Người ta nói rằng Thừa tướng trong phủ là quan thất phẩm, chính vì vậy đến cả đại tổng quản trong phủ thì các vị đại nhân của các phủ trong kinh thành cũng phải nể mặt đến ba phần.
Trương bổ đầu và Lý bổ đầu nhất thời có cảm giác được ưu ái mà kinh sợ lập tức khom người: "Đỗ tổng quản và Tam tiểu thư đã coi trọng bọn tiểu nhân quá rồi. Đây là bổn phận công việc của bọn tiểu nhân."
Phượng Hồng Loan mỉm cười gật đầu. Đỗ tổng quản thì bày ra vẻ mặt đang cẩn thận lắng nghe. Cả viện này không có một người tìm đại phu đến để kiểm tra vết thương cho những người phụ nữ đang nằm bên trong. Bao gồm cả Đỗ tổng quản đến sau.
Hai người Trương bổ đầu và Lý bổ đầu liếc qua nhìn nhau, sau đó Trương bổ đầu bắt đầu mở miệng kể lại hết những việc đã xảy ra cho Đỗ bá nghe một lần.
Đương nhiên bọn họ sẽ kể khi bọn họ đến nơi, Phượng tam tiểu thư suýt nữa mất mạng, thậm chí còn thêm mắm dặm muối một hồi, lại chỉ vào khuôn mặt của hai người họ nói Nhị phu nhân và Tứ phu nhân đánh nhau đến điên rồi, bọn họ xông vào cũng không thể tách hai người họ ra nên mới phải đi tìm người. Không ngờ tới đi được nửa đường gặp được Ly vương điện hạ bèn mời người tới nơi này,
Sau khi Ly vương đến thì hai vị phu nhân vẫn tiếp tục đánh nhau như vậy, điều này cũng phải cảm tạ Truy Nguyệt cô nương đi vào tách hai người họ ra.
Kể xong mọi việc, Trương bổ đầu khom người nói: "Sự thật chính là như vậy."
"Không biết vì sao các vị phu nhân lại đột nhiên đánh nhau?" Đỗ Hải gật đầu nhìn về phía Phượng Hồng Loan.
"Ta vừa mới tỉnh lại thì các vị di nương đã tới thăm ta. Ta cũng không biết vì sao lại bắt đầu đánh nhau. Nhưng ta biết được Nhị nương và Tứ nương là do sự việc khi vào phòng mà đánh nhau. Nhị nương nói Tứ nương chen hàng đi vào cửa, Tứ nương thì nói do Nhị nương quá mập. Vì vậy, sau khi vào được phòng thì hai người bắt đầu đánh nhau." Phượng Hồng Loan vô tội lắc đầu nói.
Vân Cẩm nhìn lên bầu trời không nói gì. Nếu nàng nói đều là sự thật thì việc hắn nhìn thấy nàng lấy chén trà, ấm trà và nghiên mực đập người ta, còn có tiểu nha đầu nhà nàng cầm chân ghế đuổi đánh mấy người này khắp phòng chắc đều do mắt hắn hoa rồi sao?
Hắn hơi giật khóe miệng!. Thật sự rất muốn nói ra chân tướng! Trong lòng Vân Cẩm đang giãy dụa.
"Ai, thì ra là vậy." Đỗ Hải thở dài một tiếng nói với Trương bổ đầu và Lý bổ đầu: "Hai vị vất vả rồi, đợi đến khi lão gia trở về lão nô nhất định sẽ bẩm báo chi tiết."
"Cũng là bổn phận công việc của tiểu nhân." Trương bổ đầu lập tức sợ hãi cúi người, không dám kể công nói: "May mắn gặp được Ly vương điện hạ, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
"Lão nô thay tướng gia nhà ta đa tạ Vương gia!" Đỗ Hải nhìn thoáng qua Phượng Hồng Loan rồi cúi người nói tạ ơn với Quân Tử Ly.
Quân Tử Ly gật đầu, cũng liếc nhìn Phượng Hồng Loan thản nhiên nói: "Sự việc hôm nay cứ như vậy đi! Dù sao cũng là việc trong nhà của hậu viện phủ Thừa tướng. Vẫn nên chờ Thừa tướng trở về tự mình ra quyết định. Tam tiểu thư nghĩ như thế nào?"
