Lục Thời Khanh giấu con diều đem về phòng như giấu vật quý, ý cười bên môi làm thế nào cũng không ngừng được.
Cách đó không xa, Lục Sương Dư không biết gì há hốc mồm nhìn cảnh này, tâm trạng không khỏi hơi phức tạp. Qua ngày mai là a huynh 23 tuổi rồi, đây chắc không phải là phản lão hoàn đồng trong truyền thuyết đó chứ.
Lúc ăn tối, Lục Thời Khanh nói với Tuyên thị chuyện đi công tác, lược bớt hướng đi và nguyên nhân cụ thể. Một là, Huy Ninh Đế dặn, để tránh lòng dân dao động, tạm thời che giấu chiến sự trong phạm vi kinh kỳ, các triều thần nghị sự hôm nay ở Tuyên Chính điện đều cấm phao tin ra ngoài.
Hai là, đàm phán vốn nên tiến hành trong điều kiện cả hai phe địch ta đều có ý ngừng chiến, nhưng bây giờ chỉ Đại Chu đơn phương muốn lui địch, Lục Thời Khanh chẳng khác nào lao đầu vào lưỡi đao, nếu bại lộ mục đích và hành tung sớm thì rất có khả năng sẽ đưa tới họa sát thân, cho nên người biết chuyện này càng ít càng tốt.
Tuyên thị và Lục Sương Dư biết quá nhiều cũng không có lợi gì.
Chỉ là hai người đều không ngốc, thánh nhân xưa nay yêu thích Lục Thời Khanh, nếu không có gì quan trọng, sao lại phái y đi công tác ngay thời điểm cuối năm giáp Tết chứ, tình hình như thế, e chỉ có một khả năng, chính là quân tình khẩn cấp. Nhưng rốt cuộc là nơi nào xảy ra chiến hỏa, họ ở nơi hậu trạch, thực không thể nào biết được.
Lục Thời Khanh dùng bữa tối xong về thư phòng, chong đèn chỉnh lý quân báo và nghiên cứu tuyến đường xuôi nam lần này, đến gần canh hai mới tắm rửa nghỉ ngơi, lúc sắp ngủ chợt nhớ tới Nguyên Tứ Nhàn, không kìm được bèn lấy con diều của nàng ra xem lần nữa. Lần này nhìn, y bỗng thấy sai sai.
Đợi đã. Tuy bài thơ tình này xem như phóng khoáng nhưng phong cách vòng vèo thực không giống tác phong của Nguyên Tứ Nhàn. Huống hồ y nhớ hôm nay mình đã ám chỉ vô cùng rõ ràng, vả lại nàng hiển nhiên cũng đã lĩnh hội được hàm nghĩa trong đó, nếu đã đến Lục phủ, sao lại cam tâm chỉ treo một con diều rồi rời đi?
Lục Thời Khanh ban đầu vừa lo cho Điền Nam vừa bị mấy chữ trong bài thơ trêu chọc cảm xúc dâng trào, bây giờ mới bất giác nghĩ đến, hình như đã xảy ra sai sót ở đâu đó.
Sắc mặt y từ từ trở nên khó coi, chờ nghĩ thông suốt đầu đuôi, y không khỏi tức giận xốc chăn lên.
Đôi mắt lắm chuyện này, chi bằng tự y móc mắt cho xong!
Trong lòng Lục Thời Khanh ứ máu, muốn ói lại không ói được, y nóng nảy, mặc áσ ɭóŧ đi qua đi lại trước giường. Chuyến này đi Điền Nam ngày về chưa định, nếu Nguyên Tứ Nhàn cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy, chờ y về Trường An, há chẳng phải phải nhận một tập thơ dày sao?
Không được.
Y nhìn cửa sổ đen kịt, hậm hực khoác y phục ra ngoài.
Lục Thời Khanh vất vả tránh được đội tuần tra ban đêm đã là canh ba, đến Nguyên phủ, đấu tranh hồi lâu, cuối cùng y quyết định bắt chước theo thoại bản gió trăng, làm chuyện đêm hôm do thám khuê phòng, nhưng vừa tới gần tường ngoài thì bị một hạ nhân xách đèn l*иg, vội vàng ra khỏi cửa hông gọi lại:
– Là Lục thị lang phải không ạ?
Đối phương ló đầu ra khỏi mảng tối om ngó dáo dác nhìn y:
– Điền Nam vương dặn, nếu ngài tới thì mời ngài vào phòng chính đợi ạ.
– …
Thoại bản đều là gạt người.
