"Ngươi nói chi tiết đi!" Người đàn ông gật đầu một cái.
"Vâng!" Lưu Nguyệt gật đầu, âm thanh trong trẻo lạnh lùng không hề dao động nói: “Hôm qua Phượng Tam tiểu thư đóng cửa, đánh các vị phu nhân trong phủ Thừa tướng, sau đó Ly Vương điện hạ và Vân Cẩm công tử cũng đi theo sau. Những vị tiểu thư của phủ Thừa tướng tan học cũng tới tòa tiểu viện đó. Phượng Tam tiểu thư đánh gãy một cái rằng của Ngũ tiểu thư, đánh cho Lục tiểu thư mặt mày hốc hác. Sau đó, tiểu thư nhốt hai nàng ta vào từ đường của phủ Thừa tướng.”
Khóe miệng người đàn ông nặn ra một nụ cười yếu ớt, như có như không.
"Ly Vương điện hạ nghe được chuyện này, sáng nay liền đến Phượng Phủ tìm Phượng Tam tiểu thư đòi người. Mới vừa vào Phượng Phủ, Truy Nguyệt đã nói năng tùy tiện, dùng kiếm tấn công Phượng Tam tiểu thư nhưng bị nha hoàn thϊếp thân của Phượng Tam tiểu thư Xảo Nhi ngăn cản, một kiếm đâm thẳng vào ngực. Sau đó, Truy Nguyệt bị đuổi về Tây Lương. Ly Vương vừa trở về phủ đã tới thư phòng, không hề ra ngoài. Phượng Tam tiểu thư liền tới Vọng Nguyệt lâu tìm Vân Cẩm công tử. Còn trong lúc đó có chuyện gì xảy ra thì thứ cho thuộc hạ vô năng, không nghe ngóng được.” Lưu Nguyệt nói một hơi, nhìn người đàn ông.
"Ừ!" Sau khi nghe xong, người đàn ông gật đầu một cái, chậm rãi thu lại nụ cười, ánh mắt thoáng qua một tia thâm thúy, con ngươi sâu thẳm, âm thanh nhẹ nhàng trầm thấp vang lên: "Khó trách nàng phải tới Vọng Nguyệt lâu tìm Vân Cẩm, trong thiên hạ, ngoại trừ Vân tộc ra,e rằng không người có thể cứu tiểu nha hoàn kia, không ngờ rằng người Lương lại vô tình vậy, đi…”
Đi đâu cơ, người đàn ông đột nhiên ngừng nói, không nói nữa.
Lưu Nguyệt cũng không nói. Tiểu đồng nhìn chủ tử và Lưu Nguyệt, cái hiểu cái không.
Hồi lâu, người đàn ông chậm rãi mở miệng: "Quân Tử Ly kia tại sao lại tìm nàng đòi hai vị tiểu thư của phủ Thừa tướng?”
“Truyền miệng rằng Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư của phủ Thừa tướng có danh xưng là song tuyệt cầm tiêu. Chỉ một tháng nữa thôi là thịnh yến của Hoàng thái hậu nước Đông Ly. Hoàng thượng chỉ đích danh phải nghe hai người họ đàn một khúc. Hôm nay, dung nhan của hai vị tiểu thư có vấn đề, vì thế mà Ly Vương điện hạ đến.” Lưu Nguyệt nói.
"Ồ." Nghe vậy, chân mày người đàn ông khinh thiêu, khóe miệng nâng lên một nụ cười: “Trừ quan tâm Quỳnh Hoa ra, từ khi nào Quân Tử Ly lại quan tâm đến sống chết của người con gái khác vậy?”
Lưu Nguyệt và thiếu niên đứng lẳng lặng, không ai tiếp lời.
Chốc lát, người đàn ông thu lại nụ cười, nhẹ phất ống tay áo, hướng về phía Lưu Nguyệt trầm giọng nói: "Kể từ hôm nay, phái người để mắt nghiêm ngặt đến từng nhất cử nhất động trong phủ Thừa tướng. Cách xa một chút, không được phép để người khác phát hiện ra.”