"Hồng Loan đương nhiên không có ý kiến gì. Chỉ cần các vị di nương bình an là tốt rồi." Phượng Hồng Loan bình tĩnh nói.
Bình an? Vân Cẩm tiếp tục không nói gì nhìn trời tiếp. Mở to mắt nói dối, cũng không sợ lưỡi bị thụt vào sao.
Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan thật lâu rồi gật đầu trầm giọng nói: "Nếu Đỗ tổng quản trong phủ đã trở lại thì không thể nào tốt hơn. Những sự việc sau này Đỗ tổng quản đương nhiên sẽ biết sắp xếp như thế nào."
"Vâng, lão nô đã rõ." Đỗ tổng quản lập tức trả lời.
Ánh mắt Quân Tử Ly lại nhìn về phía Vân Cẩm, mắt phượng thâm thúy nói: "Nếu Ngô Hoàng biết Vân Cẩm huynh đến Đông Ly chắc chắn sẽ vui sướиɠ vạn phần. Tử Ly đang muốn vào cung yết kiến Ngô Hoàng, Vân Cẩm huynh có cùng đi chung không?"
Vân Cẩm nghe vậy, hàng lông mi dài của hắn hơi chớp, ánh nhìn đang nhìn bầu trời được thu về lộ ra nụ cười nhạt. Giọng nói hắn vẫn rất ôn hòa: "Ba năm không tới Đông Ly, Vân Cẩm đương nhiên cũng rất nhớ Hoàng Thượng rồi! Vốn dĩ định để ngày mai tiến cung tìm Hoàng Thượng tụ họp, nếu đã vô tình gặp gỡ Ly vương điện hạ thì bây giờ cũng được."
"Một khi đã thế, vậy mời Vân Cẩm huynh!" Tay áo của Quân Tử Ly vung lên tạo ra tư thế mời.
"Mời!" Vân Cẩm mỉm cười gật đầu. Hắn hơi nghiêng người nhìn Phượng Hồng Loan, ánh mắt xinh đẹp lay động bước về phía trước hai bước đến trước mặt của Phượng Hồng Loan hơi nghiêng đầu nhìn nàng.
Ánh mắt Phượng Hồng Loan bình tĩnh nhìn hắn. Nghĩ rằng tên này không bóc mẽ nàng cũng coi như thức thời.
"Ha ha...." Vân Cẩm bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười. Âm thanh rất hay, như rót vào tâm can, dung nhan tuyệt trần như một đóa sen trắng đang nở rộ, cao quý thanh khiết vô cùng.
Phượng Hồng Loan nhìn thấy nụ cười của Vân Cẩm, khó được một lần nội tâm hơi nhảy lên một cái.
Nháy mắt, Vân Cẩm giơ tay nắm lấy bàn tay của Phượng Hồng Loan, lấy một chiếc vòng tay toàn một màu xanh ngọc bích đeo vào tay nàng, giọng nói hơi nhỏ nhưng nhuốm màu vui vẻ cất lên: "Loan Nhi vẫn luôn thích chiếc vòng Thúy Vũ Yên Vân này, hôm nay tâm trạng ta tốt nên tặng cho nàng vậy!"
Phượng Hồng Loan sửng sốt. Từ khi nào nàng lại muốn đồ của hắn vậy? Theo bản năng nàng định trả lại thứ này thế nhưng khi tay nàng cảm nhận được chất ngọc trên cổ tay mình thì đột ngột dừng lại. Nàng cúi thẳng mặt xuống, ánh mắt thì hiện ra tâm trong cực kỳ bất ngờ.
Vân Cẩm dường như rất vừa lòng với biểu hiện của Phượng Hồng Loan, hắn lại cúi đầu cười: "Nếu Loan Nhi thích thì nhất định phải thật sự quý trọng nó nha! Thứ đồ này cũng đại biểu cho tâm ý của ta đấy. Nếu nàng đã nhận rồi thì không cho phép trả lại."
