Lục Thời Khanh bảo Lục Sương Dư về phòng, xong nhìn Nguyên Tứ Nhàn:
- Huyện chúa cũng xin sớm về phủ, đừng để Nguyên tướng quân lo lắng.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn sắc trời âm u bên ngoài, cuối cùng cũng ngại trời mưa phiền phức, nói:
- Được rồi, ngài mai ta lại tới.
Y hơi nhướng mày:
- Còn ngày mai nữa hả?
- Đương nhiên, vết thương này của ngài quan trọng nhất là hai ngày đầu, ta giúp ngài băng bó thêm lần nữa mới được.
- Sáng sớm mai Lục mỗ phải lên triều.
- Vậy ta chờ ngài hồi phủ rồi tới.
Thấy y còn định từ chối, nàng đưa tay ra hiệu ngăn y lại:
- Ngài đừng nhiều lời nữa, ta như vậy là muốn tốt cho ngài. Theo cái cách băng bó vụng về của ngài trước đó thì tương lai chắc chắn để lại sẹo, chắc ngài không muốn tay phải có sẹo mà tay trái không có nhỉ? Đến lúc đó nếu bảo a huynh ta đánh ngài thêm một roi thì không biết có thể đánh ra giống hệt không đây!
-...
Lục Thời Khanh đau đầu nghĩ không ra lý do từ chối nàng, đành được chăng hay chớ, trước tiên bảo tôi tớ tiễn vị đại Phật này đi rồi nói sau.
Nguyên Tứ Nhàn dặn dò y vài câu về chuyện ăn uống rồi diễn vai cà nhắc đi ra cửa, đến trước cửa phủ thấy Lục Sương Dư lẽ ra đã về phòng đang nắm chặt ô giấy dầu đứng đó, mặt mày nhăn nhó như có lời muốn nói với nàng.
Nàng tiến lên hỏi:
- Lục tiểu nương tử đang đợi ta à?
Lục Sương Dư cụp mắt, lắc đầu:
- Không phải.
Nhưng tay lại không ngừng vặn vẹo cán ô, giống như đang căng thẳng.
Nguyên Tứ Nhàn cười:
- Vậy ta đi nhé.
- Này!
Lục Sương Dư khẽ dịch bước chân, gọi nàng lại.
Nàng vốn cũng chỉ ra vẻ vậy thôi, bèn quay đầu hỏi:
- Sao?
- Muội muốn nói với huyện chúa, tỷ...
Lục Sương Dư do dự hồi lâu, cuối cùng mới nói:
- Tỷ đừng có ý đồ với a huynh! A huynh sớm đã tâm đầu ý hợp với Thiều Hòa công chúa, chỉ là thánh nhân không chịu đồng ý hôn sự này, lo a huynh làm phò mã sẽ cản trở tiền đồ nên mới lần lữa chưa ban hôn!
Nguyên Tứ Nhàn hơi sững sờ, chợt bật cười hỏi:
- Lời này là ai dạy muội nói?
Lục Sương Dư giật mình, chột dạ:
- Không... không ai dạy hết, muội ăn ngay nói thật thôi!
- Vậy muội nói ta nghe xem, họ tâm đầu ý hợp thế nào?
Muội ấy hơi bình tĩnh lại:
- A huynh đến Hàm Lương Điện dạy thập tam hoàng tử học, công chúa thường ở bên cạnh... bên cạnh...
Muội ấy “bên cạnh” nửa ngày cũng không nói được, bèn chuyển lời:
- Tóm lại, a huynh thích công chúa, mẹ cũng thích công chúa. Sáng nay công chúa còn đi với mẹ đến Đại Từ Ân Tự.
Nguyên Tứ Nhàn kéo dài tiếng “ồ”, nói:
- Được, ta hiểu rồi.
Lục Sương Dư cảm thấy thái độ của nàng kỳ lạ, bèn dè dặt hỏi:
- Huyện chúa hiểu gì?
Nàng nhe răng cười:
- Đa tạ Sương Dư muội muội nhắc nhở, Hàm Lương Điện và Đại Từ Ân Tự đúng là hai nơi tốt để thu mua lòng người, tỷ sẽ lợi dụng thỏa đáng.
