mặt cho huyện chúa…
Ai cho y quy định? Vị hôn phu này vượt quyền quá đấy.
Nguyên Tứ Nhàn mắng “nhỏ nhen” nhưng khóe môi lại cong cong.
Nguyên Ngọc nhìn hết nổi, tức giận nói với Tào Ám:
– Thiệp mời của ta đâu? Cũng bị lang quân nhà ngươi lấy à?
– Thưa không phải ạ, là bị lang quân cất rồi.
Tào Ám cười xấu hổ, giải thích:
– Lang quân nói, Nguyên tướng quân công vụ bộn bề, vả lại cũng không phải người thích thơ văn, hà tất đem chuyện vô vị này tới quấy rầy ngài.
Nguyên Ngọc suýt tức xì khói, thế mà Nguyên Tứ Nhàn cũng không có ý ra mặt thay hắn, nàng trầm ngâm nói:
– Phải đấy, a huynh ngày nào cũng phải đi dạo cùng Tiểu Hắc, quá vất vả, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.
– …
Nàng vỗ vai huynh trưởng tỏ ý an ủi, ôm thiệp mời dặn Tào Ám:
– Bảo lang quân nhà ngươi tới đón ta sớm nhé.
Ngày 14 tháng 2, Lục Thời Khanh đến quá sớm. Nguyên Tứ Nhàn còn đang say giấc thì bị Thập Thúy gọi dậy, nghe nói y đã đợi ngoài cổng phủ.
Nàng ngồi ngẩn ngơ trên giường chốc lát, nhìn trời tang tảng sáng mới dần lấy lại sức.
Lúc nãy nàng lại nằm mơ.
Giấc mơ lần này nhảy tới nhiều năm sau khi nàng chết, vào đêm trước khi thập tam hoàng tử đăng cơ. Nàng nghe bách tính bàn tán:
– Nghe nói chưa? Đêm qua cung Đại Minh xảy ra bạo loạn, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông… Lục trung thư đúng là đủ ác.
Lại có người nói một cách thần bí:
– Y ác cũng đâu phải ngày một ngày hai. Mấy năm nay, các hoàng tử trong triều người thì chết, người thì tàn phế, bây giờ nhìn lại, có cái nào không phải là tác phẩm của y? Theo ta thấy, lục hoàng tử trước đây chết đột ngột, e cũng không thoát khỏi liên quan tới y.
Người trước đó tiếp tục cảm khái:
– Phải đấy, đợi mai thập tam hoàng tử đăng cơ, ấu đế chính là một con rối, tể phụ như y lại càng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Nói không chừng qua không lâu nữa, giang sơn Đại Chu phải đổi họ…
– Suỵt!
Có một giọng nói ngắt lời hai người:
– Ngậm miệng, chớ bàn quốc sự.
Nguyên Tứ Nhàn nghe đến đó thì bị đánh thức.
Thập Thúy thấy nàng hai mắt đăm đăm ngơ ngẩn, bèn nhắc nhở nàng lần nữa:
– Tiểu nương tử, Lục thị lang đã chờ người bên ngoài ạ.
Nàng ừ, từ từ vén đệm chăn.
Bây giờ là Lục thị lang, sau này là Lục trung thư.
Nàng nhiều lần hồi tưởng lại lời trong giấc mơ, như người mộng du trang điểm xong, ra khỏi viện gặp Nguyên Ngọc, có lẽ thấy tinh thần nàng sa sút, hắn hỏi nàng làm sao.
Nàng thoái thác:
– Không có gì, muội ra ngoài đây.
Nguyên Ngọc để nàng đi mấy bước, thấy bước chân nàng chậm chạp như có điều không ổn, hắn lại ngăn nàng lần nữa, nhỏ giọng hỏi:
– Bộ dạng chưa tỉnh ngủ này của muội, không phải lại mơ gì kỳ lạ nữa chứ?
Nguyên Tứ Nhàn do dự chốc lát, thực sự lòng bức bối hoảng hốt, bèn nói với Thập Thúy:
– Bảo Lục thị lang chờ ta thêm một lát, ta có mấy lời muốn nói với a huynh.
Nói xong nàng theo Nguyên Ngọc về thư phòng, lời ít ý nhiều kể rõ nội dung mới trong giấc mơ.
Nguyên Ngọc nghe cũng kinh hãi, thầm nghĩ thảo nào muội muội mất hồn mất vía như vậy, ngập ngừng nói:
– Nói vậy, Lục Tử Chú có lẽ tham mộ quyền thế nên mới phò tá thập tam hoàng tử đăng cơ?
– Sao có thể chứ!
