Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Tào Ám nghĩ là Triệu Thuật mời đại phu tới nên vội đi mở cửa.
Khi ông lão áo vải râu bạc đến gần, Nguyên Tứ Nhàn mới hoàn hồn, vội tránh sang bên, nhường chỗ cho ông.
Tào Ám sốt sắng:
– Mời tiên sinh xem giúp lang quân nhà tôi.
Ông lão đã có tuổi, hành động hơi chậm chạp, từ từ vén màn lên, vừa nhìn liền lảo đảo lùi lại, kinh hãi nói:
– Là ôn dịch, ôn dịch!
Nguyên Tứ Nhàn sững sờ, tức quá hóa cười:
– Tiên sinh, ông chưa bắt mạch mà!
Ông lão liều mạng xua tay, không dám lại gần:
– Mạch này lão hủ không có số bắt đâu! Đây là bệnh dịch không thể nghi ngờ, không phải lão hủ thấy chết không cứu, thực là lão hủ trên có mẹ già tám mươi, dưới có con thơ ba tuổi, xin chư vị thương tình giơ cao đánh khẽ, mời cao minh khác!
Lục Thời Khanh vất vả nhấc nửa người lên, vẻ mặt bất lực nhìn Tào Ám:
– Tào Ám…
Nhưng y mới nói một nửa thì bị Nguyên Tứ Nhàn nghiêm giọng ngắt lời:
– Chàng im miệng, lo nghỉ ngơi đi!
– …
Nàng đối xử với bệnh nhân thế à?
Mắng Lục Thời Khanh xong, Nguyên Tứ Nhàn xắn ống tay áo, túm vạt áo ông lão, hung dữ nói:
– Ông có thể chỉ nói suông là đoán được bệnh thì còn sợ gì chút bệnh dịch này chứ?
Ông lão run rẩy, rụt đầu rụt cổ:
– Tiểu nương tử, nhìn tướng mạo thì tiểu nương tử cũng là người nói đạo lý…
– Ai bảo ta nói đạo lý? Ông gặp ai nói đạo lý mà đẹp vậy chưa?
Nàng ngắt lời ông, quẳng ông đến trước giường Lục Thời Khanh:
– Đừng nói nhảm, dù là ôn dịch cũng phải chữa hết cho ta!
Tào Ám thấy đầu ông lão va vào giường thì bị dọa xuýt xoa ra tiếng, vội bước tới đỡ người dậy.
Lục Thời Khanh nhìn cũng thấy đau, không đành nhìn, xoay qua nói với Nguyên Tứ Nhàn:
– Cô thả ông ấy đi, ta không…
– Chàng im miệng, lo nghỉ ngơi đi!
– …
Lục Thời Khanh tội nghiệp lại bị cấm khẩu lần nữa.
Ông lão thầm than nay ra ngoài quên xem hoàng lịch, gặp phải nữ ác bá thế này, nơm nớp bắt mạch cho Lục Thời Khanh, tay run run viết phương thuốc không biết hữu dụng hay không, xong được mời xuống phòng nhỏ dưới lầu “ở lại”.
Nữ ác bá nói rồi, tiền khám bệnh gấp ba, bao ăn bao ở, nhưng nếu ông chữa không xong thì đừng hòng toàn thân trở ra.
Lục Thời Khanh trên giường bệnh thấy vậy, mấy lần muốn mở miệng giải thích nhưng vừa há miệng là bị ánh mắt Nguyên Tứ Nhàn liếc qua sắc lẻm, sau nhiều lần bèn dứt khoát im miệng.
Đương nhiên, ngoại trừ không cho y kéo màn, không cho y nói lung tung, thì nàng rất gần với bốn chữ “hiền thê lương mẫu”, bận bịu mãi không xong, vừa vắt khăn đắp trán lau mặt vừa bưng trà dâng nước cho y.
Tào Ám nhìn lang quân bị sốt trong hạnh phúc, lặng lẽ lui ra.