Lục Thời Khanh lần đầu do thám khuê phòng ban đêm bị người ta ôm cây đợi thỏ làm đen mặt, muốn quay đầu bỏ đi, nhưng biết rõ một khi từ bỏ cơ hội tối nay thì muốn gặp lại Nguyên Tứ Nhàn là điều xa vời, nên đành kiên trì, hậm hực đi theo hạ nhân vào phòng chính.
Nguyên Dị Trực hình như không hề ngủ, nhanh chóng tới, thấy y liền mắng:
– Xem ra Lục thị lang không nhớ lời hứa với ta nhỉ.
Từ cửa hông tới phòng chính, Lục Thời Khanh đã khôi phục phong thái thường ngày, hoàn toàn không có vẻ quẫn bách, cười nói:
– Lục mỗ xác thực không phải quân tử, với tôi mà nói, lời hứa tuy nặng nhưng không bằng sinh tử. Nếu ngày mai tôi phải đi chịu chết thì không quan tâm việc tuân thủ lời hứa tối nay làm gì nữa.
Nguyên Dị Trực nhướng mày:
– Ta nhớ Lục thị lang luôn miệng nói với thánh nhân là nắm chắc mười phần cơ mà.
Lục Thời Khanh cười nhạt:
– Nếu không nói mười phần, thánh nhân sẽ đáp ứng thỉnh cầu của tôi sao? So với tôi, ngài càng rõ tình thế Điền Nam hơn, biết chuyện này tuyệt đối không thể nắm chắc mười phần, cho nên tối nay mới giữ cửa cho tôi, đồng ý để tôi gặp nàng, nói lời từ biệt.
Nguyên Dị Trực im lặng ngầm thừa nhận, lát sau nhìn chằm chằm y, nói:
– Tiểu tử, ta biết cậu không phải hạng người tay không đánh hổ, không dùng thuyền mà lội qua sông, cậu nhất định có thể thuyết phục Nam Chiếu Thổ Phồn lui binh, nhưng điều kiện tiên quyết là, cậu còn mạng để mở miệng.
Lục Thời Khanh gật đầu. Quả thật, chuyến này đi Điền Nam, trong hai chữ “thuyết phục”, “phục” thì dễ, “thuyết” mới khó.
Nguyên Dị Trực lấy trong ống tay áo ra một miếng ngọc đế hoàng thuần sắc hình trăng khuyết đưa cho y:
– Cầm lấy, nên dùng thế nào không cần ta dạy chứ.
Lục Thời Khanh cụp mắt nhìn, hơi đơ người.
Trước đó, y không chắc Nguyên Dị Trực liệu có ngầm nuôi tư quân dùng riêng cho bản thân ở Điền Nam không, ban đầu y giúp Trịnh Trạc lôi kéo Nguyên Ngọc cũng từng vòng vo thăm dò vài lần nhưng đều không có kết quả. Không ngờ trước mắt, đáp án tự đưa tới cửa.
Miếng ngọc đế hoàng này, có lẽ là tín vật đủ để hiệu lệnh nhánh tư quân kia.
Nguyên Dị Trực giao vật như vậy cho y chẳng khác nào đặt mạch máu của Nguyên gia vào tay y. Nếu y muốn, trở về có thể giao nó cho thánh nhân, đẩy Nguyên gia vào chỗ chết.
Lục Thời Khanh không thể không nói hơi bất ngờ.
Y im lặng rồi đưa tay từ chối:
– Chắc ngài biết, cách lui địch không chỉ có một, Lục mỗ muốn tự mình xuôi nam là để tránh Nam Chiếu gây bất lợi cho Nguyên gia trong trận chiến này, khiến thánh nhân càng kiêng kỵ ngài hơn. Nếu tôi vì tiếc mạng mà dùng miếng ngọc này, mọi nỗ lực sẽ đều thành công cốc, thậm chí có thể khiến tình thế trở nên bết bát hơn. Đã vậy, sao tôi không dứt khoát từ bỏ chuyến đi này cho xong?
Nguyên Dị Trực cười to:
– Cho cậu là đạo nghĩa của ta, còn dùng hay không dùng là lựa chọn của cậu, không liên quan gì tới ta. Nhưng cậu phải nhớ, còn sống mới có thể cưới nữ nhi của ta.
Lục Thời Khanh cười lắc đầu, đưa tay nhận lấy:
– Đa tạ Điền Nam vương tác thành.
Ông cười lạnh một tiếng, dường như tỏ ý y đừng mừng quá sớm, sau đó nói:
– Ta bảo hạ nhân đưa nó tới phòng chính, cho cậu thời gian hai nén nhang.