"Vâng." Lưu Nguyệt lập tức khom người.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa của phủ Thừa tướng, phu xe lập tức xuống xe, Thanh Lam và Thanh Diệp, một trái một phải đứng ở trước xe, kéo rem ra, khom người cúi đầu với người trong xe: “Tiểu thư, về phủ rồi ạ.”
"Ừ." Phượng Hồng Loan đáp lại một tiếng, đôi mắt đang nhắm nghiền mở ra. Nhìn ra bên ngoài rồi nhảy xuống xe.
Vân Cẩm vẫn ngồi ở trong xe, nhắm mắt không nhúc nhích, tóc xanh rủ xuống, che một nửa khuôn mặt như ngọc của hắn, long mi dài che lấp đôi mắt phượng hoàng, giống như là đang ngủ.
"Xuống xe!" Phượng Hồng Loan nhìn Vân Cẩm, cau mày lạnh lùng nói.
Vân Cẩm từ từ ngẩng đầu lên, mở mắt ra, một đôi mắt phượng hoàng trong veo sáng như gương, như một mặt hồ gợn sóng, trong đến nỗi có thê nhìn thấu người. Nhìn Phượng Hồng Loan không vương một hạt bụi trần, lẳng lặng đưa mắt nhìn dường như phải nhìn vào tận đáy mắt đáy lòng nàng.
Tiếng lòng Phượng Hồng Loan hơi chao đảo. Nhìn Vân Cẩm, hai đôi mắt trái ngược nhau, bóng người trong ánh mắt của nàng ngược lại với trong mắt Vân Cẩm, nhưng lại có một ánh mắt giống như Vân Cẩm.
Mát lạnh trong veo như vậy, như nước suối trong, tựa như gương sáng. Đáy con suối trong chính là bóng tối mà không ai có thể chạm tới.
Nhất thời bị cuốn vào vòng xoáy u ám, đáy lòng Phượng Hồng Loan cố kìm nén chán ghét đang dần dâng lên lần nữa. Người có lòng dạ đen tối lại có một cặp mắt đẹp đẽ đến vậy sao?
Thật là vật tốt làm hại thế gian.
Chốc lát, Phượng Hồng Loan dời đi tầm mắt đầy chán ghét, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Còn không xuống xe!"
"Loan Nhi, không phải là nàng nói với ta như vậy hay sao?” Đáy mắt Vân Cẩm thoáng qua nét bi thương, giọng mềm nhũn nói: “Nàng muốn ta ở rể phủ Thừa tướng, ta cũng đều nghe nàng hết, nàng còn muốn ta như nào nữa…”
Nghe vậy, Phượng Hồng Loan chợt quay đầu, nhìn chằm chằm Vân Cẩm: “Không phải người đã biết hết thảy phủ Thừa tướng rồi hay sao? Đừng giả bộ nữa.”
Vân Cẩm nháy mắt một cái, vô tội nhìn Phượng Hồng Loan.
"Nói đi, cứu Xảo Nhi một mạng, ngươi muốn điều kiện gì ta cũng đồng ý với người.” Phượng Hồng Loan hít sâu một hơi, xụ mặt hỏi.
Chỉ đợi những lời này, khóe miệng Vân Cẩm cong lên, nét mặt vô tội trong nháy mắt tan thành mây khói, nhìn Phượng Hồng Loan, mi mắt cười đầy diễm lệ: “Bất kể ta có điều kiện gì, Loan Nhi cũng đáp ứng sao?”
“Đương nhiên.” Phượng Hồng Loan lạnh lùng gật đầu.
"Được!" Ngón cái và ngón trỏ của Vân Cẩm ấn vào nhau, vang lên một tiếng, trong veo, thoải mái, nhìn Phượng Hồng Loan, nét mặt tươi cười thâm sâu: “Ta muốn Loan Nhi đáp ứng ta một điều kiện, bất kể lúc nào, bất kể ở đâu, chỉ cần ta nói điều kiện này thì nàng đều phải đồng ý.”
"Được. Chỉ cần ngươi có thể cứu sống nàng ta." Phượng Hồng Loan không chút nghĩ ngợi gật đầu. Hắn mới nói với nàng chỉ cần một điều kiện nhưng Quân Tử Ly kia lại đòi đến ba cái.