Thể lực Lục Thời Khanh không tốt, vốn rất buồn ngủ, thấy không đuổi nàng đi được đành nhắm mắt ngủ, thế mà Nguyên Tứ Nhàn cứ thường xuyên lấy tay lạnh sờ trán y, mỗi lần như vậy đều khiến cơn buồn ngủ của y biến mất sạch sành sanh. Sau mấy lần, tâm tư và sức lực của y đều mệt mỏi, chờ nàng lại thò người tới, y nhắm mắt bắt lấy cổ tay nàng, nói:
– Đừng lộn xộn, để ta ngủ một giấc được không?
– Thì chàng cứ ngủ đi!
Nàng khó hiểu, nói rồi vuốt tay y, tiện thể thăm dò nhiệt độ lòng bàn tay, sau đó sờ trán y.
Cảm xúc này thoải mái và rõ rệt, Lục Thời Khanh thở dài:
– Cô như vậy sao ta ngủ.
– Ta thấy trước đây khi cha ta bệnh, mẹ ta đều chăm sóc cha như vậy mà…
Âm cuối của nàng kéo dài vô cùng oan ức, Lục Thời Khanh hơi khựng lại, mở mắt nhìn mới thấy nàng mím môi, đôi mắt nhìn chằm chằm y hơi ửng đỏ, giống như thật sự rất lo lắng cho y, vả lại còn có chút áy náy mà y khó hiểu.
Lúc nãy nhắm mắt nghe giọng nàng cứng rắn, y còn tưởng nàng không mấy để ý, hoặc căn bản không tin lời đại phu.
Ánh mắt y lấp lóe, hình như hơi sững sờ, lát sau mới hoàn hồn, cau mày nói:
– Cô nhìn ta như thế làm gì? Đừng nghe Tào Ám nói bậy, ta chưa từng tiếp xúc người bị bệnh dịch, tại gần đây mệt mỏi, hôm qua lại bàn chuyện với Kim Ngô vệ bên ngoài, hứng gió lạnh nhiều nên vậy thôi. Cô về nghỉ ngơi đi.
Nguyên Tứ Nhàn cụp mắt thở dài:
– Quả nhiên người sắp chết lời nói cũng thiện. Có điều chàng không cần an ủi ta, là ta hại chàng, ta có lỗi với chàng, tuy trước mắt vẫn chưa thể khiến chàng cam tâm tình nguyện cưới ta về nhà, nhưng nếu chàng vì ta mà chết, ta chắc chắn sẽ thủ tiết. Chỉ là Lục gia của chàng có lẽ sẽ không người nối nghiệp…
…
– Sau này ta sẽ tìm một mối hôn sự tốt cho Sương Dư, nhất định để nhi tử đầu tiên của muội ấy mang họ Lục. Còn về mẫu thân chàng, ta cũng sẽ chăm sóc bà như mẹ ruột ta. Đúng rồi, ở quê nhà Lạc Dương của chàng có người thân nào quan trọng không? Ta đón họ về Trường An cho ăn ngon mặc đẹp.
– …
Nhìn Nguyên Tứ Nhàn với vẻ mặt “Ta đã thay chàng suy xét chu toàn, chàng còn tâm nguyện gì chưa thực hiện được không”, Lục Thời Khanh từ từ mà chất phác chớp mắt ba cái.
Nàng đang nói gì, y sắp chết?
Lục Thời Khanh chưa kịp hỏi thì nghe tiếng gõ cửa, quay đầu thấy Tào Ám đưa thuốc đã nấu xong tới.
Nguyên Tứ Nhàn đứng dậy đón lấy chén sứ, bảo hắn lui xuống, sau đó bưng thuốc đến trước giường nói:
– Dậy nào, ta đút thuốc cho chàng uống, dẫu sao cũng ráng chữa ngựa chết thành ngựa sống.
“Ngựa chết” Lục Thời Khanh chống khuỷu tay ngồi dậy, đầu óc bị sốt hơi trì độn nhanh chóng xoay chuyển.
