- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông
- Chương 49
Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông
Chương 49
– Vì ngày mười lăm…
Nguyên Tứ Nhàn do dự r
ồi chỉ lên mặt trăng chưa khuất hẳn trên bầu trời:
– Mặt trăng tròn.
Lục Thời Khanh thầm cười nhạo, ngoài miệng nói:
– Cô đi là được, hỏi ta làm gì?
Nàng cười híp mắt nắm cánh tay y:
– Tại ta không có xe mà.
– …
Lục Thời Khanh đen mặt. Y còn tưởng nàng tới hỏi ý kiến y cơ.
Y mỉm cười rút cánh tay khỏi tay nàng:
– Lục phủ ta nghèo lắm, nhà chỉ có một chiếc xe ngựa, đang chuẩn bị chở ta vào triều.
Lục Thời Khanh được xe ngựa chở vào triều cuối cùng đến muộn. Khi y đến Tuyên Chính điện, Huy Ninh Đế đã bắt đầu nghe triều thần bẩm tấu. Y bè yên lặng đứng ở cuối hàng, vừa khéo xếp ngay sau Nguyên Ngọc.
Không ngờ thánh nhân cũng rảnh rỗi sinh nông nỗi, nghe tấu được một nửa, thoáng thấy y đến muộn liền không để ý đến vị thần tử đang thao thao bất tuyệt kia mà hướng về phía y cảm khái:
– Lục thị lang nhập sĩ bảy năm, lần đầu tiên vào triều muộn nhỉ.
Văn võ cả triều nghe vậy đều quay đầu nhìn y.
Tim Lục Thời Khanh đang rỉ máu. Lúc nãy y vốn định từ chối Nguyên Tứ Nhàn thì bị nàng quấn lấy nhõng nhẽo, y thầm nhủ tuy không hoàn toàn tiện đường nhưng đưa nàng đoạn nào hay đoạn nấy, dù sao cũng còn sớm. Kết quả, y vừa đồng ý là nàng được voi đòi tiên, nói mình sao có thể đi tay không thăm Thiều Hòa được, thế là mượn hạ nhân Lục phủ của y làm ít điểm tâm sáng.
Chờ điểm tâm ra lò rồi đưa nàng đến Võng Cực tự, xe ngựa của y vòng tới vòng lui nên đến muộn.
Y không để ý ánh mắt mọi người, điều y để ý là, trên con đường nhân sinh suốt bảy năm mặc gió mặc mưa, ngày ngày vào triều đúng rét không sai giờ của y như một thần thoại ở Đại Chu, từ đây đã có một vết nhơ.
Đến muộn một lần là điều khó có thể tha thứ, cho nên chi bằng mai cũng đến muộn luôn.
Lục Thời Khanh nghĩ vậy, chắp tay định ra khỏi hàng nhận tội thì thấy Huy Ninh Đế khoát tay ý bảo không cần.
Vị quan bị ngắt ngang ban nãy tiếp tục bẩm tấu, nhưng Nguyên Ngọc phía trước lại đứng không yên, hắn vẫn duy trì tư thế quay mặt về phía thánh nhân nhưng đầu mũi chân nhổm lên, người hơi ngửa ra sau, nói nhỏ:
– Ngươi đi làm gì thế?
Vì biết hắn sẽ không dễ dàng đồng ý nên lần này Nguyên Tứ Nhàn bỏ nhà ra đi là tiền trảm hậu tấu. Mảnh giấy nhắn để lại cho hắn cũng lời ít ý nhiều, nói nàng lại nằm mơ, mơ thấy mấy ngày này mà không đi Lục phủ ở sẽ rước họa sát thân.
Sáng nay lúc vừa nhìn thấy mảnh giấy nhắn, Nguyên Ngọc đã nổi trận lôi đình, nhưng hắn có thể làm gì đây, lỡ bắt ép đón nàng về lại hại nàng mất mạng thì sao?