Mặc dù hắn nói rất nhỏ nhưng cả phủ Thừa tướng đều có thể nghe được giọng nói vui mừng của hắn. Phượng Hồng Loan nhất thời bừng tỉnh, mạnh mẽ rút chiếc vòng trên cổ tay mình ra. Nhưng nàng phát hiện chiếc vòng này trong nháy mắt đã tự động thay đổi kích thước cho phù hợp với cổ tay nàng, nàng căn bản không rút ra được. Nàng lập tức ngẩng đầu nhíu mày nhìn Vân Cẩm.
Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan khó có được một lần không biết làm gì, cười rất vui sướиɠ quay người lại nhìn Quân Tử Ly. Đôi mặt xinh đẹp hiện lên một tia u ám nhưng cũng chỉ là lướt qua trong nháy mắt. Giọng nói vẫn ôn hòa trước sau như một: "Mời Tử Ly huynh!"
Quân Tử Ly nhìn thấy vòng tay Vân Cẩm tặng cho Phượng Hồng Loan thì sắc mặt khé biến đổi. Bàn tay trong tay áo không nhịn được siết chặt lại nhưng cũng nhanh chóng buông ra. Hắn chậm rãi gật đầu, âm thanh cực kỳ trầm thấp: "Mời!"
"Loan Nhi ta đi trước đây! Ba ngày sau ở Phượng Hoàng lâu đừng quên." Vân Cẩm cười với Phượng Hồng Loan rồi đi trước bước ra ngoài. Một thân đồ trắng sạch sẽ, chỉ một bóng lưng cũng thể hiện được phong tư vô hạn.
Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan thật kỹ sau đó quay người dứt khoát. Hắn không nói một lời rồi cũng bước ra ngoài. Một thân hình này, lại là một thân áo tím diễm lệ, phong tư trác tuyệt. Chỉ có điều một vài góc độ lại lộ ra một tia âm u.
Trục Phong, Truy Nguyệt cũng giật mình bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo phía sau Quân Tử Ly rời đi.
"Cung tiễn Ly vương điện hạ! Tiễn Vân Cẩm công tử!" Đỗ Hải và Trương bổ đầu, Lý bổ đầu lập tức cúi người tiễn bọn họ.
Những người còn lại trong viện bây giờ, vài người đã ngất từ lâu, hơn một nửa thì đang quỳ trên mặt đất. Từ khi Quân Tử Ly đến, bọn họ đã sớm quỳ dập đầu, sợ hãi không dám phát ra âm thanh. Chỉ đợi đến khi con người cao quý kia rời đi liền lập tức ngất luôn.
Trong chớp mắt, bóng dáng của mấy người kia vừa biến mất, tiểu viện tồi tàn rách nát này đã mất hết sạch ánh sáng.
Mấy người Vân Cẩm và Quân Tử Ly rời đi rồi, Trương bổ đầu và Lý bổ đầu cũng vội vàng buông tay, dẫn theo mấy tên binh lính của nha môn rời đi. Cả tiểu viện lại rơi vào tĩnh lặng.
Phượng Hồng Loan thu hồi lại tầm mắt của mình, lại nhìn về chiếc vòng đang trên tay mình. Ngay lúc Vân Cẩm đeo nó lên cho nàng, nàng đã theo bản nàng muốn đẩy ra. Thế nhưng khi tay nàng sờ tới chất ngọc của chiếc vòng tay này thì lại luyến tiếc đẩy nó ra.
Toàn bộ chiếc vòng tay này đều là ngọc bích, cảm xúc sờ vào tay rất ôn hòa, cảm giác nhẵn bóng, ấm như nước ôn tuyền, vừa nhìn đã biết là chất ngọc cực phẩm hiếm có trên thế gian này.
Càng hiếm có đó là toàn bộ chiếc vòng tay này không có dấu vết của con người điêu khắc, mà xen lẫn trong toàn bộ màu xanh biếc này lại như có như không những làn khói mờ ảo, giống như lông chim nhẹ nhàng lay động, lại giống như một bức tranh thêu có màu thiên thanh nhưng xen lẫn vào đó là những sợi màu trắng dịu dàng mềm mại.
Chẳng trách nó lại có tên gọi là Thúy Vũ Yên Vân. Thật sự là một cái tên rất hay, cũng là một đồ vật hiếm có.
Chỉ có điều...