Lục Sương Dư nghẹn, không chú ý nàng đổi cách xưng hô, kinh ngạc nói:
- Tỷ... sao con người tỷ nói mà không chịu nghe thế?
Nguyên Tứ Nhàn hỏi ngược lại:
- Ban đầu muội ngộ nhận tỷ là nam tử, yêu tỷ từ cái nhìn đầu tiên, khổ sở tìm kiếm tỷ cả năm trời, thời gian đó e cũng có người khuyên muội từ bỏ. Nhưng muội thì sao, có nghe không?
- Muội...
Thấy muội ấy á khẩu, Nguyên Tứ Nhàn cười đạm nhạt, lấy ô giấy dầu khỏi tay muội ấy:
- Được rồi, ô này tỷ nhận, muội mau về đi, chờ ngày gọi tỷ là tẩu tẩu nhé.
...
Nói tới cũng khéo, lúc Nguyên Tứ Nhàn qua đường của phường Vĩnh Hưng thì vừa hay có một chiếc xe ngựa lướt qua rèm xe nàng. Giản Chi đánh xe thấy vậy, hỏi vào trong:
- Tiểu nương tử, người nhìn ra sau thử xem, đó có phải xe ngựa của Lục lão phu nhân không ạ?
Đúng lúc nàng đang suy tư về mối quan hệ giữa Tuyên thị và Thiều Hòa công chúa, nghe vậy liền kêu dừng lại, vén rèm ló đầu ra, thấy chiếc xe ngựa màu gỗ kia quả nhiên dừng trước cổng Lục phủ, sau chốc lát có hai người bước xuống. Một người đúng là Tuyên thị, người còn lại toàn thân mặc váy trắng, tay nhỏ eo thon, chính là Trịnh Quân.
Hai người nói nói cười cười bước vào cổng phủ.
Thập Thúy hỏi:
- Tiểu nương tử có muốn quay lại không ạ?
Nguyên Tứ Nhàn hừ lạnh:
- Không, về nhà.
Thập Thúy thấy nàng không vui thì không dám nhiều lời, gần tới phường Thắng Nghiệp, lại nghe nàng lên tiếng:
- Không đúng, mình giận vớ va vớ vẩn gì chứ, mình đâu phải muốn gả cho Lục lão phu nhân.
Xong, nàng nói với ra ngoài rèm xe:
- Giản Chi, quay lại.
Giản Chi vội quay xe ngựa về Lục phủ, cương ngựa đã ghìm nhưng mãi không thấy Nguyên Tứ Nhàn có hành động gì thì khó hiểu:
- Tiểu nương tử, chúng ta đến nơi rồi, người không xuống sao ạ?
Nguyên Tứ Nhàn ngáp:
- Đi làm gì, gây sự à? Ta chỉ xem xem khi nào Trịnh Quân ra rồi chào nàng ấy một tiếng thôi, ngươi canh giúp ta.
Nói xong, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giản Chi nhìn chằm chằm cổng Lục phủ như canh ngục, chỉ sợ bỏ lỡ mất, nhưng chờ mãi gần nửa canh giờ trôi qua mà vẫn không thấy Trịnh Quân đâu. Lúc hai mắt Giản Chi đều mỏi nhừ thì chợt có một nha hoàn Lục phủ chạy tới.
Nha hoàn này đến trước mặt Giản Chi, lễ độ nói:
- Vị tiểu nương tử này, lang quân nhà tôi có lời nhắn với Lan Thương huyện chúa.
Nguyên Tứ Nhàn chợt mở mắt, vén rèm hỏi:
- Lời gì?
Nha hoàn hành lễ với nàng rồi nói:
- Bẩm huyện chúa, lang quân nói, trước khi xe ngựa của người quay lại, ngài ấy đã mời Thiều Hòa công chúa về rồi, người cứ chờ thế này cũng không chờ được, nhân lúc trời còn chưa mưa, hãy mau mau về nhà thì hơn.
Nha hoàn nói xong, đám mây u ám giữa chân mày Nguyên Tứ Nhàn bay đi sạch sẽ, nàng cười như bôi mật:
- Ta hiểu rồi, vậy về thôi, mai lại tới.