Nguyên Tứ Nhàn nói như đinh đóng cột, xong mới lẩm bẩm:
– Chàng không phải loại người đó…
Nguyên Ngọc khó xử nói:
– A huynh chưa nói Lục Tử Chú chắc chắn không tốt, nhưng con người y tâm cơ thâm trầm là thật. Muội cứ nhìn những gì y làm hơn nửa năm nay là biết, thứ nhất y không trung thành tuyệt đối với thánh nhân, thứ hai y không dựa dẫm nhị hoàng tử và Bình vương, lại nói theo giấc mơ thì vấn đề lục hoàng tử chết đột ngột… e rằng y thực sự dính líu quá nhiều, khó đảm bảo không phải hạng người lòng lang dạ sói. A huynh chỉ nhắc nhở muội, đừng bị tình cảm làm mê muội đầu óc, kẻ đứng trước mặt muội chưa chắc là y chân chính.
– Theo lời huynh nói, mắt thấy chưa chắc là thật, vậy tai nghe há chẳng phải càng hư vô sao?
Nàng tranh cãi:
– Lời của mấy bách tính phố phường thì có thể chứng minh được gì? Ép vua thoái vị hay lật đổ mấy hoàng tử đều là thủ đoạn mà họ thấy, nhưng sao có thể biết mục đích của y rốt cuộc là công hay tư? Nếu nhiều năm về sau, xác thực là thánh nhân bất nhân, các hoàng tử đều vô dụng, thì dù giang sơn đổi họ cũng có hề chi?
Dứt lời, nàng chợt đứng dậy:
– Muội đi đây.
Sau đó nàng đi ra ngoài phủ, đến trước xe Lục Thời Khanh, vén màn xe y.
Vì đang giận nên động tác của nàng hơi mạnh. Lục Thời Khanh đang ở bên bàn viết công văn ngước mắt lên khó hiểu, hỏi:
– A huynh nàng cho nàng uống thuốc độc à?
Nguyên Tứ Nhàn không muốn để một chuyện mà hiện tại vẫn là hư vô không có thật làm hỏng tâm trạng, bèn nói:
– Lần đầu xuất hiện với tư cách vị hôn thê, đương nhiên ta phải nhiệt tình như lửa chứ.
Còn bày đặt nhiệt tình như lửa. Lục Thời Khanh liếc nàng, đẩy một bát cháo loãng bên tay qua, ra hiệu nàng ăn:
– Tự nếm thử xem ta đợi bao lâu rồi.
Ý là đợi tới mức cháo cũng nguội luôn đấy.
Nguyên Tứ Nhàn đến chỗ y ngồi, nếm một ngụm nếm thử mùi vị, sau đó múc một muỗng đưa đến bên miệng y:
– Độ nóng rất vừa, không tin chàng thử xem.
Lục Thời Khanh cúi đầu nhìn cái muỗng nàng từng nếm, nhất thời đơ ra.
Thấy y không chịu, nàng nói “không ăn thì thôi” rồi đưa muỗng vào miệng mình.
Lục Thời Khanh từ lâu đã phá lệ với nàng, chỉ là y mang bệnh sạch sẽ nhiều năm, gặp cảnh như vậy sẽ vô thức lưỡng lự mà thôi, ai ngờ nàng lại từ bỏ nhanh như vậy, đến mức y chỉ kịp thấy nàng đưa muỗng cháo vào miệng, sau đó để lại một giọt nước nhỏ nơi khóe miệng.
Giọt nước trắng sữa treo trên bờ môi đỏ hồng giống như trong nháy mắt tiếp theo sẽ bị nàng cắn vào trong miệng, ý niệm của Lục Thời Khanh vừa động liền cảm thấy miệng khô lưỡi khô, y sáp qua, nhanh chóng ngậm giọt nước kia vào miệng.
Tim Nguyên Tứ Nhàn cũng lay động theo, nàng chợt cảm thấy trong xe chật chội nhỏ hẹp hơi khó thở, thì thấy Lục Thời Khanh đã ngồi đoan chính lại, tiếp tục viết công văn, chỉ là dưới ngòi bút quẹt ra một gợn sóng nhỏ.
Sau đó nàng nghe y giả vờ đạm nhạt nói:
– Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ.
Xe ngựa không rộng rãi như nơi khác, thân mật chút xíu cũng có thể khiến người khác nóng tai, đáy lòng Nguyên Tứ Nhàn thầm oán y tìm cớ thật giỏi, nhưng ngoài mặt nàng lại thuận theo ý y, vờ như không có gì, ờ một tiếng tỏ ý đã biết, sau đó ngẩng đầu nhìn nóc xe, liếc thành xe, rồi tiếp tục húp cháo.
Chờ xe ngựa lộc cộc ra khỏi phường Thắng Nghiệp, Nguyên Tứ Nhàn thấy không phải đi về hướng phủ đệ Trịnh Trạc mới mở miệng hỏi:
– Lục hoàng tử ở phường An Hưng mà?