Nhưng suy cho cùng hắn cũng là nam nhân, biết dung nhan xinh đẹp của muội muội trí mạng cỡ nào đối với Lục Thời Khanh, bởi vậy vẫn không yên tâm, đặc biệt khi thấy y lần đầu tiên đến muộn, hắn càng không biết suy nghĩ xa xôi tới tận phương trời nào.
Y hạ thấp âm lượng, đáp:
– Hỏi muội muội tốt của ngươi ấy.
– Ngươi làm gì muội ấy rồi?
Y cau mày toan nói thì chợt nghe một vị quan mày dài râu bạc bên cạnh ho một tiếng, kế đó quăng qua y ánh mắt khinh thường lộ liễu, cùng lúc đó, Huy Ninh Đế phía trên cũng đặt câu hỏi:
– Lục thị lang, theo khanh thấy, sách lược này có ổn không?
Lục Thời Khanh bình tĩnh bước ra khỏi hàng, nhìn vị quan vừa lên tiếng ban nãy rồi cúi đầu nói:
– Thần cho rằng, sách lược này của Úc tư nghiệp tuy tốt nhưng vẫn còn chỗ bất cập, nếu muốn hốt thuốc đúng bệnh, tránh được tác hại, e là cần thảo luận cân nhắc kỹ hơn.
Huy Ninh Đế liên tục gật đầu, sau đó nói:
– Lục thị lang nói có lý, sách lược này của Úc tư nghiệp tạm thời bác bỏ.
Nguyên Ngọc thấy vậy, cảm thấy bản lĩnh chú tâm cùng lúc hai việc của Lục Thời Khanh như thần, quay đầu nhỏ giọng hỏi:
– Úc lão ban nãy nói gì thế?
Y hờ hững đáp:
– Ai mà biết.
Đến Võng Cực tự, Nguyên Tứ Nhàn hỏi thăm người trong chùa về nơi ở của Thiều Hòa công chúa, nghe nói nơi nàng ấy thanh tu là một am ni cô tách biệt, nhưng sáng sớm mỗi ngày nàng ấy đều phải đến Đại Hùng bảo điện tụng kinh, thế là nàng đi về phía đó.
Ngày thứ hai khi quay về Trường An, nàng đã tiến cung diện thánh, nói rõ mình sẵn lòng bỏ qua cho Trịnh Quân, hi vọng thánh nhân có thể mở một con đường cho nàng ấy.
Lão hoàng đế vốn áy náy với Thiều Hòa, lại được Nguyên Tứ Nhàn dỗ dành mở cờ trong bụng liền khen nàng độ lượng, đồng ý chuyện này. Chỉ là thánh ý vừa truyền ra đã thu hồi ngay thì không tốt, nên nói đợi đến đông chí tháng chạp đại xá thiên hạ sẽ miễn tội cho Thiều Hòa.
Trịnh Quân chắc vẫn chưa biết tin này, lúc Nguyên Tứ Nhàn gặp, cảm thấy ánh mắt nàng ấy luôn ảm đạm. Nàng ấy đứng dậy khỏi bồ đoàn, cười với nàng:
– Sao huyện chúa đến rồi?
Một câu hỏi, không chút dao động lên xuống, không mảy may nhuốm mùi khói lửa nhân gian.
Nguyên Tứ Nhàn cũng không muốn giả tạo với nàng ấy, thấy xung quanh không có ai thì nói thẳng:
– Ta biết không phải cô làm, thánh nhân đã hứa với ta là đông chí sẽ đón cô về.
Vẻ mặt Trịnh Quân không chút dao động, không hề bất ngờ, chỉ nói:
– Phiền cô rồi, nhưng nơi này rất tốt.
Nguyên Tứ Nhàn luôn cảm thấy mỗi lần nói chuyện với Trịnh Quân đều vô cùng ngột ngạt, cứ như đang nói chuyện với một người 70 80 tuổi nhìn thấu thói đời nóng lạnh vậy, nàng cười không tự nhiên, chuyển đề tài, khách sáo hỏi tình hình gần đây của nàng ấy.
Hai người chuyện phiếm một lúc thì chợt nghe ngoài điện vang tới tiếng bước chân trầm ổn.
