Chương 51

Lục Thời Khanh bị nàng cắn đến ngứa răng, nhìn bờ môi mềm mại của nàng khép mở nói lời hung dữ với y, ý niệm vừa nảy lên liền quăng lý trí qua một bên, lòng bàn tay giữ chặt gáy nàng, cúi đầu che lại cái miệng vô cùng lớn lối của nàng.

Mắt Nguyên Tứ Nhàn đờ ra, bị hành động bất ngờ của y làm giật mình kêu ra tiếng.

Lục Thời Khanh:

– …

Nàng còn có thể phá không khí thêm nữa không?

Y chợt không hôn tiếp được, môi lưỡi đã chực chờ hành động liền dừng lại, y lùi một bước buông nàng ra. Theo Nguyên Tứ Nhàn thấy, cả quá trình, y giống như đập môi nàng một cú mạnh.

Sau đó nàng nghe y hắng giọng, lúng túng nói:

– Ơ, ta nghĩ, dù sao cũng phải tắm thôi.

Nói xong, y vội vã đi vào phòng tắm, gài cửa lại.

Được hời còn ra vẻ!

Nguyên Tứ Nhàn giận sôi, tức tối nện một cú vào khung cửa trước mặt, đau “ui da” ra tiếng, nhăn mặt vung vung tay.

Lục Thời Khanh nghe tiếng, kinh ngạc mở cửa lần nữa, cúi đầu nhìn cái tay đỏ bừng của nàng, do dự nói:

– Cô…

Y hình như định cầm tay nàng lên xem.

Nguyên Tứ Nhàn tránh, đưa mu bàn tay ra sau không cho y đυ.ng, trừng mắt nghiến răng:

– Lo tắm của chàng đi, không ngập chết chàng đâu!

Đoạn, nàng xoa xoa bờ môi bị y đυ.ng tới giờ còn đau, bỏ đi đầu không ngoảnh lại, mãi đến bữa tối cũng không chịu nhìn thẳng y, chỉ cười tít mắt trò chuyện với Tuyên thị và Lục Sương Dư.

Lục Thời Khanh mấy lần muốn xen miệng vào nhưng bất luận thế nào cũng không hòa nhập được, lần nào cũng bị Nguyên Tứ Nhàn ngắt ngang hoặc y vừa nói xong là bốn bề yên tĩnh.

Không phải Tuyên thị và Lục Sương Dư phớt lờ y, mà là mỗi lần y vừa mở miệng thì Nguyên Tứ Nhàn đang thao thao bất tuyệt bỗng im bặt, bầu không khí trên bàn ăn cứng đờ, hai mẫu tử nhìn nhau khó hiểu, thế là bỏ lỡ cơ hội tiếp lời Lục Thời Khanh. Cứ thế, y cảm giác được bị ba nữ nhân quan trọng nhất trong đời cùng cô lập là cảm giác gì.

Nguyên Tứ Nhàn vô cùng thân thiết với Tuyên thị, vì không muốn ăn chùa nên dùng xong bữa tối nàng giúp bà chọn kiểu dáng y phục mùa đông mới, sau đó tiếp tục ở lại phòng sát vách bà, trước khi ngủ nàng đã tắt hết đèn đóm nhưng không ngờ trong mơ lại xảy ra chuyện càng đáng giận hơn.

Giấc mơ lần này là nối tiếp lần trước, sau khi nàng nghe tỳ nữ của Khương Bích Xán nói xong thì từ xa xa vọng đến tiếng xe lăn bánh.

Xe ngựa càng chạy càng gần, sau đó một giọng nữ quen thuộc chấn động vang lên:

– Xán nhi?

Là Khương Bích Nhu. Giọng nàng ta yếu ớt khàn khàn, nhưng Nguyên Tứ Nhàn chưa tới mức nghe lầm.

Hình như Khương Bích Xán bước về trước mấy bước, nói:

– A tỷ, đại bá nhờ muội đến đây đợi tỷ. Đại bá bảo muội nhắn với tỷ là sau khi tỷ đến Lĩnh Nam sẽ có người tiếp ứng, sau này nhớ mai danh ẩn tích, đừng về Trường An nữa. Thánh tâm khó liệu, tỷ dính dáng quá sâu với Nguyên gia, thánh nhân hiện đặc xá cho tỷ, nhưng khó đảm bảo khi nào ngài đổi ý.