Hỏi xong, hình như nàng mới nhớ ra:
– Ngài ấy thiết yến buổi chiều nhỉ, sớm thế này chàng dẫn ta đi đâu?
Dứt lời, nàng nhìn Lục Thời Khanh với ánh mắt hơi mong đợi.
Nhưng đáp án của y rất đường hoàng:
– Có mấy công văn muốn giao cho thánh nhân, tới tới lui lui rất phiền toái nên nàng đi cùng ta đi.
– …
Đúng là chưa từng thấy ai không có tình thú hơn Lục Thời Khanh. Nàng than thở trong lòng, ai oán:
– Chỉ là một quan tứ phẩm thôi mà, cần mẫn như thế làm gì chứ.
Nói lời này, nàng chợt nhớ tới giấc mơ, nửa đùa nửa thật:
– Hôm qua ta mơ một giấc mơ lạ, mơ tới rất nhiều năm sau, chàng làm một đại quan.
Lục Thời Khanh thoáng sửng sốt:
– Rất nhiều năm sau? Vậy nàng thì sao?
Nguyên Tứ Nhàn đơ. Nàng cho rằng Lục Thời Khanh chắc chắn sẽ hỏi y làm quan gì, không ngờ y lại quan tâm khi bản thân phú quý thì nàng đang ở đâu.
Một người như vậy sao có thể tham mộ quyền thế chứ.
Nàng bình tĩnh nhìn y, cuối cùng không nói thật mà qua một lát mới cười nói:
– Ta í hả, đương nhiên là làm phu nhân của đại quan rồi, còn cần hỏi à?
Lục Thời Khanh hình như cũng chỉ xem như nàng đang đùa, y cong khóe môi, đổi chủ đề:
– Ta đưa công văn cho thánh nhân xong còn phải đến chỗ thập tam hoàng tử đọc sách, nàng thấy chán thì tự đi dạo trong cung đi.
Nguyên Tứ Nhàn luôn muốn tiếp xúc với Trịnh Hoằng, chỉ là không tìm được cơ hội, trước mắt sao từ bỏ được, vội nói:
– Ở bên chàng thì đi đâu cũng không chán!
Nàng đã trêu y riết quen, mấy lời sến súa mở miệng là có, Lục Thời Khanh liếc nàng:
– Ta còn đến Môn hạ tỉnh một chuyến lo công vụ, nàng cũng đi cùng?
Nguyên Tứ Nhàn lập tức lộ nguyên hình:
– Ồ thế à, thế ta không đi, ta ở lại Hàm Lương điện giúp chàng trông thập tam hoàng tử.
Lúc Lục Thời Khanh và Nguyên Tứ Nhàn đến Hàm Lương điện, Trịnh Hoằng đang cùng cung nhân thả diều, vui vẻ chạy qua chạy lại, đầu toát mồ hôi ướt đẫm, thấy hai người còn vẫy lại chơi chung.
Nói chính xác là vẫy Lục Thời Khanh. Trịnh Hoằng mới 5 tuổi, chỉ từng gặp Nguyên Tứ Nhàn một lần hồi năm ngoái, hình như không nhớ ra nàng.
Nhưng Lục Thời Khanh đương nhiên không phải người sẽ chơi thả diều với trẻ con, y cho cung nhân lui hết, sau đó cho Trịnh Hoằng làm bài tập, cúi đầu nhìn cậu bé có vẻ mặt không vui, nói:
– Thần hiện tại phải đi làm việc, xin điện hạ tự ôn bài, đợi thần về sẽ kiểm tra.
Trịnh Hoằng lẩm bẩm:
– Ta chơi chưa đã, ta không học đâu! Ta muốn tỷ tỷ xinh đẹp này theo ta thả diều cơ!
Lục Thời Khanh nhìn vị “tỷ tỷ xinh đẹp” bên cạnh, nói:
– Điện hạ, nàng không phải tỷ tỷ xinh đẹp của ngài.
Cậu bé bĩu môi hỏi:
– Vậy là ai?
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy cậu bé này đáng yêu, lại thấy hôm nay đúng lúc Thiều Hòa không có đây, chỉ cần Lục Thời Khanh đi rồi, Hàm Lương điện này sẽ là thiên hạ cho nàng và hoàng đế tương lai vun đắp tình cảm, nàng cười híp mắt nói:
– Tôi là sư mẫu xinh đẹp của ngài.
Dứt lời, nàng nói với Lục Thời Khanh:
– Chàng mau đi làm việc đi, cứ giao ngài ấy cho ta.
Lục Thời Khanh nghẹn. Cô nàng này đuổi người đuổi cũng đủ nhanh. Nhưng y đang có công vụ, đành xoay người rời đi, được vài bước lại quay người căn dặn:
– Đợi ta về, nếu ngài ấy không trả lời được bài tập thì phạt luôn nàng.