Lúc ở Thư Châu, vì khống chế tình hình bệnh dịch, y quả thật từng bôn ba nhiều lần giữa các hương dân, nhưng y nhớ mình chưa từng tiếp xúc với người bị bệnh dịch nào, lần bị cảm phong hàn này cũng chỉ là mệt mỏi cộng thêm hứng gió lạnh mà ra.
Mới đầu nghe Tào Ám nói linh tinh, đầu y còn váng vất, nhất thời chưa phản ứng, chưa kịp chất vấn lại. Sau đó qua thái độ của đại phu, y đương nhiên cho là đại phu bị Tào Ám mua chuộc, thấy Nguyên Tứ Nhàn cuống cuồng, y cũng muốn giải thích, nhưng bất đắc dĩ lần nào cũng bị nàng chặn họng.
Sau đó nữa, được nàng tỉ mỉ chăm sóc từng li từng tí, y nhất thời ngứa ngáy trong lòng, muốn để từ từ hẵng nói, nhưng khi mở mắt thấy vành mắt đỏ bừng của nàng, y không nỡ, muốn nói rõ chân tướng.
Nhưng nàng lại không tin, ngay cả hậu sự của y cũng sắp xếp xong xuôi, dáng vẻ thật sự xem y không sống được bao lâu.
Điều này thật khiến Lục Thời Khanh cảm thấy rối bời. Chẳng lẽ y bị sốt hỏng não nên nghĩ sai rồi, Tào Ám chưa từng lừa Nguyên Tứ Nhàn để thúc đẩy tình cảm hai người mà là y thật sự đã vô tình tiếp xúc với người bị bệnh dịch và giờ đây bệnh đã tới thời kỳ cuối?
Y kê sát cái muỗng do Nguyên Tứ Nhàn đưa tới, uống mấy ngụm thuốc, nhớ lại một lượt những gì nàng vừa nói, bất giác cả kinh:
– Nguyên Tứ Nhàn, ta thật sự nhiễm ôn dịch à? Cô nói là cô hại… cô hạ độc ta?
Lẽ nào y hiểu lầm, người mà Thiều Hòa bảo y phòng bị không phải đối thủ mà là Nguyên Tứ Nhàn?
Nàng sững sờ:
– Nói gì đấy? Độc chết chàng thì ai làm chỗ dựa cho ta chứ.
Lục Thời Khanh khựng lại, phản ứng nhanh, nắm được trọng điểm:
– Tìm ta làm chỗ dựa?
Nàng biết mình lỡ lời, nhưng nghĩ tới việc Lục Thời Khanh còn sống về Trường An được hay không là cả một vấn đề, vì nội tâm áy náy nên nàng không phủ nhận, khẽ ừ, cải biên lại đầu đuôi câu chuyện, giải thích:
– Có một ngày ta nằm mơ, mơ thấy mình chết rất thảm. Trong mơ, Bồ Tát nói với ta, thành Trường An có một lang quân vô cùng xinh đẹp, nếu ta có thể tìm được người đó làm chỗ dựa thì giấc mơ máu me tàn khốc ấy sẽ không biến thành hiện thực.
– …
Khóe môi Lục Thời Khanh giật giật, thầm nhủ bản lĩnh nói dối của nàng đúng là càng lúc càng lớn, nhưng thấy biểu cảm nàng nghiêm túc, y lại không thể không hoài nghi những lời nàng nói là thật.
Câu chuyện thoạt nghe vô cùng hoang đường này xác thực có thể giải thích đủ loại hành vi của nàng suốt nửa năm qua.
Có điều, không phải y sắp chết à?
Y cử động khóe môi:
– Vậy ta chết rồi thì sao, thành Trường An còn lang quân khác, cô định thay chỗ dựa à?