Nguyên Tứ Nhàn quay đầu, thấy Trịnh Trạc toàn thân huyền y sải bước qua cửa lớn Đại Hùng bảo điện, thấy nàng thì hơi bất ngờ, kế đó gật đầu với nàng và Trịnh Quân xem như chào hỏi.
Hôm nay nàng chỉ mượn Trịnh Quân làm cớ, thực chất là muốn tìm Trịnh Trạc, lúc nãy còn đang lo không biết đi đâu tìm hắn, bây giờ may quá, nàng kinh ngạc nói:
– Sao lục điện hạ cũng rảnh rỗi đến Võng Cực tự thế?
Trịnh Trạc mỉm cười:
– Không phải rảnh rỗi, mà là bắt buộc đến.
Nguyên Tứ Nhàn giả vờ sực tỉnh:
– Xem trí nhớ tôi này.
Xong nàng cúi đầu nhìn hộp thức ăn trong tay:
– Tôi mang cho công chúa ít điểm tâm sáng, nếu điện hạ cũng ở đây thì cùng dùng bữa nhé?
Trịnh Trạc hình như không mấy thân thiết với vị muội muội Trịnh Quân đích xuất có địa vị cao hơn hắn này, lúc nói chuyện với muội ấy còn không tự nhiên bằng lúc ở một mình với Nguyên Tứ Nhàn, hắn nói câu nệ:
– Không cần, hai người cứ ăn đi.
Nguyên Tứ Nhàn có giở trò trong đồ ăn nên không thể không ám chỉ:
– Đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa khéo hôm nay tôi mang bánh củ từ mà điện hạ thích ăn, ngài ăn một miếng lấp bụng nhé.
Trịnh Trạc không hề thích ăn bánh củ từ, dù hắn thích ăn gì thì Nguyên Tứ Nhàn cũng không biết. Hắn lập tức hiểu, nhưng ngoài mặt không để lộ, cười nói:
– Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.
Hắn đưa tay lấy bánh ngọt, nhờ ánh mắt ám chỉ của nàng, hắn lấy cái bánh dính giấy ở cuối cùng, sau đó ung dung giấu sợi dây giấy trong kẽ ngón tay.
Cùng lúc đó, Nguyên Tứ Nhàn cũng quay đầu phân tán sự chú ý của Trịnh Quân, nói với nàng ấy:
– Công chúa cũng lấy một cái nhé?
Nhưng Trịnh Quân không nhận, ngẩng đầu nói:
– Huyện chúa theo ta đến phòng nhỏ dùng bữa sáng đi.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn Trịnh Trạc, tin chắc là hắn đã nhận được tin tức, bèn cùng Trịnh Quân đến phòng nhỏ của am ni cô phía sau.
Bước chân Trịnh Quân lộ vẻ hơi nôn nóng hiếm hoi, đến phòng nhỏ đốt trầm hương, nàng ấy xoay người khôi phục sự bình tĩnh, mời Nguyên Tứ Nhàn ngồi, sau đó không nói gì nữa.
Nguyên Tứ Nhàn chủ động hỏi:
– Công chúa có lời riêng tư gì muốn nói với Tứ Nhàn sao?
Trịnh Quân cười, hỏi:
– Huyện chúa quen lục ca ta?
– Có duyên gặp mặt mấy lần mà thôi.
– Nếu đã như vậy, hà tất mượn danh ta để cố ý đến gặp huynh ấy?
Nguyên Tứ Nhàn đã liệu trước, dù Trịnh Quân đoán được mục đích thật sự chuyến đi này của nàng cũng chắc chắn nghĩ theo hướng yêu đương nam nữ, bởi vậy sẽ không làm lỡ đại sự, nàng cười nói:
– Công chúa đang bất bình thay Lục thị lang à?
Trịnh Quân không nói gì.
Nguyên Tứ Nhàn tiếp tục nói:
– Không phiền công chúa nghĩ thay chàng.
