Chương 235: Những vị khách bên ngoài

Khu vực Cấm Vực.

“Ngũ Lôi Oanh Sát Trận” khiến một người luôn trầm tĩnh, xem mọi thứ xung quanh dưới tầm mắt không đáng nhắc tới. Cuối cùng cũng phải sử dụng thủ đoạn phòng hộ mạnh nhất để cứu mạng.

Ánh mắt đại trưởng lão chứa đầy sát khí nhưng không giấu được vẻ hoảng sợ vừa rồi. Con người ai cũng sợ chết, lão ta cũng sợ chết.

Nếu không có “Huyền Hoàng Bào” cùng với “Nhật Nguyệt Bảo Luân” phòng hộ, mạng của lão đã bị đoạt đi rồi. Bị đoạt bởi hai con người hạ đẳng ở Đạo Viện.

“Huyền Hoàng Bào” đã bị hư hỏng trầm trọng, đây được xem là pháp bào bảo mệnh còn sót lại của lão. Còn “Nhật Nguyệt Bảo Luân” cũng được xem là pháp khí át chủ bài. Chỉ khi nào rơi vào đường cùng mới dùng đến.

Lão ném pháp bào rách nát sang một bên, nó đã thật sự vô dụng.

Nét mặt đại trưởng lão trở nên âm trầm. Lão chầm chậm cất tiếng “Bức ép ta đến bước này, xem như hai người các ngươi có bản lĩnh!”

Viện trưởng Chúc Sơn lúc này hoàn toàn tuyệt vọng. “Ngũ Lôi Oanh Sát Trận” được xem là thủ đoạn diệt sát mạnh nhất ở thời điểm này, cũng như là thủ đoạn cuối cùng của hắn. Không nghĩ tới, đã thất bại.

Kiếm Hư Chân Quân cũng không kém là bao. Vận dụng “Vô Sắc Nhiễm” chính là dẫn dụ đối phương vào bẫy rập. Giờ xem như không thể sử dụng lần nữa. Quan trọng là, tình huống tên Chúc Sơn đã không ổn. Hắn đã sức cùng lực kiệt, thủ đoạn vừa rồi đã là cực hạn.

Đại trưởng lão nhìn cả hai trong tình trạng tuyệt vọng, nét mặt không biểu lộ ra vẻ đắc ý. Thay vào đó là một vẻ mặt thâm trầm, sát khí càng lúc càng nồng đậm.

Lão không muốn cho đối phương bất kỳ cơ hội nào.

Lão một tay cầm bảo luân, tay còn lại giơ một ngón lên để trước mặt. Miệng lão liên tục niệm khẩu quyết, cho đến khi hai mắt mở ra. Ngón tay điểm về phía viện trưởng Chúc Sơn, một tia sáng chói bắn tới.

Viện trưởng Chúc Sơn đã vô cùng khó khăn, phản ứng chỉ dựa vào trực giác nên tránh được một bên.

Nhưng tốc độ tia sáng không để cho hắn do dự, tia sáng xuyên qua cánh tay, phế đi một cánh tay trái của hắn.

Tia sáng tiếp tục băng xuyên đi không dừng lại. Thậm chí đăm thẳng tới ngọn Chủ Phong khiến người nào cũng bất ngờ.

Thẩm Giai Nghê ở gần đó có thể nhìn ra uy lực hủy thiên diệt địa của chỉ pháp. Chỉ pháp này cực kỳ khủng bố. Điều này khiến nàng không ngừng lo lắng cho Cổ Thanh Sơn cùng viện trưởng Chúc Sơn.

Đối diện nàng cũng là một đối thủ cực kỳ khủng khϊếp, bản thân nàng không biết có thể cầm cự được bao lâu.

Đại trưởng lão thu hồi chỉ pháp, ánh mắt nhìn về phía viện trưởng Chúc Sơn. Hắn ta đã thật sự bị phế đi một cánh tay, cánh tay được in ấn ký khế ước đã bị tháo xuống.

