Tiểu tổ tông này đúng là lời gì cũng dám nói, không sợ truyền đến tai thánh nhân.
Nguyên Tứ Nhàn nói tới mức miệng khô lưỡi khô, tự cảm thấy đã dùng hết vốn liếng trong bụng, liền quay đầu nắm tay Lục Thời Khanh:
- Lục thị lang, ngài có quan trọng không?
Lục Thời Khanh né tránh, không cho nàng đυ.ng, biểu hiện hờ hững:
- Lục mỗ không có gì đáng ngại, xin huyện chúa hồi phủ trước, ta có việc thương lượng với lệnh huynh.
Nói xong, y nhìn Nguyên Ngọc.
Tâm nàng thoáng lạnh đi phân nửa:
- Ngài sẽ không gây bất lợi với a huynh ta chứ?
Lục Thời Khanh liếc nhìn phía sau Nguyên Ngọc:
- Lẽ nào tối nay Nguyên tướng quân không đem theo nhân mã tùy tùng? Người có khả năng gặp bất lợi e là Lục mỗ mới đúng.
Nguyên Tứ Nhàn thuận theo ánh mắt y nhìn con đường đen kịt phía trước, lại nói với huynh trưởng:
- A huynh tuyệt đối không được bắt nạt Lục thị lang đấy.
Cái thứ cỏ đầu tường này!
Nguyên Ngọc hậm hực, oán hận nói:
- Nha đầu nhà muội... coi chừng huynh véo tay muội bây giờ! Về trước đi, Giản Chi ở không xa phía trước đợi muội đấy.
Nàng bĩu môi, buồn bực xoay người rời đi, mới đi được mấy bước lại quay đầu căn dặn:
- Có gì từ từ nói, không được đánh nhau!
Hai người đều không để ý đến nàng.
Nàng liền đứng lại nói:
- Hai người đồng ý thì muội mới đi.
Lục Thời Khanh và Nguyên Ngọc cùng thở dài, đồng thanh:
- Biết rồi.
Đợi nàng đi không còn bóng dáng, Nguyên Ngọc mới nói:
- Xá muội vừa nói Nguyên mỗ không phân rõ trắng đen tốt xấu, vậy xin Lục thị lang cho một lời giải thích, Nguyên mỗ rửa tai lắng nghe.
Lục Thời Khanh cười:
- Nguyên tướng quân, chuyện tối nay rốt cuộc thế nào, ngài về hỏi huyện chúa là được, Lục mỗ giải thích, ngài chưa chắc đã tin, hà tất làm điều thừa thãi?
Nguyên Ngọc nghẹn.
Y nhàn nhạt nói:
- Ta giữ Nguyên tướng quân lại đây là muốn hỏi một câu, ngài định khi nào đưa huyện chúa về Diêu Châu?
Sao, muốn đuổi người à?
Nguyên Ngọc nhướng mày:
- Hiện tại Lục thị lang đang dùng thân phận gì mà xen vào việc nhà của Nguyên mỗ? Tứ Nhàn nhà ta muốn ở Trường An bao lâu thì ở bấy lâu, mắc mớ gì đến ngài?
Lục Thời Khanh im lặng rồi nói:
- Chuyện này xác thực không dính líu gì đến Lục mỗ nhưng lại có quan hệ mật thiết với Nguyên gia. Nguyên tướng quân có từng nghe câu “một hòn đá khơi lên ngàn tầng sóng” chưa?
...
- Ngoài núi rừng gió mưa hiểm trở, cọp bảo sói thay nó trông cửa núi, bảo vệ muôn thú. Một ngày nọ, một con sói con xông vào hang cọp. Cọp kiêng kỵ sói hung mãnh, cộng thêm vướng ở chỗ sói có tác dụng không thể thiếu đối với núi rừng nên cọp nhận con sói con này ở trong hang vui đùa, cho nó ăn cho nó uống.
...
- Nhưng sói là sói, cọp là cọp. Ai biết được con cọp ngoài mặt trông hiền lành phúc hậu phải chăng trong lòng đang nghĩ muốn đưa con sói con ấy nắm chặt trong lòng bàn tay để tiện trừ khử? Hoặc nó nghĩ một ngày nào đó, sói và muôn thú sẽ uy hϊếp kéo nó xuống khỏi vương tọa? Ai biết được trong lòng muôn thú phải chăng đang nghĩ phải cố hết sức lấy lòng con sói con kia để lấy nanh vuốt của sói cho bản thân sử dụng, mượn nó để xé nát cọp?
Thần sắc Nguyên Ngọc hơi lóe.
- Đây là rừng núi nguy cơ tứ phía, là thiên hạ bách thú tranh nhau, tham lam hung tàn, kẻ địch chực chờ... Đấu với cọp, không phải là chuyện mà sói con ngây thơ nên làm.