"Loan Nhi, nàng cần phải hiểu rõ, một cái của ta không thể so với ba điều kiện của Quân Tử Ly. Thậm chí có thể nói là lấy một chọi ba. Nàng chắc chắn đáp ưng ta chứ?” Vân Cẩm nhìn ánh mắt Phượng Hồng Loan.
"Đương nhiên!" Phượng Hồng Loan cũng nhìn ánh mắt Vân Cẩm. Đương nhiên biết mình đồng ý cái gì. Nhưng mà đối với Quân Tử Ly thời gian cả đời! Nàng đương nhiên không thể cho cho Quân Tử Ly kia ba điều kiện. Nhất định phải khiến hắn bực bội.
Vân Cẩm và nàng lòng dạ đen tối như nhau, mặc dù chỉ là một điều kiện đúng như lời hắn nói, có lẽ mình đáp ứng cũng sẽ vạn kiếp bất phục. Nhưng mà nàng nhất định phải cứu Xảo Nhi. Bất luận là bảo Phượng Hồng Loan liều chết, hay là lương tâm Xảo Nhi vì nàng mà đỡ kiếm, hay là ánh sáng và sự bảo vệ còn sót lại trong đáy lòng nàng, nàng cũng phải cứu Xảo Nhi, chỉ một lần này.
“Ồ. Loan Nhi đồng ý cũng thật sảng khoái. Làm ta không biết phải làm sao đó.” Vân Cẩm vẫn đang cười như cũ, nụ cười không chạm đáy mắt, con ngươi nhuốm đen: “Loan Nhi, nàng chắc chắn sẽ không miễn cưỡng chứ?
“Chắc chắn không.” Phượng Hồng Loan lắc đầu, nhìn Vân Cẩm cau mày: “Sao ngươi nói nhảm nhiều vậy.”
Vân Cẩm không để ý đến ánh mắt lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan, tiếp tục chậm rãi nói: “Dù sao thì nàng ta cũng chỉ là một nha hoàn, mặc dù đã bên cạnh nàng mấy năm trời nhưng mà nàng ta vốn là nô tài của nàng, vào sinh ra tử vì nàng là chuyện đương nhiên. Không đáng để nàng phải bỏ ra một số tiền đặt cược lớn như vậy. Nàng nên biết, một khi đồng ý điều kiện này của ta, ta sẽ không cho nàng một điều kiện dễ dàng đâu.”
"Không cần ngươi nói, ta tự biết!" Phượng Hồng Loan quả quyết nói: "Đáp ứng chính là đáp ứng. Phượng Hồng Loan ta sinh ra đã có nguyên tắc, chỉ cần là ta thật lòng muốn đáp ứng ngươi thì tuyệt đối không đổi ý.”
“Được.” Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, nét mặt nghiêm nghị: “Miệng nói không có bằng chứng, căn cứ theo chữ viết trên giấy, ba đập tay làm thề. Nếu nàng đổi ý, người mà nàng quan tâm nhất sẽ chết không có chỗ chôn.”
Hôm qua người con gái này lật lọng, nói không giữ lời, Vân Cẩm không thể không gia tăng điều kiện. Không phải hắn không tin mình mà thật sự không tin người con gái lòng dạ đen tối này.
"Được!" Phượng Hồng Loan nhìn Vân Cẩm gắt gao, cắn răng phun ra một chữ.
Vân Cẩm bỗng nhiên bật cười, nét mặt tươi cười giống như một gốc ngọc lan thượng đẳng quý giá, kiều diễm chói mắt, âm thanh nhỏ nhẹ dễ nghe: “Loan Nhi, vậy nàng thề đi.”
“Trời ở trên cao, Phượng Hồng Loan ở đây thề. Hôm nay trao đổi điều kiện với Vân Cẩm, lập ước định. Vân Cẩm cứu Xảo Nhi một mạng, Phượng Hồng Loan đáp ứng một điều kiện của Vân Cẩm. Bất kể khi nào, bất kể ở đâu, chỉ cần Vân Cẩm nói ra điều kiện, Phượng Hồng Loan cũng phải chấp thuận. Đập tay xin thề. Trời đất chứng giám. Nếu đổi ý, Phượng Hồng Loan và người mình quan tâm trời tru đất diệt, chết không có chỗ chôn.” Phượng Hồng Loan đưa tay giơ lên trời, âm thanh trong veo như ngọc trai rơi xuống, nói năng có khí phách.