Phượng Hồng Loan nhìn chiếc vòng tay nhíu mày, dùng hết sức mình để rút nó ra nhưng rút hồi lâu đến khi cổ tay nàng cũng đã đỏ ửng lên nhưng nó lại dường như mọc sẵn trên tay nàng vậy, không thể rút ra được.
Nàng đang nghĩ nếu như dùng đá đập thì liệu có thể đập vỡ không. Nhưng nhìn vào chiếc vòng xanh mướt trên cổ tay mình, càng nhìn càng thấy thích nên nàng cũng không nỡ đập vỡ nó.
Lòng nàng bắt đầu giận dữ. Không biết tên Vân Cẩm đưa cho nàng món đồ này có ý đồ gì. Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra một số ký ức về Thúy Vũ Yên Vân. Phượng Hồng Loan bỗng nhiên ngây người, chủ nhân trước đây của thân thể này đã từng nhìn thấy trên một quyển sách cổ liền ghi nhớ vào trong đầu.
Thúy Vũ Yên Vân, chí bảo của Vân tộc. Chỉ chín chữ ngắn gọn nhưng ý nghĩa cực kỳ lớn lao.
Vân tộc.... Phượng Hồng Loan nhíu mày, dùng hết công sức tìm tòi ký ức về Vân tộc trong đầu. Qua một hồi mới biết được Vân tộc là một dân tộc thần bí nổi tiếng về thần thuật và linh lực. Bọn họ vô cùng thần bí, có địa vị cực kỳ cao ở thời đại này. Những ghi chép về bọn họ được truyền ra ngoài về cơ bản là không.
Không ai biết Vân tộc ở nơi nào. Chỉ biết là có một dân tộc như vậy tồn tại. Nhưng trước giờ chưa từng có ai dám đàm tiếu về Vân tộc.
Hàng lông mày của nàng lại nhíu thêm vài phần, Phượng Hồng Loan nhìn về thứ đang ở trên tay mình lẳng lặng ngắm nhìn.
Trong giây lát, nàng lại lắc đầu một cách vô vị. Thứ đồ người khác đưa trước khi đi, lại còn là thứ có chất ngọc tốt như vậy, chỉ sợ là thứ đồ vô giá. Không cần thì đúng là tên ngốc. Nghĩ như vậy, mà dù sao chính mình cũng thích, Phượng Hồng Loan duỗi tay chấp nhận sự việc này.
"Tiểu...tiểu thư...." Lúc này Xảo Nhi mới bừng tỉnh. Nàng vẫn luôn ngơ ngác giữ nguyên tư thế ngồi ở cửa từ nãy đến giờ, không dám tin tưởng một loạt sự kiện vừa mới xảy ra nãy giờ, nghi ngờ đây chỉ là một giấc mộng.
Tiểu thư nhà nàng vừa đòi Ly vương mười vạn lượng hoàng kim. Lại còn thêm ba điều kiện. Hơn nữa từ đâu còn xuất hiện thêm một thiên hạ đệ nhất công tử làm chứng cho tiểu thư và Ly vương. Điều...điều này cũng quá là không thể tưởng tượng nổi.
Xảo Nhi hung hăng nhéo đùi mình một cái, sự đau đớn toàn thân nhắc nhở nàng rằng đây không phải là mơ. Nhưng nàng vẫn không dám tin tất cả đều là thật. Mười vạn lượng hoàng kim....rốt cuộc có bao nhiêu tiền đây?
"Tiểu thư..." Xảo Nhi muốn đứng dậy đi tới bên cạnh Phượng Hồng Loan nhưng bản thân dường như bị đóng định tại chỗ căn bản không động đậy được. Nàng chỉ có thể không thể tin tưởng ngồi đó hoảng loạn nhìn tiểu thư. Một tiểu thư như này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng xa lạ giống như biến đổi thành một người khác.
Di chuyển ánh nhìn ra khỏi vòng tay, Phượng Hồng Loan ngẩng đầu nhìn Xảo Nhi mỉm cười: "Hả?"
"Tiểu thư, người....người và Ly vương điện hạ...." Khóe miệng Xảo Nhi run rẩy, này vẫn đúng là tiểu thư, tiểu thư vẫn luôn cười với nàng như vậy. Trong lòng nhất thời trở nên ấm áp, gan cũng lớn thêm vài phần.