Nói rồi, nàng chỉ hộp thức ăn trước mặt:
– Đây là tay nghề của hạ nhân Lục phủ, công chúa cứ nếm thử, tôi đi trước đây, Lục thị lang cũng sắp hạ triều tới đón tôi rồi.
Đáy mắt Trịnh Quân toát vẻ kỳ lạ, thấy nàng đứng dậy cáo lui thì nhanh chóng hoàn hồn gọi nàng lại:
– Đợi đã.
Nguyên Tứ Nhàn quay đầu, ánh mắt nghi vấn, thấy nàng ấy dung nhan ảm đạm, cười khổ, hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng chỉ nói:
– Trời lạnh gió to, huyện chúa đi thong thả.
Nàng gật đầu xoay người rời đi. Trịnh Quân nhìn bóng lưng nàng biến mất ở đường mòn trước cổng am ni cô, thở dài. Lúc nãy Trịnh Quân muốn nói với Nguyên Tứ Nhàn, lần này nhất định đừng phụ lòng Lục Thời Khanh, phụ ai cũng đừng phụ chàng nữa.
Nhờ chữ “thong thả” này, Nguyên Tứ Nhàn đợi trước điện rất lâu mới đợi được Lục Thời Khanh hạ triều về. Để tránh gây chú ý, nàng không đi tìm Trịnh Trạc nữa, bên cạnh cũng không có nha hoàn nào, thật sự đứng trong gió lạnh tiêu điều rất lâu, vừa chui vào xe ngựa Lục Thời Khanh liền oán trách:
– Thánh nhân kéo dài buổi triều à? Sao chàng lâu vậy chứ?
Lục Thời Khanh muốn nói y đã nhanh lắm rồi, bình thường sau khi hạ triều, dù không cần đi Tử Thần điện hầu Huy Ninh Đế thì cũng bị một đám quan viên muốn lôi kéo y vây chặt hoặc gặp phải mấy người cấp bậc cao hơn y châm chọc.
Hôm nay hay rồi, thánh nhân vừa nói tan triều, chân trước mới đi là y liền xoay người, chân sau sải bước ra khỏi Tuyên Chính điện, bỏ mặc mấy chuỗi xanh tím đỏ phía sau gọi lại, vờ như không nghe thấy. Chỉ có lúc Nguyên Ngọc đuổi theo, y mới nói với hắn vài câu nhảm nhí mà thôi.
Nhưng y không muốn nói nàng biết những điều này, tránh cho nàng đắc ý vênh váo, bèn lạnh lùng nói:
– Cô tưởng ta rảnh lắm à?
Dứt lời, y gõ gõ cái bàn nhỏ trước mặt, ra hiệu tự nàng xem.
Nguyên Tứ Nhàn cúi đầu nhìn theo ngón tay y, phát hiện dưới ngòi bút y là chữ Phạn chi chít nàng xem không hiểu.
Ồ, đang chép kinh Phật nhận lỗi với Tuyên thị đây mà.
Nàng nhìn thắt lưng y theo bản năng, cười xấu hổ:
– Ta chép chung giúp chàng, dù sao đều như vẽ bùa, nhìn không ra nét chữ đâu.
Nói rồi, nàng tự tiện lấy giấy bút y, trông bầu vẽ gáo mà bắt chước.
Lục Thời Khanh nghĩ dù sao nàng cũng rảnh, mới đầu mặc kệ nàng, nhưng chờ nàng vẽ đầy một trang giấy thì nhịn không được, cau mày:
– Cô biết chữ Phạn cũng có đạo đối xứng không?
Nguyên Tứ Nhàn đương nhiên không biết.
Lục Thời Khanh dứt khoát rút bút khỏi tay nàng:
– Đừng vẽ nữa, ta nhìn mà phiền.
Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi:
– Chàng cũng là người đọc sách, sao có thể đoạt chí cầu học tiến tới của người ta chứ? Ta không biết thì chàng dạy ta biết là được mà!
Nói xong, nàng dụ dỗ:
– Kiểu dạy tay nắm tay á…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông
- Chương 49