Nguyên Tứ Nhàn thầm nhủ có chỗ nào nàng dựa được đâu, lịch sử đã bị nàng thay đổi mất rồi. Nàng thở dài:
– Ta đã nói là thủ tiết mà, không tìm nữa, mặc cho số phận thôi.
Lục Thời Khanh cảm thấy dáng vẻ cam chịu của nàng rất buồn cười, y nghĩ ngợi rồi nói:
– Cô gọi Tào Ám tới cho ta, sau đó ra cửa chờ.
– Chàng muốn dặn dò di ngôn hả?
– …
Sao có cái loại người tích cực rủa chỗ dựa của mình chết thế nhở?
Y bất lực nói:
– Phải, dặn dò di ngôn, sắp chết rồi, có lẽ cô sẽ tôn trọng ý nguyện của ta, đừng nghe lén.
Nguyên Tứ Nhàn rời đi với vẻ mặt không nỡ, yên phận đợi ở cửa một lát mới thấy Tào Ám mặt mày xám xịt đi ra, trông giống như bị mắng xối xả tơi tả một trận.
Nàng không kịp hỏi nhiều, vội vào phòng Lục Thời Khanh, trở lại canh giữ trước giường y, nghiêm túc hỏi:
– Còn cần ta giúp chàng gọi ai không?
Lục Thời Khanh nghẹn.
Y đã hỏi Tào Ám, chuyện này là do hắn phá rối, đại phu cũng bị hắn mua chuộc. Nhưng trước mắt, Nguyên Tứ Nhàn tha thiết nhìn y như vậy, y căn bản không cách nào mở miệng nói là nàng bị gạt.
Y há miệng, do dự mấy lần, cuối cùng nhăn mày:
– Không, cô về phòng ngủ đi.
Nguyên Tứ Nhàn nói thế nào cũng không chịu đi. Lục Thời Khanh vốn mệt mỏi khan tiếng, cộng thêm chột dạ, nên lời nói không hề có sức uy hϊếp, không thể đuổi nàng đi, thêm vào đó là mới uống chén thuốc chữa phong hàn, mí mắt thực không chống đỡ nổi, sau khi bị nàng nửa kéo nửa ấn, y vừa dính gối liền bất tỉnh nhân sự.
Tỉnh lại lần nữa đã là cuối canh ba, y vừa mở mắt thì thấy Nguyên Tứ Nhàn gối lên góc chăn y, nhoài người ngủ bên mạn giường, đầu ngón tay còn thăm dò lòng bàn tay y.
Lửa than trong phòng đã cháy hết, nến cũng vừa tàn, xuyên qua ánh sáng nhàn nhạt, y thấy mày nàng hơi nhíu, hàng mi dài tạo ra một bóng mờ dưới mắt, mũi ngọc quỳnh dao hơi ửng đỏ như bị đông lạnh.
Lục Thời Khanh xoa ấn đường, thở dài. Sao mình lại ngủ mất chứ.
Y khẽ khàng vén chăn xuống giường, khom người, một tay nhấc cánh tay nàng, một tay xuyên qua bắp chân nàng, tư thế đã chuẩn bị xong, nhưng y chợt dừng lại, nhìn chằm chằm bờ môi căng mọng gần trong gang tấc ấy, hầu kết lăn cái ực.
Y chợt nhớ tới giấc mơ vô căn cứ mà nàng nói. Kỳ thực so sánh với điều y từng tưởng, rằng nàng tiếp cận mình để thăm dò cơ mật chính trị, thì cách giải thích chỗ dựa này càng khiến người ta thoải mái hơn.
Quả thực nàng tiếp cận y là vì lợi dụng y, nhưng y có chỗ đáng cho nàng lợi dụng, hình như cũng không quá tệ.
Cho nàng dùng thì có sao đâu? Y làm chỗ dựa cho nàng, sau đó đòi chút báo đáp mà y nên có.
Y chậm rãi cúi đầu, lúc sắp chạm đến bờ môi nàng, y ngừng lại.