Khương Bích Nhu như cười khổ một tiếng, trầm mặc rất lâu mới nói:

– Đa tạ muội và nhị thúc cầu xin thánh nhân giúp tỷ.

– A tỷ hà tất xa lạ với muội, khi đó tỷ cũng giúp không ít mà. Được rồi, không còn sớm nữa, muội về thôi, tỷ đi đường bảo trọng.

– Muội cũng vậy, cầu sinh trong kẽ hở rất không dễ dàng, muội và nhị thúc qua lại giữa lục điện hạ và thánh nhân, vạn lần chớ xem thường.

Khương Bích Xán đáp:

– Dạ.

Tiếp đó là tiếng xe ngựa rời đi.

Nguyên Tứ Nhàn tỉnh lại, ngoài cửa sổ vẫn là một mảng tối om, nàng vùi mặt vào chăn đệm, hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận khó tả trong lòng. Cả nhà Nguyên gia chết thảm nhưng Khương Bích Nhu chỉ lo thân mình, sống sót bỏ chạy đến Lĩnh Nam.

Nàng cắn răng bình tĩnh lại, thầm để ý đầu mối.

“Giúp không ít” mà Khương Bích Xán nói, đương nhiên là chỉ việc phá hoại hôn ước giữa nàng và Trịnh Trạc. Khương Bích Nhu là trợ thủ tham gia vào, nàng không hề bất ngờ, điều khiến nàng khá kinh ngạc là, Khương gia không chỉ muốn nương nhờ Trịnh Trạc mà đồng thời còn có quan hệ tốt với thánh nhân, gió chiều nào xuôi chiều nấy, vả lại còn không hiểu sao bố trí tay chân ở Lĩnh Nam.

Giải quyết tỷ muội Khương gia không khó, nhưng muốn giải quyết những phiền toái trên triều đình hiển nhiên đã không nằm trong phạm vi một nữ tử khuê các như nàng có thể làm, e là nàng phải liên hệ với Trịnh Trạc thêm lần nữa, hoặc tranh thủ lúc ở Lục phủ mà thăm dò chiều hướng của Lục Thời Khanh.

Haiz, sao lần nào giận dỗi với y là có chuyện hời rơi xuống đầu y thế này, lại đều là chuyện nàng muốn nhờ vả y mới đau.

Nguyên Tứ Nhàn thầm than thở, nàng suy nghĩ mãi đến hừng đông, vì Lục Thời Khanh sáng sớm phải tiến cung diện thánh nên nàng không thể gặp y, chờ ăn sáng xong, nàng lại nghe nói Khương Bích Nhu đến Lục phủ thăm Lục lão phu nhân.

Lời giải thích này chỉ là trên danh nghĩa. Chuyện Nguyên Tứ Nhàn đến Lục phủ ở tạm chưa từng rêu rao ra ngoài, Lục Thời Khanh dặn cả phủ từ trên xuống dưới phải kín miệng, cửa phủ đóng chặt, người biết chuyện này chỉ có hai nhà Nguyên – Lục, cho nên Khương Bích Nhu muốn đến tìm Nguyên Tứ Nhàn thì phải mượn cớ.

Nghe nói Khương Bích Nhu tới làm người hòa giải, nhằm khuyên Nguyên Tứ Nhàn làm hòa với Nguyên Ngọc, sớm sớm về nhà, thế là Tuyên thị sai người đưa nàng ta đến Tây viện.

Nguyên Tứ Nhàn vừa thấy Khương Bích Nhu đến là hiểu ngay ý đồ chân chính của nàng ta. E là đứa bé trong bụng nàng ta không chịu nổi nữa nên nàng ta sốt ruột tìm tới Lục phủ, nhất định phải giá họa cho nàng.

Nàng mở cửa thấy Khương Bích Nhu đứng dưới bậc thềm, lời lẽ khẩn thiết:

– Tứ Nhàn, a tẩu đón muội về nhà. Muội xem muội kìa, vô danh vô phận, ở lại Lục phủ coi sao được? Bị đồn ra ngoài khó nghe lắm.