Viện trưởng Chúc Sơn lúc này đã vô cùng thảm, nhưng không vì thế mà tuyệt vọng.

Nét mặt có một phần giải thoát, ấn ký khế ước với Ngưu Ma Kiếm đã bị hủy đi.

Uy lực của chỉ pháp đại trưởng lão quá thật là nghịch thiên. Một chỉ pháp đơn thuần có thể xóa đi ấn ký, mà bản thân hắn trước kia đã từng thử qua nhiều cách mà không thể giải trừ được.

Trong nội tâm hắn đã không còn nhận ra bất kỳ sợi dây liên kết nào với Ngưu Ma Kiếm. Tinh thần trong phút chốc như được tháo đi xiềng xích.

Bộ dáng hợp nhất với Ngưu Ma Kiếm từ từ loại bỏ, dáng vẻ đã trở lại bình thường. Chỉ là thương tích có phần nghiêm trọng.

Trong lòng hắn dâng lên một sự tiếc nuối “Cho dù có giải trừ ấn ký, thương tích này không thể nào hồi phục được. Sinh lực đã từ từ cạn kiệt…”

Hắn hướng Kiếm Hư Chân Quân âm thầm truyền âm “Sư thúc giúp ta kéo dài thời gian… ta muốn vận dụng thủ đoạn cuối cùng…”

Nói rồi, hắn buông Ngưu Ma Kiếm ra, ngồi xuống xếp bằng bắt đầu quá trình điều dưỡng thương thế. Ánh mắt chứa đầy sự kiên quyết.

Kiếm Hư Chân Quân nhìn tên Chúc Sơn bất giác thở một hơi dài. Hắn thật sự là muốn sống chết một lần rồi.

Lão chỉ mũi Thôn Mang Kiếm về hướng đại trưởng lão, nhàn nhạt nói “Đến, đánh tiếp một trận!”

Đại trưởng lão không biểu lộ cảm xúc, nhìn đối phương lao đến.



Lúc này, bên ngoài Đạo Viện cách Minh Nhân Thôn chừng năm mươi dặm.

Có ba thân ảnh đứng trên phi hành kiếm. Trong đó một người là Cao trưởng lão, tổng chấp sự Thiên Sư Đường ở Vô Thượng Tông. Hai thân ảnh còn lại mặc trường bào có khăn che mặt. Giữa trán hai người bọn họ có hai chấm tròn màu đen, đây là một loại ấn ký thể hiện cấp bậc trong một thế lực nào đó.

Cao trưởng lão và hai nhân vật đeo khăn che mặt đã quan sát động tĩnh bên trong Đạo Viện một thời gian dài. Nhưng vẫn chưa có hành động gì cụ thể.

Cao trưởng lão nhàn nhạt nói “Tình huống không giống trước kia, hai vị đại nhân có cần ra tay trợ giúp không?”

Một trong hai tên che mặt lên tiếng “Tiếp tục quan sát, ngươi quên là Đạo Viện vốn có nội tình thâm sâu. Không phải muốn đυ.ng đến là được, nếu không môn chủ bọn ta không phải tốn nhiều công sức như vậy!”

Hắn nhìn tình huống bên phía Cấm Vực và khu vực trung tâm đ*o Viện. Không bên nào chiếm ưu thế, thậm chí Đạo Viện không thể tiếp tục kéo dài trận chiến này.

Theo kinh nghiệm là người giám sát nhiệm vụ hủy diệt một môn phái. Hắn có thể đoán chắc một điều là Đạo Viện không thể cầm cự được lâu. Mặc dù trước mắt toàn bộ đường chủ, Ma Môn lâu la đã bị đánh bại nhưng những kẻ chủ chốt, có thực lực tối cường mới là nhân tố quyết định thành bại.