Nói tới đây y ngừng lại, gật đầu với Nguyên Ngọc:
- Lục mỗ đã nói hết lời, cáo từ.
Lục Thời Khanh nói xong, xoay người lên ngựa, kéo dây cương định giơ roi đi thì nghe Nguyên Ngọc nổi trận lôi đình nói:
- Cọp sói gì chứ! Lục Tử Chú, cái tên miệng mồm dẻo quẹo nhà ngươi, nói cả nửa ngày không phải là chê Tứ Nhàn nhà ta sao? Ta vốn không tán thành chuyện của hai người, bây giờ xem ra...
Hắn vuốt ống tay áo:
- Ta thực không tin Nguyên gia ta không xử được ngươi, có đánh cũng phải đánh cho ngươi thành muội phu của ta!
-...
Nói chuyện với người nhà Nguyên gia sao khó khăn vậy nhỉ? Y ẩn dụ quá hàm súc sao?
Lục Thời Khanh thấy bộ dạng Nguyên Ngọc như là muốn xông lên đập mình một trận tơi bời hoa lá thì vội ra dấu tay bảo hắn ngừng lại:
- Nguyên tướng quân, ngài vừa đáp ứng huyện chúa điều gì? Nếu hai chúng ta không thể hòa thuận với nhau, e sẽ khiến nàng ấy đau lòng.
Bước chân Nguyên Ngọc khựng lại, hắn bĩu môi, phất tay ra hiệu cho y đi:
- Tối nay tạm thời tha cho ngươi, hôm khác gặp lại, nếu ngươi vẫn lạnh nhạt với Tứ Nhàn thì chắc chắn phải ăn nắm đấm của ta!
...
Lục Thời Khanh hồi phủ đã là đêm khuya, chờ y tắm rửa hoàn toàn sạch sẽ, xử lý xong vết thương thì đã là hừng sáng, y liền dứt khoát không ngủ, mặc y phục chỉnh tề rồi lên xe ngựa hướng về phía Đại Minh Cung.
Lúc y đến Tử Thần Điện vẫn xem như là sớm, sau khi sai người bẩm báo thì được biết Huy Ninh Đế đang cùng thượng thư tả bộc xạ Trương Trị Tiên nghị sự, thế là y đứng trang nghiêm chờ ngoài điện.
Mây rẽ mặt trời lên, ánh vàng chiếu rọi khắp nơi. Bóng dáng cao to của y ngả trên nền đá cẩm thạch dưới chân, thắt lưng nạm vàng ngọc chói mắt dưới ánh mặt trời. Thật muốn nói có thứ gì đó không hài hòa thì e là một vòng băng trắng trên mu bàn tay phải.
Trước đó khi băng bó cho mình, thậm chí y đã nghĩ muốn làm một vòng giống hệt trên tay trái nhưng cuối cùng y nhịn được.
Lục Thời Khanh đứng thẳng tắp đợi rất lâu không thấy Trương Trị Tiên ra, bèn hơi cúi đầu nhìn tay mình, cau mày.
Đêm qua y mất khống chế. Y là mưu sĩ của Trịnh Trạc, nếu không phải vì một roi kia làm động dung một thoáng, y tuyệt đối sẽ không nói với Nguyên Ngọc những lời đó.
Một nén nhang sau, một ông lão râu tóc hoa râm mặc quan bào tím ra khỏi điện, chính là Trương Trị Tiên.
Lục Thời Khanh hoàn hồn, hơi ngước mắt, tiến về trước:
- Hạ quan bái kiến Trương bộc xạ.
Trương Trị Tiên là thượng thư tả bộc xạ kiêm đồng bình chương sự, quan tòng nhị phẩm, là một trong những tể tướng nắm thực quyền trong triều. Ông vuốt râu:
- Lục thị lang cần mẫn siêng năng, thận trọng dè dặt, là nhân tài của Đại Chu ta.
Lục Thời Khanh gật đầu:
- Luận tám chữ này, hạ quan không sánh bằng một phần ngàn của ngài, càng không sánh bằng một phần vạn của thánh nhân.
Trương Trị Tiên cười ha ha, híp mắt rời đi, lúc đi ngang qua người y, ông dừng lại nghiêng đầu nói nhỏ:
- Chữ “cần” (1) vốn là giai thoại, Lục thị lang đừng dùng sai đạo nhé.
(1) Cần (勤): siêng năng, cần mẫn.
Lục Thời Khanh quay mặt về phía ông, gật đầu:
- Hạ quan ghi nhớ lời giáo huấn của Trương bộc xạ, tương lai nhất định sẽ theo đạo của Trương bộc xạ.