Khóe môi Nguyên Tứ Nhàn kéo lên:

– Nếu a tẩu không nói, cũng không tùy tiện tới như hôm nay, người ngoài sao biết được?

Khương Bích Nhu hơi khựng lại:

– Rốt cuộc muội và Thế Sâm tranh chấp gì mà giờ giận luôn cả a tẩu?

Nguyên Ngọc từng thề độc trước mặt Nguyên Tứ Nhàn là tuyệt đối không kể chuyện giấc mơ cho người thứ ba biết, bởi vậy Khương Bích Nhu không biết chân tướng, còn tưởng hai huynh muội thực sự cãi nhau.

Nguyên Tứ Nhàn cười không đáp:

– Bên ngoài trời lạnh, a tẩu vào hẵng nói.

Nói rồi nàng bước xuống bậc thềm, nhìn đá xanh hơi ẩm ướt, đỡ lấy Khương Bích Nhu:

– Bậc thềm này ban đêm bị đóng sương, vừa được hạ nhân quét sạch, a tẩu cẩn thận.

Khương Bích Nhu ừ, nụ cười hơi cứng ngắc, được nàng đỡ bước hai bước qua bậc thềm, tới bậc thứ ba thì đáy ủng chợt trượt đi, nàng ta la lên một tiếng ngã về sau.

Tay Nguyên Tứ Nhàn đã đợi sẵn sau thắt lưng nàng ta, dùng lực nâng chặt, bình tĩnh nói:

– A tẩu vẫn ổn chứ?

Khương Bích Nhu như sợ hãi không thôi, gật đầu nói:

– Không sao, sợ quá, chân hơi nhũn.

Ồ, chuẩn bị cho lần sau giả té đây mà.

Nguyên Tứ Nhàn mỉm cười nhìn ngưỡng cửa cách hơn năm bước, quả nhiên thấy Khương Bích Nhu tới đó liền vấp, lúc nhấc chân thì chân nhũn ra không bước qua được, ngã thẳng về trước.

Lần này nàng không cản nữa, thấy nàng ta đưa bụng chuẩn xác ngã ép vào ngưỡng cửa, nàng mới khom người như kinh ngạc lại như lo lắng nói:

– A tẩu!

Chuyện Khương Bích Nhu sảy thai ngoài ý muốn nhanh chóng truyền khắp Lục phủ. Đại phu chạy tới rất nhanh nhưng vẫn không thể giữ được đứa bé trong bụng nàng ta.

Tuyên thị bị dọa không nhẹ, Nguyên Tứ Nhàn không đau lòng chết đi sống lại bên cạnh Khương Bích Nhu, ngược lại lại qua trấn an bà:

– Lão phu nhân không cần lo lắng, chuyện này con sẽ xử lý tốt, không liên can gì tới Lục phủ của người đâu ạ.

Tuyên thị thấy từ khi chuyện xảy ra, nàng luôn mang dáng vẻ lãnh đạm thì dần nảy sinh nghi ngờ, toan hỏi thì thấy nàng cười, dặn Tào Ám được Lục Thời Khanh giữ lại trông nom phủ:

– Tào đại ca thay ta đi mời a huynh và Du đại phu ở thành tây đến nhé.

Nói xong, nàng bảo Lục Sương Dư chăm sóc Tuyên thị, sau đó đi về phía Tây viện.

Lúc Nguyên Ngọc vô cùng lo lắng chạy đến Lục phủ thì gặp Lục Thời Khanh vội vã từ Đại Minh cung về.

Trong phủ xảy ra hỗn loạn như vậy, Tào Ám đương nhiên lập tức sai người cấp tốc vào cung bẩm báo lang quân, cho nên Lục Thời Khanh nhận được tin tức không hề muộn hơn Nguyên gia.

Y nhìn Nguyên Ngọc mặt mày lo lắng, đầu đầy mồ hôi, bèn đưa tay tỏ ý mời, sau đó dẫn đầu bước vào Lục phủ, chờ đến trước phòng Nguyên Tứ Nhàn ở Tây viện thì không tiện vào, dừng lại trước bậc cửa.