Lục Thời Khanh vội nói:
– Không được.
Nguyên Dị Trực giật giật lông mày:
– Sao?
– Có lẽ sau khi từ Tuyên Chính điện về, ngài vẫn chưa nói chuyện chiến sự cho nàng biết, cũng không định nói tin tôi sắp xuôi nam cho nàng nghe, khiến nàng lo lắng. Nếu đã như vậy, gọi nàng tới phòng chính, biết ngài an bài lần gặp mặt này, nàng có thể không nghi ngờ sao?
Nguyên Dị Trực nghẹn.
Không sai, nữ nhi của ông thông minh vậy đấy, đúng là rất có khả năng nhận ra đầu mối.
Lục Thời Khanh nhân lúc ông á khẩu mà nói tiếp:
– Nếu ngài thật thương cảm Lục mỗ, chi bằng giao chuyện này cho Lục mỗ tự làm.
Nguyên Dị Trực lập tức nổi trận lôi đình:
– Cậu đang nói với ta là cậu định đến khuê phòng nó?
– Phải. Nhưng ngài yên tâm, nếu Lục mỗ thật không tuân quy củ, thì sớm đã không tuân quy củ trước khi ngài tới Trường An rồi. Đương nhiên, nếu ngài không chịu, tôi chỉ đành quay về phủ, có thể sống sót gặp nàng nữa hay không, phải xem ý trời thôi.
Đúng là có lý lẽ có chứng cứ, giành được sự thông cảm!
Nguyên Dị Trực nghẹn hồi lâu, cảm thấy thực không cách nào từ chối một thỉnh cầu nho nhỏ của “người sắp chết”, đành xem như không biết gì cả, phất tay áo bỏ đi, trước khi ra cửa còn quay đầu bổ sung:
– Một nén nhang thôi đấy!
Canh ba, Nguyên Tứ Nhàn đang ngủ say chợt bị tiếng “cạch” sau cửa sổ đánh thức, nhận ra hình như có trộm xông vào, bèn lật đật ngồi dậy, đang nhập nhèm buồn ngủ mà phản ứng vẫn xem như nhanh nhạy, đoán tiếng động này chắc chắn không phải chó mèo gì, lập tức một tay nắm chăn quấn người, miệng định la lên thì nghe người kia nhỏ giọng lên tiếng trước:
– Là ta.
Nghe thấy giọng này nàng liền sững sờ, chớp chớp mắt còn buồn ngủ, thấy Lục Thời Khanh còn vương hơi lạnh vòng qua bình phong trong phòng đứng trước giường nàng.
Nàng rùng mình, hơi hoàn hồn lại, càng không thể tin vào mắt mình, dụi dụi mắt rồi ngước đầu đơ người:
– Chết mất, mình viết thơ tình tới mức tẩu hỏa nhập ma à?
Đã lâu nàng chưa từng mơ giấc mơ có thể thấy mặt người rồi.
Lục Thời Khanh thầm nhủ e là y tẩu hỏa nhập ma mới tới đây một chuyến thì có, nhưng ngoài miệng nói:
– Đúng, Nguyên Tứ Nhàn, chúc mừng cô mơ thấy ta.
Nguyên Tứ Nhàn nghe vậy bán tín bán nghi, véo mạnh vào cánh tay mình, đau “ui da” ra tiếng, sau đó xuýt xoa:
– Lục Thời Khanh, chàng nói bậy gì đó, đau chết ta mất.
Lần này nàng hoàn toàn tỉnh táo, vừa giật mình vì sơ hở canh phòng trong phủ, vừa nghi ngờ lý do Lục Thời Khanh tới đây, nàng quấn chăn chất vấn y:
– Nửa đêm canh ba sao chàng lén la lén lút vào khuê phòng ta làm cái…
Nàng mới nói một nửa, đột nhiên bị Lục Thời Khanh cúi người khẽ nắm lấy cằm, hai bờ môi khép mở cũng bị y ngậm lấy.
Lục Thời Khanh giở trò cũ, nhân lúc nàng nói chuyện thì gõ mở cửa ải răng của nàng. Chỉ là khác với lần trước, lần này nụ hôn của y mang khí thế càn quét mù quáng, tỉ mỉ kéo dài, róc rách như mưa, hầu kết lăn thật chậm, từng chút từng chút cướp lấy hương thơm của nàng.
Không giống như bị du͙© vọиɠ chi phối, muốn ghim nàng vào bụng, mà giống như nỗi đau đớn không cách nào phát tiết.
Nguyên Tứ Nhàn hơi nhận ra, chấn động, không hiểu sao lại nghĩ, y đau khổ như vậy là bệnh sạch sẽ lên cơn à?