Thanh Lam, Thanh Diệp mở to mắt, không dám tin nhìn Phượng Hồng Loan. Tiểu thư lại vì Xảo Nhi mà thề độc. Nếu như xảy ra việc tiểu thư không thể hoàn thành yêu cầu của Vân Cẩm công tử kia, há chẳng phải là tiểu thư…
Hai đôi khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ nhìn Phượng Hồng Loan, lại quay đầu nhìn Vân Cẩm.
Chỉ thấy Vân Cẩm cũng nhìn Phượng Hồng Loan giống vậy, con ngươi trong suốt như trăng sáng. Ánh sáng theo người, không nhìn thấy được bên trong, cũng không thấy được bóng tối, trong nhìn thấy đáy.
Cẩm bào thêu gấm màu trắng đắt tiền, ống tay áo và vạt áo thêu hai gốc ngọc lan, ngọc lan ngậm nhụy nở hoa, xinh đẹp, cao quý, ngang nhiên, độc lập, không vương bụi trần. Mái tóc xanh theo gió nhẹ nhàng nâng lên, đẹp đến nỗi không thể biểu đạt, khiến cho ánh mắt người ta rung động, không thể rời mắt.
Thanh Lam và Thanh Diệp nhất thời ngây dại, lại quay đầu nhìn Phượng Hồng Loan. Chỉ thấy tiểu thư mặc một bộ đồ xanh làm như nước, ngang nhiên độc lập, đưa tay lên trời, cả người có hào quang bao phủ. Đẹp đến hóa mắt, cũng khiến cho người khác không thể rời mắt như vậy.
Thời khắc này, Thanh Lam, Thanh Diệp đột nhiên cảm giác được mình bị vùi vào cát bụi. Chỉ có người đàn ông một thân y phục trắng ngồi ngay ngắn trong xe ngựa và một cô gái độc lập, dứt khoát một than y phục xanh bên ngoài xe ngựa.
Vừa dứt lời, Phượng Hồng Loan xoay người, đưa tay nhắm chuẩn Vân Cẩm, mi mắt trong trẻo lạnh lùng: "Đập tay đi!"
"Được." Tiếng Vân Cẩm vẫn réo rắt. Bàn tay như ngọc chẫm rãi đưa ra, cũng nhắm chuẩn vào Phượng Hồng Loan như vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, âm thanh “bốp bốp bốp” vang lên. Vang khắp đất trời. Tựa như xông qua tầng mây, phi thẳng lên trời.
Ba tiếng đập tay, Vân Cẩm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan, bỗng nhiên cười như gió xuân tháng ba, âm thanh mềm nhũn: “Loan Nhi, chúng ta lập lời thề như vậy, thật giống như riêng tư cả đời, cảm giác này thật tuyệt…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan lập tức trầm xuống, nhìn Vân Cẩm, âm thanh lạnh thấu xương: “Nếu không phải đợi ngươi cứu Xảo Nhi, giờ phút này ta lập tức đem ngươi đi lột da rút gân, ném ra bãi tha ma cho chó ăn.”
Trong lòng Vân Cẩm nhất thời run lên, nét mặt tươi cười tươi cười lập tức cứng đờ lại.
"Còn không xuống xe!" Đôi mi thanh tú của Phượng Hồng Loan dựng đứng.
Vân Cẩm bĩu môi: “Mặc dù đập tay rồi nhưng nàng còn chưa lập giấy trắng mực đen đâu.”
“Người xuống xe. Thanh Tâm các đương nhiên có giấy và mực.” Trong lòng Phượng Hồng Loan bực bội nhìn Vân Cẩm, đôi mắt giống như đao sắc lẹm: “Ngươi chắc chắn thật sự có thể cứu được Xảo Nhi chứ?”