Trương Trị Tiên dừng bước, hai râu mép run run, quay đầu giận dữ nhìn y. Tiểu tử vô tri, chẳng qua chỉ là một môn hạ thị lang mà dám vọng ngôn là tương lai theo đạo của tể phụ, lại còn ở trước Tử Thần Điện, khẩu khí thật lớn!
Lục Thời Khanh cười:
- Trương bộc xạ tuổi tác đã cao, xin đi đường thong thả, cẩn thận dưới chân. Đại Chu và thánh nhân không thể không có ngài.
Nói xong, y trịnh trọng vái một cái, khiến người ta triệt để tức giận bỏ đi.
Huy Ninh Đế truyền Lục Thời Khanh vào điện, thấy y thì cười hỏi:
- Lục thị lang ban nãy lại đấu võ mồm với Trương bộc xạ à?
Lục Thời Khanh hành lễ với ông, trả lời:
- Thần hoảng hốt, nào dám bất kính với Trương bộc xạ.
Huy Ninh Đế còn muốn nói đùa nhưng thấy bàn tay hành lễ của y thì giật mình:
- Tay Lục thị lang...?
Y chưa kịp đáp thì có một thái giám vội vã vào điện, tiến đến nói nhỏ bên tai Huy Ninh Đế:
- Thưa bệ hạ, có tin tức của Nguyên gia ạ.
Huy Ninh Đế nhìn Lục Thời Khanh, không nhỏ giọng:
- Cứ nói thẳng, Tử Chú không phải người ngoài.
Thái giám hơi thẳng eo lên:
- Bẩm bệ hạ, mật thám báo, nói Nguyên tướng quân suốt đêm đưa Lan Thương huyện chúa ra khỏi thành, nhìn phương hướng thì chắc là Diêu Châu.
Huy Ninh Đế hơi bất ngờ, cau mày trầm giọng hỏi:
- Có biết vì sao không?
Thái giám không trả lời được:
- Chuyện này, thám tử không nói…
Lục Thời Khanh nhàn nhạt chớp mắt hai cái, chợt chắp tay tiến lên:
- Thưa bệ hạ, thần biết.
Huy Ninh Đế ra hiệu y nói.
Lục Thời Khanh thong thả nói rõ từng chữ từng câu:
- Hôm qua, thần phụng mệnh bệ hạ theo Lan Thương huyện chúa ra ngoài du ngoạn, tình cờ thấy manh mối trong Cẩm Tú trang ở chợ tây, thần điều tra theo dấu vết thì tìm được một đội buôn Hồi Hột khả nghi ngoài thành Trường An. Không ngờ huyện chúa quấn thần chặt quá, lặng lẽ bám theo tới, do tình thế lúc đó ép buộc, thần bất đắc dĩ cùng tiến cùng lui với nàng ấy, chờ khi thoát thân đã là quá nửa đêm.
...
- Nguyên tướng quân đêm khuya không thấy huyện chúa về phủ, lo lắng nên ra ngoài thành tìm kiếm, thấy thần và huyện chúa liền nảy sinh hiểu lầm, nổi trận lôi đình, xảy ra chút tranh cãi với thần. Huyện chúa luôn bênh vực thần khiến ngài ấy tức giận không nhẹ. Thần nghĩ, sở dĩ Nguyên tướng quân đưa nàng ấy về Diêu Châu là vì bất hòa với thần, không muốn nàng ấy có dính dáng gì với thần nữa.
Huy Ninh Đế nghe xong sững sờ, liền theo đó thì bật cười to:
- Người nào người nấy đều trẻ tuổi dồi dào! Nói vậy, vết thương này của khanh là do Thế Sâm làm?
Lục Thời Khanh gật đầu:
- Đúng là như vậy, để bệ hạ chê cười rồi.
Huy Ninh Đế chỉ chỉ y trong không khí:
- Trẫm một lòng muốn giữ Tứ Nhàn lại trông dưới mắt mình, khanh thì hay rồi, khiến Thế Sâm người ta đưa người về mất tiêu! Khanh nói xem, hiện nên làm sao cho tốt?
Y trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Thần biết tội, nghe bệ hạ xử lý.
Nhìn dáng vẻ không tình nguyện của y giống biết tội chỗ nào chứ?
Huy Ninh Đế ngẫm nghĩ chốc lát, hỏi thái giám:
- Đi đến đâu rồi?
- Bẩm bệ hạ, nghe nói vừa ra khỏi thành ạ.
Ông gật đầu, nói với Lục Thời Khanh:
- Khanh cũng là lỗi vô tâm thôi, xử lý thì miễn đi, hãy lập công chuộc tội, đưa huyện chúa về là được.
Lời tác giả:
Lục Thời Khanh:???