Mấy ngày không gặp, vừa gặp là ăn nước miếng người ta, còn vừa ăn vừa chê, bộ ai ép ăn chắc? Không cầu hôn mà hôn cái khỉ mốc!
Nguyên Tứ Nhàn tức giận trong lòng, không mặc kệ y nữa, lần này nàng biết thông minh rồi, ra chiêu siêu chuẩn, cắn lưỡi y.
Lục Thời Khanh bị đau cau mày rút ra, cảm nhận chút mùi tanh nhạt, cúi đầu nhìn nàng:
– Nàng cắn ta thế à?
Đúng, cắn đứt chàng rồi hết đông ngay.
Nàng quẹt môi, dáng vẻ chê bai:
– Chàng lưu manh còn có lý à?
– Thì chính nàng hỏi ta lén la lén lút đến khuê phòng nàng làm gì mà.
Y chẳng qua là dùng hành động thực tế để trả lời nàng thôi.
Nguyên Tứ Nhàn oán hận nhìn y:
– Trừ cái này, lẽ nào chàng không còn chuyện gì khác để nói à?
– À, có chứ. Ta xem bài thơ của nàng rồi, vần luật khá đấy.
Ai muốn nghe y nói mấy thứ này.
Nguyên Tứ Nhàn giận sôi:
– Lục Thời Khanh, chàng ở Thương Châu lột y phục ta một lần, ở Thư Châu ngủ xe ngựa ta một lần, ở Trường An xông vào khuê phòng ta một lần. Chàng nắm tay ta một lần, ôm ta ít cũng bốn lần, hôn ta ba lần. Đã như vậy mà chàng còn không định cưới ta? Còn dám nói chàng không thích ta?
Cuối cùng nói ra rồi. Lục Thời Khanh thực đã chờ ngày này rất lâu. Nhưng nàng sớm không nói, muộn không nói, lại nhè ngay lúc y không thể nắm chắc đáp án mà nói.
Thấy y nghẹn, Nguyên Tứ Nhàn càng giận hơn:
– Cha ta đâu có lột da rút gân chàng. Rốt cuộc chừng nào chàng tới cầu hôn?
Nguyên Tứ Nhàn trước kia thực không muốn đem mấy chuyện vụn vặt này ra ép y, nhưng thấy cha đã đến Trường An mà Lục Thời Khanh vẫn chưa hành động, nếu đợi cha về Điền Nam thì chẳng phải y lại có lý do để kéo nàng nhây thêm một năm sao.
Nói gì cũng phải tranh thủ mấy ngày này định ra hôn sự mới được.
Nhưng Lục Thời Khanh thực sự không tính được ngày, chính sự Điền Nam đang lúc nước sôi lửa bỏng, chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, bây giờ y hứa với nàng, ngộ nhỡ có gì bất trắc thì thật khiến nàng thủ tiết mất.
Y do dự một lát, cho nàng một đáp án thích hợp:
– Lần sau.
Nói qua loa lấy lệ kiểu gì thế. Nguyên Tứ Nhàn tức giận muốn đánh y thì nghe y tiếp tục bổ sung:
– Lần sau khi nàng gặp ta.
Nàng hơi khựng lại, mắt sáng lên:
– Thật chứ?
Lục Thời Khanh gật đầu, thần sắc nghiêm túc.
Cơn giận của Nguyên Tứ Nhàn tới nhanh đi cũng nhanh, nàng vỗ mép giường ra hiệu y ngồi, sau đó hỏi:
– Đơn giản thôi, để tránh đêm dài lắm mộng, ngày mai ta sẽ tìm chàng đón giao thừa.
Nhưng Lục Thời Khanh không ngồi, lòng thở dài, từ chối:
– Ngày mai ta không rảnh, nàng cứ ở nhà là được. Không còn sớm nữa, ta phải đi thôi.
Nguyên Tứ Nhàn không cho mà nắm cánh tay y kéo về phía mép giường:
– Mai giao thừa mà chàng không ở phủ à? Cầu hôn ở nhà chàng cũng được, dù sao cũng không sao cả, ta sẽ tới.
Thấy y im lặng không đáp, nàng lại véo cánh tay y, cau mày:
– Nghe chưa hả? Ngày mai phải ngoan ngoãn ở nhà đợi ta tới được chàng cầu hôn đấy.
Đây là kiểu cầu hôn gì vậy. Lục Thời Khanh bật cười trong lòng, thấy không đồng ý là không đi được, đành chớp mắt nói:
– Được.