...
Hôm sau, Nguyên Tứ Nhàn nói được làm được, lại chạy đến Lục phủ chuyến nữa, nhưng không ở lại lâu, thay thuốc xong cho Lục Thời Khanh thì về phường Thắng Nghiệp. Khi tin chắc là thương thế của y sẽ không chuyển xấu, nàng không ra ngoài nữa, an tâm “dưỡng thương” cho thánh nhân xem.
Huy Ninh Đế hiển nhiên không cảm thấy một tiểu nha đầu trẻ ranh như nàng có tâm cơ đến vậy nên hoàn toàn không nghi ngờ nàng bị thương giả, liên tiếp phái người đưa đến rất nhiều dược liệu và đồ bổ ngự cống, cùng nhiều đồ chơi quý hiếm dỗ nàng vui, nói là dưới chân thiên tử lại xảy ra chuyện đáng lo như này là biểu cữu như ông không tốt.
Nguyên Tứ Nhàn thầm cười lạnh. Nàng chưa bao giờ xem thánh nhân là biểu cữu. Ngoại tổ mẫu nàng năm xưa chẳng qua là một công chúa thứ xuất không được sủng ái, không hề thân thiết với tiên hoàng, bây giờ lại cách thêm một đời, đâu còn tình cảm gì đáng nói. Ngược lại, trong xương nàng và huynh trưởng chảy vài giọt máu Trịnh gia lại khiến lão hoàng đế hoảng hốt không chịu nổi một ngày.
Nhàn rỗi một thời gian như thế, thấm thoắt đã đến cuối hạ.
Tháng bảy đầu thu, thời tiết sớm tối se se lạnh, mặt trời sau ngọ vẫn chói chang thiêu đốt. Nguyên Tứ Nhàn bị nắng gắt làm cáu kỉnh, nàng ở trong phủ buồn chán liền nhớ tới Từ Thiện, bảo a huynh phái người đưa tin, hỏi ông có rảnh rỗi đến theo lời mời hẹn lần trước hay không.
Nàng đương nhiên không phải muốn thảo luận kỳ nghệ với Từ Thiện, sở dĩ nàng làm vậy là vì trước đây ông tới báo tin khiến nàng cảm nhận được lập trường và thiện ý của Trịnh Trạc. Chí ít nhìn từ trước mắt thì họ đích thực là đồng minh của Nguyên gia. Nếu vậy, nàng cũng không nên bài xích một cách mù quáng. Thế cục Trường An phức tạp, có thể muộn chút làm kẻ địch của Trịnh Trạc hoặc xoay chuyển được cục diện kiếp trước để không trở thành kẻ địch, chung quy đều là chuyện tốt.
Đương nhiên, đã có giấc mơ chỉ điểm, nàng không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng Trịnh Trạc, đặc biệt là gã Từ Thiện từ đầu tới cuối luôn không chịu dùng mặt thật gặp người, khiến nàng còn nghi vấn về thân phận. Lần trước nàng đưa ra lời mời chính là chuẩn bị để thăm dò.
Hôm sau, Lục Thời Khanh với thân phận Từ Thiện được mời đến Nguyên phủ.
Mấy ngày nay y bận sứt đầu mẻ trán nhưng Nguyên Tứ Nhàn nhắn khiến y không thể không gác công vụ quan trọng qua một bên. Dù sao “Từ Thiện” đã nói, mình chỉ là một kẻ áo vải, không hề bận rộn, nếu từ chối lời mời, không khỏi khiến nàng sinh nghi.
Lục Thời Khanh điều chỉnh xong tư thái, đi đến phòng khách Nguyên phủ thì chỉ thấy Nguyên Tứ Nhàn đứng trước cửa sổ chơi chim họa mi, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, đầu mày cuối mắt cong cong, tràn ngập ý cười.
Bước chân y khựng lại, dừng ở ngưỡng cửa.
Sao hả, suốt 16 ngày nàng chưa từng hỏi thăm thương thế của y, ngay cả một lời nhắn cũng không có, mà bây giờ nàng lại rất chờ mong gặp Từ Thiện?