Cửa phòng nửa mở, chính giữa là bức bình phong che lại giường, Nguyên Tứ Nhàn đứng ngoài rìa bình phong ôm cánh tay, bị gió lạnh thổi vào rùng mình.

Nghe tiếng bước chân, nàng quay đầu lại, trước tiên nhìn Lục Thời Khanh, sau đó dời mắt đến Nguyên Ngọc phía sau y một đoạn, nhàn nhạt nói:

– A huynh đến rồi.

Nơi này dù sao cũng là Lục phủ, lại là viện của nữ quyến, Nguyên Ngọc cũng không tiện bước bừa vào, lực bất tòng tâm tha thiết nói:

– A tẩu muội sao rồi?

Nguyên Tứ Nhàn cười:

– A huynh vào xem là biết thôi.

Nguyên Ngọc thấy vẻ mặt nàng không đúng, nhưng nhất thời không lo được nhiều, vội nhìn Lục Thời Khanh xin ý kiến.

Lục Thời Khanh gật đầu, ra hiệu mời, đợi hắn vào rồi thì nghe trong bình phong truyền đến tiếng nức nở của Khương Bích Nhu:

– Thế Sâm, xin lỗi… chàng đừng trách Tứ Nhàn, đều tại thϊếp không tốt…

Giọng nữ không rõ ràng nói đi nói lại chỉ mỗi câu này.

Lục Thời Khanh chắp tay nghe nhưng ánh mắt lại nhìn Nguyên Tứ Nhàn luôn thờ ơ lạnh nhạt một bên. Đợi Khương Bích Nhu nói xong, y thấy nàng bước tới vài bước vào trong bình phong, cất tiếng:

– A tẩu, chuyện này sao có thể không trách muội? Muội cố ý buông tay đấy.

Lục Thời Khanh cách xa xa cũng có thể cảm nhận bầu không khí cứng đờ bên trong.

Giọng Nguyên Tứ Nhàn vẫn rất bình tĩnh:

– Bậc thềm trơn trượt, a tẩu muốn ngã lên đó, muội thấy không thích hợp, dù sao tẩu đang mang cốt nhục của a huynh nên muội mới liều mạng đỡ tẩu. Nào ngờ tẩu quyết tâm đến thế, thực như nước chảy về đông một đi không quay lại, thấy đằng trước có ngưỡng cửa cứng chắc liền đè bụng lên. Muội có thể làm sao đây, đành buông tay thôi, tác thành cho nỗi khổ tâm cảm động trời đất của a tẩu.

Nguyên Ngọc trơ mắt nhìn chằm chằm Nguyên Tứ Nhàn.

Mặt Khương Bích Nhu trắng bệch nói:

– Tứ Nhàn, muội đang nói gì vậy?

– A tẩu, muội dọn tới Lục phủ là hi vọng tẩu biết khó mà lui, nếu hôm nay tẩu không đến thì tâm tư của tẩu và chuyện tẩu mua chuộc Du đại phu, muội đều định vờ như không biết, ai ngờ tẩu lại thấy khó không chùn bước chứ?

Dứt lời, nàng gọi ra ngoài bình phong:

– Lục thị lang, xin giúp ta giục Du đại phu, ông ta đi chậm quá, ta phải trừ tiền ông ta mới được.

Lục Thời Khanh cười thở dài, ra ngoài thay nàng giục người, lúc về trong tay đã có thêm chiếc áo khoác, đứng ở ngưỡng cửa nói vào trong:

– Nguyên Tứ Nhàn, ra đây.

Nguyên Tứ Nhàn khó hiểu bước ra, hỏi:

– Đại phu đâu?

Lục Thời Khanh khoác áo khoác lên vai nàng, bọc kín nàng lại, nói:

– Đại phu sẽ đến nhanh thôi, phòng này bẩn quá, cô đừng đợi ở đây nữa.

Sau đó y nhàn nhạt nói vào trong:

– Nguyên tướng quân, chuyện nhà của ngài xin ngài tự xử lý, Lục mỗ đưa lệnh muội đi trước.

Nói xong, y ôm Nguyên Tứ Nhàn đi ra ngoài.