- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thiếp Bổn Kinh Hoa
- Chương 48
Thiếp Bổn Kinh Hoa
Chương 48
"Bên trong có người, gõ lại!" Tiếng Phượng Hồng Loan xuyên qua tấm vải vọng ra ngoài, giọng vẫn nhàn nhạt.
Có người hay không, khứu giác của nàng rất nhạy bén. Đây cũng là khả năng cần thiết để làm một sát thủ. Đối với hơi thở của người lại càng nhạy cảm. Phạm vi một trăm thước bên trong, chỉ cần có người, nhất định nàng sẽ cảm nhận được.
Bên trong không chỉ có người, hơn nữa không phải chỉ có một người mà phân tán ở khắp nơi trong khoảng sân sau bức tường kia. Hơi thở u ám lâu dài, hiển nhiên là không dưới trăm cao thủ.
“Vâng, tiểu thư.” Thanh Lam tiếp tục gõ, dùng sức, tiếng thét cũng lớn hơn: “Người ở trong ra ngoài đi, tiểu thư của tôi muốn đánh thiết.”
Kêu cả nửa ngày trời, bên trong vẫn không thấy động tĩnh gì, Thanh Diệp ở một bên cũng hô theo Tham Lam.
Hai thanh âm trong trẻo, cùng với tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”, dường như là mười dặm tám con phố cũng có thể nghe được.
“Sáng sớm làm cái gì mà ồn ào thế?” Cuối cùng cũng có một tiếng rống truyền ra. Giọng trầm đặc, có uy lực, đem theo một chút ngái ngủ và tức giận. Nghe tiếng đích thị là một ông lão.
Sáng sớm? Nghe vậy, Thanh Lam, Thanh Diệp đồng loạt ngẩng đầu nhìn bầu trời khóe miệng co giật. Vốn cho rằng hôm nay, tiểu thư là người dậy trễ nhất rồi, không ngờ rằng vẫn còn một người khác.
Dừng động tác tay và tiếng kêu, hai người yên tĩnh chờ người ra mở cửa.
Nhưng mà đợi hồi lâu vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, lại quay đầu nhìn Phượng Hồng Loan lần nữa.
"Tiếp tục gõ cửa!" Phượng Hồng Loan ở bên trong xe cũng không ngẩng đầu lên, nói.
"Vâng!" Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức lên tiếng đáp lại.
Vòng sắt va chạm vào cửa vang lên những tiếng “cộp cộp cộp” cùng với tiếng kêu của hai người bên tai không dứt.
“Đừng kêu nữa, muốn là đồ thì đi sang một bên. Hôm nay đã làm đủ ba món rồi.” Âm thanh kia lại không nhịn được nữa, thét lớn lên.
"Lão nhân gia, tiểu thư nhà ta tới để giải đề." Thanh Lam lập tức lớn tiếng nói.
“Giải đề? Giải đề gì cơ? Đừng quấy rầy ta ngủ nữa, ta gϊếŧ cả nhà các người bây giờ.” Thanh Lam dứt lời, giọng nói bên trong đã không chút nghĩ ngợi là thét lên.
Thanh Lam, Thanh Diệp nhất thời ngẩn người, xoay người nhìn Phượng Hồng Loan: "Tiểu thư..."
Gϊếŧ cả nhà nàng sao? Đang muốn mà không được đây. Phượng Hồng Loan nhìn quyển sách trên tay, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên một nụ cười. Âm thanh bình thản nhưng lại mang một cảm giác lạnh lẽo: “Tiếp tục gõ. Đừng có ngừng cho đến khi ông ta ra ngoài mới thôi.”
“Vâng, tiểu thư.” Thanh Lam, Thanh Diệp tiến lên, lại tiếp tục hô lớn: “Người ở bên trong ra đi, tiểu thư nhà ta muốn giải đề.”
Mới vừa gõ được hai cái, lập tức nghe thấy bên trong có tiếng bước chân chạy “bịch bịch bịch”. Ngay sau đó, cửa đang đóng lập tức mở ra, lộ ra một gương mặt già nua đầy tức giận, toàn thân là sự phẫn nộ, nhìn hai người Thanh Lam và Thanh Diệp trước mặt: “Quấy rầy giấc mộng đẹp của ông đây, các người muốn chết à?”
Khắp người là sát khí, lập tức khiến cho Thanh Lam và Thanh Diệp giật mình, đồng thời lui về sau một bước.
“Nghe nói lão Thiết tượng tiệm có một quy tắc, chỉ cần có thể giải được đề thì có thể làm một món đồ mà không cần bất kì thù lao gì. Thật như vậy sao?” Giọng nói man mát của Phượng Hồng Loan, nàng chậm rãi mở miệng, xuyên qua lớp rèm vải chui ra mà dường như vẫn còn đem theo chút khí lạnh. Trong nháy mắt đã thổi tan sát khí và hỏa khí của ông lão.