Trong Đạo Viện lúc này, không còn ai có thể ngăn cản một người là cường giả Huyền Môn, còn người kia cơ duyên xảo hợp thôn phệ đồng loại nâng lên bản lĩnh.

Bọn họ sớm quan sát thấy được viện trưởng Đạo Viện dùng thủ đoạn dẫn dụ ba tên ở Quỷ Vực xâm nhập vào Bắc Cảnh với mục đích trả thù riêng. Chính vì vậy, bọn họ cũng tương kế tựu kế tạo ra tràng cảnh như hiện tại.

Hơn nữa người thực hiện thí điểm “Tiểu Thiên Truyền Tống Trận” không phải là viện trưởng Đạo Viện mà là đại trưởng lão.

Chính vì mưu kế trong kế mà kế hoạch thành công mỹ mãn.

Một tên che mặt bất giác nhớ ra một chuyện liền nói “Không phải thiếu chủ dự định cùng tiểu tử kia đấu một trận. Nếu Đạo Viện bị diệt, không phải là làm thiếu chủ mất hứng sao. Thiếu chủ cũng vừa tỉnh lại không bao lâu…”

Tên còn lại nhếch miệng lên cười, chuyện này hắn sớm đã thông báo với các vị đại nhân Huyền Môn. Cho nên tình huống phát sinh ngoài dự liệu điều không quan trọng. Mục đích thật sự của thiếu chủ, vốn không phải là tiểu tử hạ đẳng kia. Chẳng qua là vì trùng hợp phát sinh sự kiện một trăm năm một lần giữa Trình gia và Bạch gia, nên thiếu chủ mới tùy hứng nảy ra ý tưởng như vậy.

Hắn nhàn nhạt nói “Chỉ cần quan sát là được, Phạm Thừa đại nhân dư sức xử lý hai tên đó. Đừng quên nhiệm vụ cơ bản của chúng ta chỉ là dọn dẹp hiện trường…”

Cao trưởng lão một bên thêm vào “Nhiệm vụ dọn dẹp hiện trường là do tiểu nhân xử lý. Hai vị đại nhân cứ yên tâm!”

Cả hai tên che mặt nghe Cao trưởng lão nói vậy liền gật đầu.

Đối với Bắc Cảnh mà nói, Thiên Sư Đường chính là đại diện cho giới luật của các đại tông môn cũng như là thế lực chấp pháp của Bắc Cảnh. Tiếng nói của Thiên Sư Đường chính là vương đạo mà bất kỳ thế lực nào cũng phải cúi đầu nghe theo.

Trước kia sự kiện ở Thâm Uyên, Cô Phong Đảo đều do một tay Thiên Sư Đường dẹp yên tin tức, không để tin tức chân chính lọt ra bên ngoài. Gần đây nhất là Bách Vực Chi Địa. Chỉ một tiếng nói của Thiên Sư Đường, một thế lực tiếp cận đại tông môn đã bị xóa tên khỏi Bắc Cảnh.

Lần này lịch sử vẫn sẽ được lặp lại không có gì thay đổi. Đạo Viện chắc chắn sẽ trở thành một phế tích không hơn không kém.

Cao trưởng lão thoáng nhìn về phía “Tiểu Thiên Truyền Tống Trận” ở Minh Nhân Thôn. Nơi đó lúc này có một thân ảnh tiểu cô nương đang cố gắng phá hủy Trận Pháp.

Hắn nói “Ta có nên xử lý tiểu a đầu đó không?”

Một tên mỉm cười trả lời “Nha đầu đó, nếu sơ ý có thể hủy đi Đạo Viện giúp chúng ta, vì cớ gì phải ngăn cản… Cứ để nàng ta muốn làm gì thì làm đi. Nhiệm vụ chủ đạo của hai người bọn ta chỉ là giám sát….”

Cao trưởng lão nghe vậy liền im lặng, tiếp tục đưa ánh mắt về phía khu vực ngọn Chủ Phong quan sát tình huống.