Bỏ đi, lần sau, đợi y khỏi “ôn dịch” rồi hẵng nói.
Lục Thời Khanh từ tốn mà trịnh trọng bế nàng lên, đưa về phòng sát vách.
Hôm sau, Nguyên Tứ Nhàn tỉnh lại trong ánh nắng rạng ngời, chờ ý thức được mình đang ở đâu, nàng giật mình lật đật xuống giường, ra ngoài định gõ cửa phòng Lục Thời Khanh thì bị Triệu Thuật ở hành lang gọi lại.
Hắn có vẻ do dự, hình như có lời muốn nói với nàng.
Nguyên Tứ Nhàn căng thẳng, nuốt một ngụm nước miếng, vịn khung cửa nói:
– Ngươi có gì cứ nói thẳng, ta chịu được.
Triệu Thuật lấy dũng khí, nói thẳng:
– Huyện chúa, người đẹp như vậy, tiểu nhân không đành lòng thấy lang quân và Tào Ám tiếp tục lừa người, trêu chọc người.
Nàng sững sờ, cau mày không hiểu.
Hắn tiếp tục nói:
– Lang quân chỉ bị nhiễm phong hàn, sáng nay đã hết sốt, ôn dịch gì đó đều là giả cả. Hôm qua tôi tận mắt thấy Tào Ám dùng vàng mua chuộc đại phu, ngay lúc người ngơ ngác trước giường lang quân đấy ạ.
Nguyên Tứ Nhàn khựng lại:
– Ngươi lặp lại lần nữa?
Triệu Thuật nhăn mặt:
– Tiểu nhân không thể lặp lại, tiểu nhân đi lĩnh phạt với lang quân đây ạ.
Lời hắn vừa dứt thì cửa phòng trước mặt Nguyên Tứ Nhàn đột nhiên mở ra, người mở cửa ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sung mãn, trông quả thực bình an vô sự.
Lục Thời Khanh đứng đó, hình như thở phào nhẹ nhõm. Lúc Triệu Thuật gọi Nguyên Tứ Nhàn, kỳ thực y có nghe nhưng không ra ngăn cản. Chung quy giấy không gói được lửa, chi bằng để y chết một cách thống khoái.
Nguyên Tứ Nhàn thực sự bốc lửa, hàng mi run run chất vấn:
– Lục Thời Khanh, chàng thật lừa ta?
Lục Thời Khanh gật đầu. Tuy đêm qua nhiều lần trùng hợp, trò bịp này vốn cũng không phải ý của y, nhưng đúng là sau khi y biết chân tướng đã không giải thích ngay với nàng, cho nên y nhận.
Nguyên Tứ Nhàn nhất thời giận không còn gì để nói, cười như khó mà tin nổi, nhìn chằm chằm y chốc lát rồi quay đầu nói với xuống dưới lầu:
– Thập Thúy, thu dọn hành lý, về nhà.
Khoảng giờ ngọ, Nguyên Tứ Nhàn về đến Nguyên phủ.
Nguyên Ngọc trước đó đã nhận được tin tức, biết nay nàng về, chờ hạ nhân báo tiểu nương tử về, hắn vô cùng phấn khởi ra nghênh đón, vừa bước khỏi cổng phủ thì thấy nàng và Thập Thúy cùng một đội Kim Ngô vệ cẩn thận từng li từng tí theo sau không dám tới gần, hắn lấy làm lạ nói:
– Lục Tử Chú đâu? Nó dám không tiễn muội về phủ hả?
Nguyên Tứ Nhàn vốn cũng nhớ huynh trưởng nhưng bây giờ bị “thù hận” che mắt, hừ lạnh:
– Chết rồi.
Nguyên Ngọc kinh hãi, kéo cánh tay nàng lại:
– Muội nói gì? Lục Tử Chú chết rồi? Chết thế nào?
Nguyên Tứ Nhàn liếc hắn, nghiến răng nghiến lợi:
– Bị muội tết hình người đâm chết!