Ông lão vừa mới bước ra, dường như không phát hiện ra vẫn còn người khác. Nghe vậy, đôi mắt hung hăng nhìn về phía Phượng Hồng Loan đang trên xe ngựa. Cảm giác buồn ngủ cũng giảm đi phân nửa.
“Ngươi là chủ nhân ở đây sao? Có quy tắc như vậy chứ?” Phượng Hồng Loan cảm nhận được ánh mắt hung hăng đang bắn về phía xe ngựa, ánh mắt kia dường như xuyên thấu qua lớp vải dầy, bắn thẳng lên người nàng. Hàng mi lạnh lẽo, âm thanh vẫn mát mẻ như nước.
Ông lão có vẻ như hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm cỗ xe ngựa, một lúc sao mới mở miệng: “Không sai.”
“Vậy thì ngươi đem đề ra đây đi.”
"Vị cô nương này muốn giải đề sao?" Đôi mắt của ông lão lão nhìn chằm chằm xe ngựa. Trong lòng kinh hãi.
Nếu không phải người bên trong xe nói chuyện, cơ hồ ông ta không thể cảm nhận được hơi thở cửa nàng. Chuyện này quả thực quá mức kinh dị. Khoảng cách gần như vậy, ông ta tự nhận mình nội công thâm hậu, thế mà ở khoảng cách gần như vậy mà Tam công tử lại không cảm nhận được chút khí tức nào.
Nếu như người trong xe không phải là do trời sinh thể chất khác thường thì chính là có nội công cao hơn Tam công tử.
"Đương nhiên rồi!" Phượng Hồng Loan mở miệng: "Nhưng nếu ngươi không cần giải đề cũng đánh cho ta một món đồ vậy thì tốt hơn.”
“Xin hỏi tôn tính cao danh của vị cô nương này là?” Ông lão nhìn chăm chăm vào tấm rèm, trong lòng vẫn khϊếp sợ. Muốn biết thiên hạ nào mới có được một cô nương như vậy? Ông ta quả thực không nghĩ ra được.
"Lão Thiết tượng tiệm có quy tắc phải hỏi tên họ người khác sao?” Phượng Hồng Loan thiêu mi, âm thanh lạnh lẽo: “Nhưng ngươi là chủ nhân ở đây sao? Ta nghĩ không phải rồi, mau mời chủ nhân ra đây đi.”
Ông lão nhất thời ngẩn người, lập tức nói: “Tại hạ là lão Thiết, chính là chủ nhân của lão Thiết tượng tiệm. Không biết vị cô nương này muốn đánh món đồ gì?”
“Ở chỗ này của ngươi không phải nói rằng chỉ cần là thứ trên thế gian có thì đều có thể đánh được sao?”
“Không sai.” Lão Thiết gật đầu.
“Vậy thì mang đề của ngươi ra đi.” Phượng Hồng Loan lạnh giọng nói.
Cảm giác hứng thú với Lão Thiết Tượng tiệm trước đây đã hoàn toàn tan thành mây khói kể từ khi ông già này bước ra ngoài. Nếu như không phải nàng duy chỉ yêu thích thù tình, muốn chế tạo một đoản đao tùy thân như vậy thì bây giờ đã lập tức ngay người rời đi.
Hiển nhiên lão Thiết tượng tiệm này cũng không giống bình thường. Không muốn gây phiền toái, nàng mới không cần chọc ngoáy.
"Cô nương thật sự muốn giải đề?" Lão Thiết nhìn hồi lâu, rèm xe vẫn kéo chặt, căn bản không thấy được hình dáng của người bên trong. Mặc dù nghe tiếng nhưng không thăm dò được khí tức của nàng. Nhưng nhất định, người ở bên trong tuyệt đối không phải người bình thường.
“Không giải đề ta tới chỗ ngươi làm cái gì?” Mi Phượng Hồng Loan lạnh lẽo: “Mau lấy đề nhanh chút, không đem ra thì đồ của ta cũng không nhất định là phải làm ở chỗ ngươi.”
Lão Thiết nhất thời ngẩn ra. Lão Thiết tượng đã kinh doanh mười mấy năm, đều là người đến xin hắn làm đồ. Hôm nay đối phương như vậy, dường như nhất thời có chút không quen.
"Thanh Lam, Thanh Diệp, lên xe! Đi!" Phượng Hồng Loan không nghe được đối phương trả lời, lập tức phiền muộn, lạnh giọng nói.
“Vâng, tiểu thư.” Thanh Lam, Thanh Diệp từ chỗ Lão Thiết lui về bên cạnh xe ngựa. Bây giờ vừa nghe Phượng Hồng Loan ra lệnh, lập tức vén rèm lên xe.
Rèm bị kéo lên một góc, dung nhan tuyệt mỹ của của Phượng Hồng Loan hiện ra.
Mặc dù chỉ trong một thoáng chốc nhưng cũng đủ để lão Thiết vốn vẫn nhìn chằm chằm vào xe ngựa nhìn rõ. Cả người ông ta run lên, đôi mắt lão đầy vẻ khó tin nhìn xe ngựa.
"Đánh xe!" Phượng Hồng Loan lạnh giọng nói.
Phu xe lập tức vung roi quất ngựa, con ngựa quay đầu, trở về đường cũ.
“Này… Vị cô nương này… Chờ chút…” Lão Thiết thấy xe ngựa của Phượng Hồng Loan rời đi, một luồng khí tức cường đại phi thân lên ngăn cản xe ngựa định đi.
Con ngựa lập tức nâng vó trước lên, “Hí” một tiếng, xe ngựa lui về sau.
Cùng lúc đó, tiếng bảo kiếm kêu “leng keng”, rèm xe kéo ra. Thanh Lam và Thanh Diệp mỗi người cầm một thanh bảo kiếm nhìn lão Thiết đang cản đường đầy phòng vệ.
Phượng Hồng Loan vẫn cúi đầu đọc sách, sắc mặt lạnh lẽo, không vì chuyện này mà có bất kì chuyển biến nào.
Lão Thiết ngăn xe ngựa lại, đôi mắt già nua chăm chăm nhìn vào trong xe. Bởi vì Thanh Lam, Thanh Diệp vén rèm lên nên ông ta nhìn thấy rõ Phượng Hồng Loan đang ngồi lười biếng dựa vào thành xe.
Cặp mắt ấn định trên mặt nàng, đáy mắt nổi một trận sóng gió kinh hoàng, cánh tay gầy khô giấu mình trong ống tay áo không ngừng run rẩy, suy nghĩ trong lòng kích động không thôi, dường như đang cật lực kiềm chế.
Một lúc sau, lão Thiết mở miệng, giọng nói vẫn còn khẽ run rẩy: “Vậy thì để lão già này đi lấy đề, mong vị cô nương chờ trong chốc lát.”
Phượng Hồng Loan không nói như thể là không nghe thấy.
“Nếu như cô nương có thể giải đúng đề, hôm nay, lão thiết sẽ phá lệ mà làm cho cô nương một món đồ như ý muốn. Cô nương cũng biết, trong mắt thiên hạ, đồ mà lão thiết ta làm ra không ai có thể so bì được. Nhất định là tốt nhất thế gian này.” Lão Thiết dường như rất sợ Phượng Hồng Loan rời đi. Lập tức đưa ra con át chủ bài.
“Được.” Phượng Hồng Loan lên tiếng. Nàng muốn đánh Thù Tình, đúng là muốn đánh ở chỗ tốt nhất, nếu không thì cũng không cần.
Lão Thiết vừa thấy Phượng Hồng Loan lên tiếng trả lời, gương mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, phóng thẳng vào sân, trong chớp mắt đã không thấy bóng người.
“Tiểu thư…” Thanh Lam, Thanh Diệp luôn cảm thấy vẻ mặt của cái tên lão Thiết này nhìn tiểu thư quá kì lạ, nhỏ giọng.
“Không cần để ý.” Phượng Hồng Loan cũng không ngẩng đầu lên. Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức ngừng nói, buông rèm xuống, người chui vào trong xe ngựa.
Trước Lão Thiết Tượng tiệm bỗng yên lặng, đợi rất lâu cũng không thấy người ở trong đi ra.
“Tiểu thư, trời cũng muộn rồi, tiểu thư còn phải đến Phượng Hoàng lầu, cũng đã ba nén nhang rồi mà vẫn chưa thấy ai ra. Hay để nô tì vào trong xem…” Thanh Lam nhỏ giọng thăm dò Phượng Hồng Loan.
“Không cần.” Phượng Hồng Loan nhàn nhạt lên tiếng.
“Nhưng mà bây giờ đã là giờ Mùi canh ba rồi. Giao hẹn của tiểu thư với Vân Cẩm công tử và Ly Vương điện hạ. Bây giờ đã nửa ngày trôi qua rồi…”
“Ngươi cho rằng ta không đến, bọn họ sẽ chờ sao?” Âm thanh nhàn nhạt của Phượng Hồng Loan thoáng qua một tia lạnh lùng và chán ghét.
Thanh Lam, Thanh Diệp nhất thời im bặt.
Đợi thêm khoảng một nén nhang nữa, cuối cùng cũng có tiếng bước chân từ trong sân đi ra. Nghe được tiếng bước chân đến, khóe miệng Phượng Hồng Loan cười lạnh. Quả nhiên nàng đoán không sai. Lão Thiết Tượng tiệm này vang danh khắp Tam quốc, dĩ nhiên là có càn khôn khác.
Nhưng mà nàng muốn đánh Thù Tình, đương nhiên muốn đánh chỗ tốt nhất. Nàng không quan tâm có càn khôn gì hay không, chỉ cần người này có thể làm cho nàng một món đồ làm nàng hài lòng là được.
Nghe được âm thanh, Thanh Diệp lập tức vén rèm xe, nhìn ra ngoài.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thiếp Bổn Kinh Hoa
- Chương 48